Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 537:pn

Cập nhật lúc: 2025-11-02 10:42:40
Lượt xem: 75

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

 

 

 

Không lâu khi Tuyên Hoài Khanh rời , Phó Liệt Vân và Mạnh Hành Chu cũng trở về Bắc Cương.

Úc Ly chút kinh ngạc: “Nhanh ? Không ở kinh thành thêm chút thời gian ?”

Nghe mấy năm nay, Phó Liệt Vân vẫn luôn canh giữ ở Bắc Cương, ít khi về kinh. Lần khó khăn lắm mới trở về, Nữ hoàng cũng bọn họ ở thêm ít hôm.

“Không .” Phó Liệt Vân : “Thánh nhân mới đăng cơ, bốn bề đều đang rục rịch, nếu ở lâu, e là bọn chúng gây động tĩnh.”

Kinh thành tuy là chốn gấm hoa, nhưng thích hợp với .

Có lẽ do ở Bắc Cương lâu, quen với cảnh khắc nghiệt, quen với rượu mạnh và gió gào nơi đó, thậm chí coi nơi đó như một mái nhà khác, dùng cả đời để bảo vệ Bắc Cương, bảo vệ bá tánh nơi đó.

Úc Ly và Phó Văn Tiêu bày tiệc tiễn bọn họ.

Trong tiệc, Mạnh Hành Chu lấy rượu, cụng ly với Úc Ly: “Vương gia nếu rảnh rỗi, cũng thể đến Bắc Cương chơi. Phong cảnh Bắc Cương hùng vĩ, rượu sữa ngựa và phô mai, còn da thú và nhân sâm, mùa đông còn thể đập băng bắt cá…”

Úc Ly mà thấy ham, : “Rảnh rỗi sẽ .”

Mạnh Hành Chu sảng khoái: “Được, chúng chờ Vương gia đến.”

Sau đó kể cho nàng một ít chuyện thú vị ở Bắc Cương, Úc Ly say sưa, đối với thức ăn và đặc sản nơi đó đều hứng thú.

Bên , Phó Văn Tiêu và Phó Liệt Vân đang bàn bạc về việc đồn điền ở biên quân.

Hoàn cảnh Bắc Cương khắc nghiệt, vật tư cực kỳ khan hiếm, ngay cả lương thực cũng mua từ các thương đội Giang Nam. Phó Liệt Vân sớm đổi tình hình, chỉ là khi tiên đế còn tại vị, tiện gì, đành kiềm chế.

Lần về kinh, thương lượng với Nữ hoàng về việc . Nữ hoàng xong ý kiến của , liền bảo tìm Phó Văn Tiêu bàn bạc.

Nữ hoàng lòng rộng rãi, đa nghi như tiên đế. Bà hiểu rõ tình hình biên quân, chỉ dựa quân lương triều đình, cuộc sống của binh lính vẫn vô cùng khốn khó, nếu ngay cả ăn no cũng , gì đến bảo vệ quốc gia.

Trong thời gian , Phó Liệt Vân và Phó Văn Tiêu đưa ít ý kiến nhằm tình hình Bắc Cương, cùng với việc chỉnh đốn cải cách. những điều còn đợi Phó Liệt Vân trở về mới thể thực thi, là một quá trình lâu dài.

Nếu thể cải thiện, chỉ đồn trú ở Bắc Cương, mà ngay cả cuộc sống của bá tánh địa phương cũng sẽ đổi.

Ăn tiệc tiễn xong, Phó Liệt Vân và Mạnh Hành Chu rốt cuộc cũng rời kinh thành, trở về Bắc Cương.

Chu thị khó tránh khỏi chút phiền muộn, : “Bọn họ , khi nào mới thể gặp …”

Bà cũng coi như là Phó Liệt Vân lớn lên, trong lòng bà, Phó Liệt Vân kỳ thực cũng khác gì con trai , mỗi ly biệt, trong lòng đều chút khó chịu.

“Nương nếu nhớ bọn họ, con đưa đến Bắc Cương.” Úc Ly : “Bắc Cương cách kinh thành cũng xa, xe ngựa nửa tháng là tới.”

Chu thị khỏi bật : “Thôi, già , đừng lăn lộn nữa.”

bọn trẻ nhọc lòng, thà bằng lòng ở hậu phương, để bọn chúng ngoài, chỉ cần chúng đều khỏe mạnh là bà an tâm .

**

Thời gian nghỉ kết hôn kết thúc, Phó Văn Tiêu tiếp tục bận rộn.

Úc Ly tuy tương đối nhàn rỗi, nhưng cũng nhàn rỗi bao nhiêu. Mỗi ngày nàng đều cung tìm Nữ hoàng, về nhà còn tiếp đãi đám khách khứa tới thăm dứt, khiến nàng ở nhà chút nào.

Úc Ly cung, là dùng dị năng để cải thiện thể cho Nữ hoàng.

Nàng từng đề cập việc với Phó Văn Tiêu: “Sang năm chúng nam hạ, cũng khi nào mới kinh thành. Không bằng giúp mẫu cải thiện thể, để khỏe mạnh, như cũng cần lo lắng.”

Ngoài việc luyện thể thuật, dị năng cũng thể cải thiện tố chất thể, khiến trẻ .

Nữ hoàng hơn bốn mươi tuổi, vài năm nữa là năm mươi, hơn nữa từ khi đăng cơ vô cùng cần cù, một ngày chỉ nghỉ ngơi hai canh giờ, khi nửa đêm còn đang phê duyệt tấu chương. Thân thể đến mấy e cũng chịu nổi.

Nàng Nữ hoàng sống lâu trăm tuổi, nên nhân lúc còn ở kinh thành, giúp bà cải thiện thể, để bà bớt bệnh bớt tai.

Phó Văn Tiêu gì, chỉ ôm nàng lòng, nhẹ giọng: “A Ly, cảm ơn nàng.”

Là con cái, tự nhiên lo lắng cho thể của Nữ hoàng, cho nên thời gian luôn gánh vác nhiều hơn, để Nữ hoàng vất vả.

Chàng thể luôn ở bên cạnh Nữ hoàng, chỉ hy vọng thể bà an khang.

“Cảm ơn cái gì.” Nàng để bụng: “Mẫu đối xử với , tự nhiên cũng đối với .”

Chỉ đơn giản như .

Úc Ly , Nữ hoàng đối với nàng vô cùng khoan dung, thậm chí vì nàng mà đè xuống ít ý kiến của triều thần, cho nàng sự tự do lớn, cũng miễn cưỡng nàng gì. Dù nàng dị năng, Nữ hoàng cũng nghĩ tới việc lợi dụng, mà để nàng tự lựa chọn.

Có lẽ trong đó cũng sự tính toán của Nữ hoàng, nhưng bất kể thế nào, nàng chỉ cần Nữ hoàng đối với thiện ý.

Tình cảm là từ hai phía, khác với nàng, nàng cũng nguyện ý báo đáp.

Đặc biệt là sự càn của tiên đế để so sánh, nàng càng hy vọng Nữ hoàng thể sống lâu hơn, thống trị quốc gia , để bá tánh thể an cư lạc nghiệp.

Trong mắt Úc Ly, Nữ hoàng hổ là nữ tính ưu tú của nhân loại, để một như thống trị triều đại, còn hơn xa đám đàn ông bình thường .

Chỉ cần năng lực, bất kể là nam nữ, tài thì nên ở vị trí đó.

**

Truyền dị năng cho Nữ hoàng xong, Úc Ly liền đói bụng, nàng đến thiên điện ăn vặt, thuận tiện ôm con Bạch Phỉ Thúy đang tác oai tác quái trong cung vuốt ve một phen.

Bạch Phỉ Thúy tay nàng, cứng đờ như một cái bánh mèo.

Nàng cũng để ý, xoa nắn bên , sờ sờ bên , mãi đến khi ăn xong đồ ăn bàn, mới thả con mèo trắng đáng thương .

Mèo trắng kêu "meo meo", xác nhận nàng động thủ nữa, liền co giò chạy biến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-537pn.html.]

Mèo trắng chạy một mạch đến Ngự thư phòng, nhảy lên đùi Nữ hoàng, cuộn thành một cục lông.

Tả tướng đang cùng Nữ hoàng nghị sự thấy , nheo mắt, nhưng thấy Nữ hoàng gì, liền tiếp tục câu chuyện.

Con mèo trắng là thú cưng của Nữ hoàng, trong cung ngoài cung đều . Mọi gặp nó, phần lớn đều vài phần, cũng khiến nó vô cùng kiêu ngạo. Mỗi đều cố ý bước ưu nhã, lượn lờ qua chân , nghênh ngang. Ai dám lơ nó, nó còn kêu "meo meo", quấn lấy , nếu dỗ dành nó, nó sẽ chịu tha.

Giống như tiểu yêu quái thành tinh, quá khôn khéo.

Nó còn thích trêu chọc , ít từng nó đùa giỡn, nhưng ngại Nữ hoàng, chỉ thể nuốt cục tức, nỡ so đo với một con súc sinh.

kiêu ngạo đến , gặp Úc Ly cũng im.

Mỗi thấy cảnh , trong lòng đều thầm hả hê, mong Úc Ly trị nó nhiều , đỡ để nó tác oai tác quái trong cung, tai họa .

Tả tướng nghị sự xong với Nữ hoàng, khom cáo lui.

Lúc Ngự thư phòng, lúc gặp Úc Ly tới, ông liền con mèo trắng lúc nãy hẳn là nàng dọa chạy về, khỏi vẻ mặt thiết chào hỏi.

Úc Ly cũng đáp lễ.

Úc Ly ở trong cung nán một lát, liền cáo từ Nữ hoàng.

Ra khỏi cung, phát hiện tuyết rơi.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, kinh thành bắt đầu tuyết, trung âm u, thấm đượm cái lạnh vô tận.

Úc Ly cảm thấy cũng bình thường, thậm chí còn tâm trạng thong thả dạo phố, vài nơi, mua đồ ăn thích.

Trên đường, lúc gặp Phương Bích Hạc từ trở về, thấy phong trần mệt mỏi, mặt vẻ sương gió, nàng liền dúi cho một cái bánh thịt dê nóng hổi.

“Đa tạ Vương gia.” Phương Bích Hạc cũng từ chối, cầm lấy liền ăn, hiển nhiên là đói lắm .

“Ngươi về ?” Úc Ly thuận miệng hỏi: “Đến cơm cũng kịp ăn ?”

Hắn hàm hồ đáp một tiếng, : “Trời lạnh thế , Vương gia còn hứng ngoài?”

“Ra ngoài dạo.” Úc Ly chỉ sạp canh thịt dê bên cạnh, hỏi uống một chén , nàng mời. Phương Bích Hạc đồng ý.

Hai ở sạp hàng đơn sơ, uống canh thịt dê nóng hổi, ăn kèm bánh thịt dê thơm nức, tuyết bay lả tả đường, cũng cái thú vị riêng.

Một lát , Phó Văn Tiêu tan tầm cũng qua đây.

Úc Ly gọi cho một bát canh thịt dê, bảo ấm , đồng thời sờ tay , quả nhiên lạnh như đá.

Nhìn thấy Phó Văn Tiêu, Phương Bích Hạc hiểu , : “Vương gia đây là cố ý ở đây chờ Phó Quốc công ? Xem thành thừa thãi .”

Thấy hai nắm tay, đột nhiên cảm giác nhét “cẩu lương” đến no căng, cũng xong, cũng .

Phó Văn Tiêu thần sắc như thường chào hỏi , : “Sáng cửa hẹn với Ly Nương tới đây ăn canh thịt dê, ngờ Phương tiểu hầu gia cũng ở đây.”

Phương Bích Hạc mặt biểu cảm. Biết , phu thê các ngươi ân ái , đừng khoe mặt kẻ cô đơn .

Hiếm khi gặp Phương Bích Hạc, Phó Văn Tiêu liền hàn huyên với . Hai qua , liền bàn sang chuyện công vụ.

Thư Sách

Úc Ly bên cạnh, ăn bọn họ bàn, cũng thấy bất ngờ.

Ăn uống no đủ, Phương Bích Hạc vươn vai, chuẩn rời .

Hắn chắp tay với bọn họ: “Lần đa tạ Vương gia mời, hôm khác rảnh, cũng mời Vương gia một bữa.”

Úc Ly đáp một tiếng, vẫy tay với .

**

Tuyết lớn liên tục rơi mấy ngày.

Theo tuyết rơi, các nơi truyền về tin tức tuyết tai. Phó Văn Tiêu vì chuyện cứu tế mà bận tối mày tối mặt. Trong kinh ít gia đình giàu tích đức, ngoài thành phát cháo, cứu trị nạn dân.

Úc Ly cũng chú ý việc , chủ động quyên góp ít tiền, còn cung cấp một thôn trang để sắp xếp chỗ ở cho nạn dân.

Chớp mắt đến tháng Chạp.

Ngày lễ Lạp Bát (mồng 8 tháng Chạp), Úc Ly cùng Phó Văn Tiêu, Chu thị dắt hai đứa nhỏ cùng cung dùng bữa với Nữ hoàng, uống cháo Lạp Bát.

Hôm nay Nữ hoàng hiếm khi nghỉ ngơi, bà ôm Bạch Phỉ Thúy ở đó chuyện với Chu thị.

Trong điện đốt địa long (hệ thống sưởi sàn), ấm áp vô cùng, mặc quần áo mỏng cũng thấy lạnh.

Trên bàn bày mấy loại cháo Lạp Bát, Úc Ly nếm thử từng loại, phát hiện cháo mặn ngọt nàng đều thích, còn Phó Văn Tiêu và hai đứa nhỏ thì thích ăn ngọt, cho thêm hai muỗng mật ong .

Cháo Lạp Bát trong cung , nguyên liệu tự nhiên bên ngoài thể so sánh, vô cùng mỹ vị. Úc Ly thích ăn các loại đậu trong cháo, bở mềm.

Nữ hoàng mỉm bọn họ, với Chu thị: “Tố Nương, mấy năm nay vất vả cho bà .”

“Không vất vả .” Chu thị toát vẻ dịu dàng yên tĩnh, bà Nữ hoàng, trong mắt lộ ý thư thái: “Nhìn Yến Hồi và Yến Sanh lớn lên từng ngày, Tiêu ca nhi và Ly Nương cũng khỏe mạnh, lòng thấy mãn nguyện.”

Bà là mộc mạc, suy nghĩ cũng đơn giản.

Chính vì sự mộc mạc đó, năm đó Nữ hoàng mới đem đứa con trai bệnh tật phó thác cho bà, và Chu Tố Nương cũng phụ sự gửi gắm.

Nữ hoàng nhớ đủ chuyện qua, đột nhiên .

Những chuyện đó đều qua . Hiện giờ ở đây, con cháu bên cạnh, bước lên ngôi vị chí cao vô thượng, phảng phất như cuộc đời viên mãn.

Chỉ là thỉnh thoảng, tuyết bay ngoài cửa sổ, nhớ tới vị thiếu niên tướng quân từ Bắc Cương năm đó, trong lòng thấy buồn bã mất mát.

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...