Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 52:chương 52
Cập nhật lúc: 2025-09-25 12:19:13
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Úc Ly giải thích: “Đây là chú Đồ cho, chú là thợ săn núi, kiêm nghề mổ heo, một tiệm thịt trong thành… À , chú còn giới thiệu cho con một công việc, ngày mai con sẽ .”
Chu thị mà ngây .
Lúc , Úc Ly với bà: “Mẹ, con ăn thịt, tối nay nhà ăn thịt ạ.”
Hai đứa trẻ cũng mắt sáng lấp lánh qua.
Chu thị là thương con trẻ, hơn nữa thịt là do Úc Ly mang về, trời nóng để lâu , đúng là nên ăn sớm.
Bà hỏi: “Con ăn món gì?”
“Sao cũng ạ, xem gì thì .” Úc Ly , “Con tin tay nghề của .”
Trong bếp cháo vẫn đang ninh, Chu thị cũng nhiều thời gian để hỏi, vội vàng mang thịt , kẻo nồi cháo cháy.
Tiếp theo Úc Ly về phòng, định lấy quần áo tắm, gột rửa mồ hôi và bụi bặm .
Vào cửa, cô thấy Phó Văn Tiêu đang bên cửa sổ, dường như đang ngẩn . Nghe tiếng động, ngẩng đầu lên.
Ánh hoàng hôn lướt qua khung cửa sổ, đó, áo xanh tóc đen, khí chất thanh cao, tựa như một thế giới riêng, tách biệt với thế giới bên ngoài.
Úc Ly khỏi thêm một cái, hai bốn mắt .
Cô thiện chào hỏi: “Tiêu ca nhi, tỉnh , mệt thì lên giường , đừng gắng sức quá.”
Phó Văn Tiêu khóe môi cong, đáp một tiếng “”, thấy quần áo cô ướt đẫm mồ hôi, vội hỏi gì, bảo cô tắm rửa.
Đợi Úc Ly tắm xong, quần áo sạch sẽ, lau tóc trở về phòng, cô liền thấy hai đứa trẻ cũng ở trong phòng, đang nép bên cạnh Phó Văn Tiêu, chia kẹo cho .
Trên bàn bên cạnh còn một bát thuốc đen kịt sắc xong, tỏa mùi lạ nồng nặc.
“Chú nhỏ, cho chú ăn kẹo .” Phó Yến Sanh cầm viên kẹo của , giọng non nớt, “Ăn kẹo sẽ đắng nữa.”
Phó Yến Hồi cũng hào phóng cho chú nhỏ ăn kẹo của .
Mỗi bệnh chúng đều uống thuốc đắng, khiến chúng nhớ mãi quên. Cứ mỗi uống thuốc là mặt mày nhăn như khổ qua.
Thấy chú nhỏ ngày nào cũng uống một bát thuốc đen kịt như , chúng trong lòng vô cùng đồng cảm.
Vì Úc Ly mang kẹo về, chúng tuy thèm nhưng đều cố gắng nhịn, quyết định để cho chú nhỏ ăn cho ngọt miệng.
Phó Văn Tiêu với chúng, ôn tồn : “Không cần , các cháu ăn .”
Hai đứa trẻ , đôi mắt to đen láy đầy vẻ nghi hoặc, dường như hiểu tại kẹo ngon như mà chú nhỏ cần?
Phó Yến Sanh bĩu môi, chút tủi .
Chúng thật sự cho chú nhỏ ăn kẹo, nhưng chú nhỏ cần, bây giờ?
Phó Văn Tiêu hai đứa trẻ, duỗi tay lấy viên kẹo trong tay Phó Yến Sanh, : “Vậy lấy một viên thôi, còn các cháu ăn .”
Hai đứa trẻ , cảm thấy cũng đúng.
Phó Yến Hồi bẻ đôi viên kẹo trong tay , hai em chia ăn.
Viên kẹo ngọt lịm chúng vui vẻ rộ lên, ngậm kẹo với Úc Ly đang bước : “Thím nhỏ, kẹo ngọt lắm.”
“Thật ?” Úc Ly , “Ta cũng ăn kẹo.”
Nghe , hai em chớp mắt, mặt lộ vẻ khó xử.
Chúng ăn hết kẹo , bây giờ?
Nghĩ , chúng đầu viên kẹo trong tay Phó Văn Tiêu, vẫn ăn. Phó Yến Hồi liền : “Chú nhỏ, chú chia cho thím nhỏ một nửa kẹo .”
Phó Văn Tiêu: “…” Các cháu cũng thật hào phóng.
Phó Văn Tiêu đưa viên kẹo cho Úc Ly.
Úc Ly cầm lấy viên kẹo, bẻ hai, một nửa bỏ miệng , một nửa đưa cho , : “Ngày mai em thành, sẽ mua thêm kẹo về cho ăn khi uống thuốc.”
Thấy ngày nào cũng uống thứ thuốc đáng sợ như , cô cảm thấy trong nhà cần dự trữ thêm kẹo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-52chuong-52.html.]
Phó Văn Tiêu ngón tay thon dài khẽ khép , cầm viên kẹo, hỏi: “Ngày mai em còn thành ?” Rất nhanh phản ứng , hỏi cô: “Em tìm việc ?”
Úc Ly khỏi mỉm , trông vui vẻ.
Cô cong mắt, tít mắt : “ , tìm .”
Phó Văn Tiêu chút kinh ngạc, ngờ cô thật sự thể tìm việc trong thành, khỏi tò mò cô tìm việc gì, hỏi: “Em tìm việc gì thế?”
“Mổ heo.”
Phó Văn Tiêu: “…”
Phó Văn Tiêu nhịn cô, cô trông vô cùng bình tĩnh, như thể tìm việc mổ heo là một chuyện hết sức bình thường.
Anh hỏi: “…Trước đây em từng mổ bao giờ ?”
Úc Ly vẻ mặt tự tin: “Chưa nhưng xem qua .”
Phó Văn Tiêu: “…”
Úc Ly quả thực tự tin, cô đến quái vật còn g.i.ế.c , chẳng lẽ g.i.ế.c nổi một con heo ?
Tuy cô đúng là từng mổ heo, nhưng nguyên chủ đây từng xem mổ heo ngày Tết. Trong mắt Úc Ly, việc đó quả thực đơn giản, là việc gì khó.
Phó Văn Tiêu tiêu hóa một lúc, cuối cùng cũng chấp nhận việc cô tìm công việc mổ heo.
Anh một tiếng, : “Khá , cho nhé.” Sau đó hỏi cô về địa điểm, thời gian việc và tiền công.
Hỏi kỹ như cũng là lo cô lừa.
Phó Văn Tiêu thầm nghĩ, nếu kẻ nào dám lừa cô, cô phát hiện, e là kẻ đó sẽ kết cục nhỉ?
Từ việc cô thể thuận lợi lấy hai mươi lạng của hồi môn từ nhà họ Úc, thể thấy cô tuy đơn thuần nhưng là kẻ ngốc, một bộ quy tắc hành xử riêng.
Như cũng khá , dễ khác bắt nạt.
Úc Ly liền cho địa chỉ tiệm thịt và thời gian việc.
“Ra ngoài sớm như ?” Phó Văn Tiêu nhíu mày.
Thời gian mổ heo quá sớm, cô ở trong làng, gần như trời sáng chạy đến huyện. Lúc đó trời vẫn còn tối, cô trong bóng tối, đường đêm sẽ phiền phức ?
Úc Ly để tâm: “Hôm nay lúc về, cố tình bộ để nhận đường .” Chỉ cần đường là cô thể , thấy vấn đề.
Nghĩ đến điều gì đó, cô : “ Chú Đồ ngày mai chú cũng lên huyện, cùng chú .”
“ Chú Đồ?” Phó Văn Tiêu trí nhớ , nhanh nhớ là thợ săn Đồ lão đại núi. Lần cô cứu Tuyên Hoài Khanh trong núi, giao cho Đồ lão đại, Đồ lão đại và Tuyên Hoài Khanh quen .
Có thể quen Tuyên Hoài Khanh, tin tưởng, hẳn từng là tướng sĩ trướng Tuyên lão tướng quân họ Tuyên.
Hoặc , bác Đồ hiện tại vẫn là của lão tướng quân, chỉ vì lý do nào đó mà trở về làng.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Phó Văn Tiêu đại khái hiểu công việc mổ heo của Úc Ly là từ mà .
Anh như lơ đãng hỏi: “Hôm nay em gặp thợ săn Đồ trong thành ?”
“ .”
Úc Ly liền kể chuyện gặp Đồ lão đại lúc mua thịt trong thành, Đồ lão đại chỉ cho cô một miếng thịt mà còn giới thiệu công việc cho cô.
“…chú Đồ thật là , giới thiệu cho em việc kiếm tiền.” Úc Ly cảm tình với bác Đồ và Trương Phục cho cô công việc, đặc biệt nghĩ đến việc sắp kiếm tiền để mua đồ ăn , trong lòng khỏi vui mừng.
Phó Văn Tiêu : “Em cứu bạn của ông , ông cảm ơn em là chuyện nên .”
Úc Ly “ồ” một tiếng, miệng ngậm kẹo, để tâm đến chuyện .
Lúc , từ phía nhà bếp bay tới mùi thịt thơm nồng.
Úc Ly cuối cùng cũng yên, vội vàng : “ xem nấu cơm thế nào, phụ một tay.”
Hai đứa trẻ cũng mùi thịt hấp dẫn chịu nổi, chạy theo cô.
Phó Văn Tiêu bên cửa sổ, họ cùng ngoài.
Hoàng hôn lặn núi, chân trời là một ráng chiều đỏ rực, như thiêu cháy cả núi rừng.
Sắc màu lộng lẫy nhuộm đẫm ngôi làng yên tĩnh , cũng đang cháy rực trong đáy mắt .
Một lúc lâu , Phó Văn Tiêu bưng bát thuốc nguội lên uống cạn một , bỏ viên kẹo miệng.
Đây là loại kẹo mạch nha thô, nếu là đây, tuyệt đối sẽ thèm đến một cái, cũng ai dám đưa loại kẹo đủ tinh xảo và ngon miệng đến mặt .
Thư Sách
bây giờ, trong ngôi nhà ở làng quê hẻo lánh , vị ngọt của viên kẹo lan tỏa trong miệng, lòng một mảnh yên bình.