Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 535:pn
Cập nhật lúc: 2025-11-02 10:42:38
Lượt xem: 69
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dưới bầu trời u ám, nam nhân trong bộ quan bào màu đỏ son bước xuống xe ngựa, dung mạo thanh tuyển, khí độ cao hoa, như một vị quý công tử bước từ gấm vóc lụa là.
Thanh nhã, tinh khiết, hệt như vầng trăng sáng nơi chân trời, xa xôi thể chạm tới.
Khi gió thu thổi tung vạt áo , dường như cả bầu trời âm u cũng trở nên sáng sủa vài phần.
Úc Ly ghìm cương, đầu , rời khỏi đội ngũ, về phía .
Nàng xoay xuống ngựa, mang theo lạnh hiu hắt của cuối thu, đến mặt , kinh hỉ : “Tiêu ca, ở đây?”
Chàng : “Đến chờ nàng.”
Nói , vươn tay về phía nàng, kéo nàng lên xe ngựa.
Úc Ly từ chối, đầu vẫy tay với đám đang dừng chờ, bảo bọn họ về .
Mọi theo hai bước lên xe ngựa. Xe chậm rãi rời , con hắc mã tự giác theo , tiếng vó ngựa “lộc cộc” vang lên đầy tiết tấu, vẻ kiệt ngạo khó thuần của ngựa vương.
Trong thời gian bôn ba bên ngoài, bọn họ chứng kiến tốc độ và sức bền của hắc mã, hổ là ngựa vương, khiến tán thưởng thôi.
Chỉ là dù nó khó thuần đến , cuối cùng vẫn Úc Ly thuần phục đến dễ bảo, dù chủ nhân khống chế, nó cũng tự giác theo, rời khỏi đội ngũ.
Trong xe ngựa, Phó Văn Tiêu ôm chặt lòng, cúi đầu hôn nàng, buông tay.
Bọn họ xa hơn mười ngày, mỗi đêm đều một , gối chiếc khó ngủ.
Hiện giờ nàng rốt cuộc trở về, ôm trong ngực, vẫn khó xua tan nỗi nhung nhớ như hình với bóng.
Úc Ly vươn tay định đẩy , sợ đau, đành : “Trên là bụi, bẩn lắm.” Chàng bệnh sạch sẽ ? Lại thể ôm .
Con đường cổ đại đều là đường đất đỏ, ở bên ngoài chạy cả ngày, bụi, khó giữ sạch sẽ. Không đồ chống bụi, nàng chỉ thể khoác áo choàng, dùng khăn che mặt, chỉ khuôn mặt là quá bẩn.
Phó Văn Tiêu khàn khàn : “Không , A Ly bẩn.”
Chàng lưu luyến hôn lên khóe môi nàng, rốt cuộc cũng buông , rót cho nàng chén nước, từ hộc tủ trong xe lấy một cái tráp, bên trong là điểm tâm tinh xảo mỹ vị.
Một đường phi nhanh, Úc Ly lúc cũng khát, thấy còn chuẩn điểm tâm, chút vui vẻ.
Nàng vươn tay định cầm, phát hiện tay đầy bụi, đành thôi.
Lúc , liền thấy dùng khăn lau sạch tay , đó cầm điểm tâm đút cho nàng. Nàng chớp mắt, há miệng cắn, hương vị thơm ngọt lan tỏa trong miệng, khiến nàng vui vẻ híp cả mắt .
Một đút, một ăn, khí trong xe ngựa yên lặng mà ấm áp.
Úc Ly hỏi: “Tiêu ca, hôm nay về?”
Lại còn cố ý chuẩn điểm tâm, nàng vô cùng cao hứng.
Phó Văn Tiêu chuyên tâm đút cho nàng, thản nhiên : “Ta cũng nàng khi nào về. Gần đây mỗi ngày bận xong công vụ, đều sẽ cổng thành bên chờ nàng.”
Chàng lơ đãng, Úc Ly chút áy náy, gãi gãi mặt: “Xin , nhiều chỗ, nghĩ nếu tới , thì thừa dịp đám phỉ khấu nhận tin tức, diệt luôn một thể.”
Thư Sách
Nàng cũng sợ phỉ khấu chạy trốn, chỉ lo quan phỉ cấu kết, chuyện bất lợi cho bá tánh.
Diệt phỉ nhiều như , nàng cũng từng chuyện quan phỉ cấu kết. Mỗi quan phủ phái diệt phỉ, trong nha môn sẽ ngầm báo tin, khiến quan phủ chỉ thể tay trở về.
nàng diệt phỉ xưa nay kế hoạch, chạy đến liền diệt đến đó, dù quan phỉ cấu kết cũng vô dụng, đám phỉ khấu cũng mục tiêu kế tiếp của nàng là ở , hơn nữa chúng chạy cũng nhanh bằng nàng.
“Không , A Ly là chuyện cho nước cho dân.” Chàng vẻ mặt săn sóc: “Chỉ là chút lo lắng nàng kịp về tham gia hôn lễ của chúng .”
Đối với hôn lễ , vô cùng mong đợi.
Úc Ly càng thêm áy náy, vội : “Sẽ , tính thời gian mà.”
Phó Văn Tiêu tỏ vẻ , tiếp tục đút nàng ăn, mỉm nàng kể chuyện diệt phỉ .
Tuy ở kinh thành, nhưng mỗi ngày đều thể chuyện về nàng.
Đây là nhiệm vụ đầu tiên khi nàng phong Vương, chằm chằm nàng ít, cũng xem thử bản lĩnh của vị Nam Quận vương .
Tin tức diệt phỉ cuồn cuộn truyền về, thấy nàng lúc đông lúc tây, đừng đám phỉ khấu đang đề phòng, ngay cả theo nàng diệt phỉ e cũng trạm kế tiếp là ở .
Như cũng thể hữu hiệu ngăn cản đám phỉ khấu đưa tin cầu cứu. Tuy nhiên, dù bọn chúng cầu cứu, e là càng thêm nhiều kẻ tới nộp mạng.
Cách diệt phỉ như , cũng chỉ nàng mới áp dụng . Nếu là quan phủ phái , thể.
Nghĩ đến phản ứng của những khi về quá trình diệt phỉ của nàng, liền chút buồn .
Thế gian rốt cuộc ai thể như nàng, diệt phỉ thôi cũng thể long trời lở đất.
**
Hai trở Trấn Quốc công phủ, Chu thị dẫn hai đứa nhỏ đón, kéo Úc Ly hỏi han ân cần. Nàng hơn mười ngày, Chu thị trong lòng cũng nhớ nhung vô cùng.
“Con cuối cùng cũng về , còn hai ngày nữa là hôn lễ, còn lo con về kịp.”
Úc Ly : “Nương, , con nhớ kỹ mà.”
Lo nàng đói, Chu thị vội cho bưng cơm lên.
Ăn cơm xong, bà cho Úc Ly, Vương phủ Nữ hoàng ban cho thu dọn xong, tùy thời thể dọn qua.
Vương phủ ngay cạnh Trấn Quốc công phủ, đây cũng là Nữ hoàng cố ý sắp xếp. Vợ chồng son, bất kể họ chọn ở bên nào, cũng thể để hai phủ cách quá xa.
Úc Ly tùy ý , chờ Chu thị xong, liền : “ Mẹ, vất vả cho , bên Vương phủ cũng nhờ trông coi giúp con.”
Nếu dọn qua Vương phủ, những thứ khác thể mang, nhưng chồng là nhất định mang theo.
Chu thị trong lòng cao hứng, đứa nhỏ thương , bà cảm thấy vẫn còn hữu dụng.
Nhìn Chu thị vô cùng vui vẻ dắt hai đứa nhỏ về phòng nghỉ, Úc Ly khỏi ngẩn một lát.
“Sao ?” Phó Văn Tiêu hỏi.
Úc Ly đầu , : “ Mẹ trông vui thật.”
Chàng , hiểu ý nàng, kéo tay nàng về phòng, : “Vương phủ ban xuống, bên đó cũng thu dọn xong, nếu nàng dọn qua, nương và Yến Hồi bọn họ cũng sẽ qua cùng. Xem bên chỉ còn một .”
“Sẽ mang theo.” Úc Ly nhấn mạnh. Cho nên cần vẻ đáng thương như .
Ở nhà nghỉ ngợi một đêm, hôm hai cung gặp Nữ hoàng.
Đi Ngự thư phòng, Úc Ly đem kết quả diệt phỉ báo cáo. Nàng tấu chương, bản tấu chương diệt phỉ vẫn là tối qua Phó Văn Tiêu giúp.
Xem qua xong, Úc Ly quyết định chuyện tạm thời vẫn giao cho , bởi vì tấu chương thật sự quá .
Đối với kết quả , Nữ hoàng cũng hài lòng, : “Lần thể quét sạch mối họa phỉ khấu ngoại thành kinh thành, đều nhờ Nam Quận vương, trẫm nhất định trọng thưởng.”
Úc Ly quên Tuyên Hoài Khanh và những khác, ở mặt Nữ hoàng cũng nhắc tới công lao của bọn họ.
Nói xong, Nữ hoàng : “Quy trình hôn lễ , Lễ Bộ bên định , các con qua một chút.”
Nói liền gọi quan viên Lễ Bộ phụ trách hôn lễ tới.
Khi Úc Ly hôn lễ tổ chức ở hoàng cung, nhịn liếc Phó Văn Tiêu, thấy thần sắc bình tĩnh, dường như bất ngờ.
Từ xưa đến nay, thể tổ chức hôn lễ ở hoàng cung, ngoài hoàng đế thì chính là Thái tử.
phận Phó Văn Tiêu đặc thù, tuy Thái tử, nhưng là con trai duy nhất của Nữ hoàng. Nữ hoàng kiên trì tổ chức hôn lễ cho bọn họ ở hoàng cung, quan viên bên thể gì? Chỉ thể tận tâm tận lực mà lo liệu.
Tuy đại thần hợp lễ pháp, nhưng càng nhiều đại thần giữ im lặng.
Cũng đại thần mạnh mẽ tán đồng, tỏ vẻ lễ pháp cũng là do định , bất kể là phận của Phó Văn TiTieu Úc Ly đều vô cùng đặc thù, vì bọn họ mà phá lệ cũng gì.
Hơn nữa Nữ hoàng loại thiên tử hữu danh vô thực, bà mạnh mẽ quyết đoán, chuyện quyết ai thể phản đối, vì thế việc cứ thế định .
Chờ xong quy trình hôn lễ, Úc Ly chỉ một cảm giác: Thật phiền phức.
So với lúc Mạc Ngọc Thiền thành , lễ nghi còn vụn vặt hơn.
dù phiền phức, nàng cũng , để tránh đến lúc đó xảy sai sót.
Hai hiếm khi cung, liền ở bồi Nữ hoàng dùng bữa trưa mới về.
Rời khỏi hoàng cung, Phó Văn Tiêu : “Ly Nương, buổi chiều chúng đến Thập Lý Đình ở ngoại thành.”
“Làm gì ?”
Chàng mặt lộ nụ : “Mấy ngày nhận thư từ Bắc Cương, Liệt ca phụng chỉ kinh, về tham gia hôn lễ của chúng . Nếu gì bất ngờ, buổi chiều hẳn là sẽ tới, chúng đón .”
Bắc Cương cách kinh thành xa, thúc ngựa phi nhanh cũng chỉ mất sáu bảy ngày đường.
Úc Ly sững sờ, gật đầu: “Được ạ.”
Buổi chiều, hai đưa Chu thị, Phó Yến Hồi và Phó Yến Sanh cùng đến Thập Lý Đình.
Bọn họ ở đó đợi nửa canh giờ, rốt cuộc cũng thấy một đội nhân mã phong trần mệt mỏi tới.
Đến Thập Lý Đình, thấy những đang chờ, nam nhân dẫn đầu ghì cương, nhanh nhẹn xoay xuống ngựa. Khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy vẻ phong sương, trong mắt lộ một chút ý .
Chàng với bọn họ: “Chu dì, Tiêu , , về .”
Phó Văn Tiêu tiến lên, cùng ôm chặt, hai đ.ấ.m vai một cái, đó sảng khoái.
Chu thị trong mắt ngấn lệ, vui mừng khôn xiết.
Úc Ly gọi một tiếng “Liệt ca”, hai đứa nhỏ còn nhớ , hai mắt sáng lấp lánh gọi “Đại bá”.
Phó Liệt Vân vươn tay bế hai đứa nhỏ lên, khuôn mặt lạnh lùng lộ ý : “Tiêu , , chúc mừng.”
Lần kinh, thần sắc trông nhẹ nhõm hơn nhiều.
Xa cách lâu ngày gặp , ai cũng vui.
Lần Phó Liệt Vân là phụng chỉ hồi kinh, cần trốn trốn tránh tránh như năm ngoái, tâm trạng cũng khác.
Đoàn chuyện một lát, vì Phó Liệt Vân còn cung diện thánh, nên cùng về kinh.
Vào kinh, Phó Liệt Vân cung, Úc Ly và những khác về Trấn Quốc công phủ .
Chờ Phó Liệt Vân từ trong cung trở về, Trấn Quốc công phủ bày tiệc rượu, vì đón gió tẩy trần.
Lần cùng Phó Liệt Vân trở về còn phó quan Mạnh Hành Chu, hiện tại thăng chức, là một Du kích tướng quân. Nữ hoàng đăng cơ, phong thưởng công thần, tự nhiên cũng sẽ bạc đãi những tướng sĩ trấn thủ Bắc Cương .
“Ôi chao, chúng gọi ngài là Mạnh tướng quân .” Chu thị : “Nghe Mạnh tướng quân ở Bắc Cương lập công lao hãn mã, Thánh nhân còn tứ hôn cho ngài đó.”
Mạnh Hành Chu mặt đỏ bừng, vội xua tay: “Chu dì, đừng chê . Công lao của lớn, cũng bằng tướng quân. Thánh nhân nếu tứ hôn, vẫn là nên tứ hôn cho Phó tướng quân nhà , ngài cũng lớn tuổi , nên cưới một tức phụ.”
Đằng còn một Phó tướng quân thành , bọn họ cũng vội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-535pn.html.]
Phó Liệt Vân lù lù bất động ở đó, vờ như thấy.
Hôm nay cung diện thánh, Nữ hoàng cũng nhắc tới hôn sự của .
Trước là cách nào, thống lĩnh Phó gia quân, tiên đế kiêng kị Phó gia quân và . Ngại vì thế, chỉ đành để tiếp tục nắm quân quyền. Chàng cũng dám suy nghĩ gì đến chuyện chung đại sự, hôn sự cứ thế trì hoãn đến tận bây giờ.
Mấy năm nay, một tự tại quen , hơn nữa cảnh Bắc Cương khắc nghiệt, sợ nếu cưới vợ, thể để thê tử một ở kinh thành, như khác gì bắt ở góa? nếu đưa thê tử đến Bắc Cương, nàng thể thích ứng cảnh nơi đó… chẳng là lỡ dở đời ?
Nghĩ tới nghĩ lui, từ chối đề nghị của Nữ hoàng, cảm thấy hiện tại như cũng khá , nguyện ý cả đời canh giữ Bắc Cương, báo đáp ân tài bồi của Nữ hoàng và Phó gia.
Đoàn náo nhiệt đến khuya mới tan.
Phó Văn Tiêu cùng Phó Liệt Vân bọn họ uống ít rượu, lúc trở về đầy mùi rượu, say khướt. Úc Ly đành dìu tắm rửa, lăn lộn hồi lâu, nước văng đầy đất, còn tưởng nơi lụt.
Vất vả lắm mới đưa lên giường, nhão dính dính ôm lấy, đem nàng gắt gao ôm lòng.
“A Ly…”
“Biết .” Úc Ly đêm nay gọi tên nhiều nhất.
“A Ly, vui quá…” Chàng hàm hồ : “Thật sự vui…”
Úc Ly xoa đầu : “Ừm, , vui.”
Mùa hè năm ngoái, lúc Phó Liệt Vân rời , bọn họ cũng uống say một trận.
Khi đó việc định, tiền đồ mờ mịt, sinh ly tử biệt, quá nhiều chuyện đè nặng trong lòng.
Năm nay gặp , là một mảnh trời quang, Nữ hoàng đăng cơ, trời cao biển rộng, bọn họ cần cẩn thận dè dặt, rốt cuộc cũng trút tảng đá đè nặng trong lòng, thể đoàn tụ một nhà.
**
Hôm , Phó Văn Tiêu tỉnh rượu, vô cùng khó chịu.
Úc Ly bưng tới một chén canh giải rượu đút cho . Thấy dựa gối mềm, thần sắc uể oải, nàng khỏi chút buồn .
Nam nhân xưa nay thanh tuyển mực thước, nhất cử nhất động đều chuẩn mực của bậc quý tử thế gia, hiếm khi thấy suy sút thế , cũng chút mới mẻ.
Bất quá, mặc kệ thế nào, đều .
Uống xong canh giải rượu, chút ngượng ngùng: “A Ly…”
Chàng loại uống say là nhớ gì, ngược rõ ràng, khi say gì. Tối qua gần như náo loạn nàng cả đêm. Thậm chí còn đưa một yêu cầu vô lý, mà nàng ôn tồn đồng ý.
“Không , hiếm khi Liệt ca trở về, vui mà.” Úc Ly , đó l.i.ế.m liếm khóe miệng: “Chỉ là các uống rượu, nhớ gọi nữa.”
Nàng thật sự nếm thử mùi vị của rượu, đáng tiếc hậu thiên là thành , nàng sợ uống say chạy quá xa, lỡ kịp về tham gia hôn lễ, nên đành nhịn.
Phó Văn Tiêu: “…”
Phó Văn Tiêu yên lặng hạ quyết tâm, nhất định thể uống rượu nữa. Cũng thể uống mặt nàng.
Tuy say rượu khó chịu, nhưng uống xong canh giải rượu, Phó Văn Tiêu vẫn gắng gượng quan bào nha môn.
Gần đến hôn lễ, vẫn nhàn rỗi. Phó Liệt Vân và những khác cũng , bọn họ trở về kinh thành cũng ít việc, sáng sớm cửa.
Về phần Úc Ly, Chu thị và Thanh Hoàn kéo thử lễ phục. Lễ Bộ bên đưa tới mấy bộ lễ phục Thân vương, thử hết từng bộ.
Cứ thế lăn lộn cả ngày, chạng vạng Phó Văn Tiêu trở về, thấy nàng bẹp dí ở đó động đậy.
Chàng đang định hỏi nàng , Chu thị đẩy thử lễ phục. Nhìn thấy bộ lễ phục đặt ở đó, cuối cùng cũng hiểu sự phiền não của nàng, khỏi bật .
Khi đang thử lễ phục, Phó Liệt Vân trở về, theo còn Tuyên Hoài Khanh, Sở Thiếu Duật và những khác.
Biết Phó Văn Tiêu đang thử đồ cưới, bọn họ đều đòi xem.
Chờ thấy nam tử trong bộ lễ phục đỏ son bước , trang trọng mất vẻ hoa lệ, một đám đàn ông đều chút bất ngờ. Người lớn lên , mặc cái gì cũng .
Chu thị che miệng : “Có ?”
“Đẹp!” Sở Thiếu Duật tiếc lời khen: “Phó biểu ca hổ là nhất mỹ nam tử kinh thành, chỉ kinh thành, còn là nhất mỹ nam tử quốc triều.”
Lời khen quá khoa trương, khiến đều nhịn rộ lên.
Chu thị vui vẻ: “Yên tâm, các con cũng sẽ , chờ các con thành …”
Mấy nam nhân mặt , đột nhiên phát hiện, trừ Phó Văn Tiêu, bọn họ ở đây đều là một đám độc .
Còn chuyện thành … còn sớm, hãy .
Hôm nay Tuyên Hoài Khanh và Sở Thiếu Duật qua đây, là để với Úc Ly một việc về diệt phỉ.
Úc Ly chỉ phụ trách đánh, còn việc dọn dẹp hậu quả đều do Tuyên Hoài Khanh . Sở Thiếu Duật với ý niệm tích lũy kinh nghiệm, cũng theo Tuyên Hoài Khanh việc, thu hoạch nhiều.
Nói xong chính sự, chờ bọn họ , Phó Liệt Vân và Mạnh Hành Chu cũng học qua thể thuật, đều chút ngứa ngáy, đặc biệt là Sở Thiếu Duật. Hắn từng giao đấu với cũng luyện thể thuật, nên so chiêu.
Đoàn liền kéo diễn võ trường tỷ thí.
Chờ Phó Văn Tiêu lễ phục , liền thấy diễn võ trường, một đám đang đ.á.n.h túi bụi.
Úc Ly bên ngoài, khoanh tay . Thanh Hoàn và các nha bên cạnh, xem chớp mắt.
Chờ bọn họ đ.á.n.h xong, Úc Ly với Thanh Hoàn: “Thanh Hoàn, ngươi cũng xuống thử xem.”
Sau đó bảo Sở Thiếu Duật so chiêu với nàng.
Sở Thiếu Duật Thanh Hoàn, chút rụt rè, dù cũng từng đ.á.n.h với con gái.
đến khi động thủ, liền còn ý nghĩ nào khác, bởi vì Thanh Hoàn đè đ.á.n.h suốt, cuối cùng còn nàng quét chân ngã sõng soài, khiến hoài nghi nhân sinh.
Úc Ly : “Thanh Hoàn luyện nhiều hơn ngươi một năm, ngươi đ.á.n.h là .”
Rất nhiều nha trong Phó gia đều luyện qua, hơn nữa luyện , để các nàng tiếp tục nha thật đáng tiếc, hôm nào nàng tìm Nữ hoàng một chút.
Sở Thiếu Duật bò dậy: “Vậy tiếp tục luyện, luyện thêm một hai năm, thể đ.á.n.h thắng nàng ?”
“Không .” Úc Ly : “Ngộ tính của Thanh Hoàn hơn ngươi, cơ sở lực lượng ngang , ngươi đ.á.n.h nàng.”
Sở Thiếu Duật: “…”
Một phen lăn lộn , trời còn sớm, Tuyên Hoài Khanh, Sở Thiếu Duật và những khác cáo từ rời .
Phó Liệt Vân và Mạnh Hành Chu chúc bọn họ ngủ ngon, về phòng nghỉ ngơi.
Trong thời gian ở kinh thành, bọn họ đều ở tại Trấn Quốc công phủ. Nữ hoàng ban Tướng quân phủ cho bọn họ, chỉ là vì về vội, bên đó thu dọn xong, nên tạm thời ở đây.
Úc Ly và Phó Văn Tiêu cùng về phòng tắm rửa, bàn bạc những việc cần chú ý trong hôn lễ.
Đều là Phó Văn Tiêu , nàng ghi nhớ.
Nói đến cuối cùng, Phó Văn Tiêu đột nhiên : “Đáng tiếc nam địa cách kinh thành quá xa, các về kịp.”
Kinh thành và nam địa một nam một bắc, cách mấy ngàn dặm. Hôn kỳ định cũng chỉ hơn nửa tháng, đủ thời gian để về nam địa báo tin, các nàng thể chạy tới tham gia.
Úc Ly : “Không , các sẽ chúc phúc chúng .”
Các thể tới quả thực đáng tiếc, nhưng nàng cũng câu nệ mấy chuyện vặt vãnh , chỉ cần bọn họ sẽ chúc phúc là .
Phó Văn Tiêu khóe môi lộ nụ , thích tính tình khoáng đạt của nàng.
Đời quá nhiều chuyện như ý, nhưng nàng bao giờ lo lo mất, tính tình một sự tiêu sái thông thấu, khiến nhịn mà hướng tới, nắm thật chặt.
Chàng nắm lấy tay nàng, khi nàng nghi hoặc qua, liền ôm nàng lòng.
“Ly Nương…” Chàng nhẹ nhàng gọi, trịnh trọng đặt lên môi nàng một nụ hôn.
**
Trước hôn lễ, tân lang và tân nương gặp .
Đêm hôn lễ, Úc Ly dọn đến Vương phủ bên cạnh.
Chu thị mang theo hai đứa nhỏ theo, chỉ còn Phó Văn Tiêu một ở Trấn Quốc công phủ. Nếu còn Phó Liệt Vân bầu bạn, thật đúng là đáng thương.
Ngày hôn lễ, trời còn sáng, Úc Ly đ.á.n.h thức.
May mà nàng ngày thường dậy sớm, cũng cảm thấy gì, ngoan ngoãn yên, để trang điểm, hôn phục.
Kỳ thực hôn phục cũng là chế phục của Thân vương.
Nàng là Nam Quận vương do Nữ hoàng đích phong, lễ tiết thành tự nhiên khác với hôn lễ thông thường, nàng cũng cần kiệu hoa xuất giá như nữ tử thế gian.
Hôn lễ , chuyện gả cưới.
Hôn lễ của Thân vương và Quốc công đương triều, ai cưới ai gả, tất nhiên là khó .
Lễ Bộ lúc cũng cho đau đầu, trong lòng với phận của Nam Quận vương, thể để nàng xuất giá như nữ tử bình thường.
Cuối cùng bọn họ chỉ thể tìm đến Nữ hoàng, để bà phán quyết.
Dù đây cũng là hôn lễ của con trai ruột Nữ hoàng. Nữ hoàng là đế vương, là mẫu , cứ để bà quyết định.
Không ai Nữ hoàng nghĩ gì, bà chỉ cho sắp xếp hôn lễ ở hoàng cung, mà còn để hai ngày đó cùng cung, chuyện đón dâu.
Quan viên Lễ Bộ đầu óc cuồng, vì để hôn lễ trông phù hợp với phận hai , họ xóa xóa sửa sửa quy trình, thêm thắt một ít, khiến cho hơn nửa tháng nay gần như ngủ một giấc an .
Cũng thật đáng thương.
Lăn lộn mấy canh giờ, Úc Ly cuối cùng cũng mặc xong phục sức Thân vương.
Trên đầu nàng mũ phượng, mà là mũ miện chín tua (cửu lưu miện) của Thân vương, một hoa phục cẩm y. Khi nàng chậm rãi lên, uy nghi túc mục, khiến tự chủ mà cúi đầu.
Chu thị chỉnh bội sức bên hông cho nàng, khen: “Ly Nương thật .”
Úc Ly với bà, vẻ uy nghi vơi vài phần, khiến cũng nhịn theo.
Hết thảy chuẩn xong, Úc Ly lên xe trong nghi thức Thân vương, tiến cung.
Ở cửa cung, nàng gặp Phó Văn Tiêu đang chờ sẵn. Chàng cũng một lễ phục trang trọng, khuôn mặt tuấn mỹ, như trăng sáng giữa trời.
Ánh mắt hai chạm , cùng .
Chàng tới, vươn tay về phía nàng. Úc Ly đặt tay lên, để nắm, hai cùng cung.
Văn võ bá quan chờ sẵn ở điện Thái Cực.
Nhìn thấy hai nắm tay tới, cảm thấy hôn lễ thật thái quá, nhưng đồng thời thấy vô cùng mới mẻ.
Từ xưa đến nay, e là từng chuyện Nữ hoàng tự chủ trì hôn lễ cho Thân vương và Quốc công, trong đó Quốc công là con trai ruột của Nữ hoàng, chuyện thật sự là…
Tiếng lễ nhạc vang lên, bọn họ sự chứng kiến của trời đất, trong sự chú mục của thế nhân, định lời thề ước bạc đầu.