Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 524
Cập nhật lúc: 2025-11-01 09:38:20
Lượt xem: 76
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đối với Úc Ly mà , quốc sư phủ xem như quen cửa quen nẻo.
So với , , nàng rõ ràng phát hiện thị vệ tuần tra xung quanh quốc sư phủ ít nhiều, thậm chí vẻ lơ là hơn.
Nghĩ sơ qua cũng thể hiểu vì .
Trước lão hoàng đế coi trọng quốc sư, bên tuần tra tự nhiên cũng nghiêm túc, sức.
Hiện tại lão hoàng đế trúng gió, liệt giường, Nguyên An trưởng công chúa trở về triều đình, gió lập tức đổi chiều, thái độ của bên tự nhiên cũng đổi.
Quốc sư là do lão hoàng đế nâng đỡ, một khi lão hoàng đế còn, quốc sư cũng chẳng là gì.
Úc Ly liếc một cái, chú ý nữa, lặng yên tiếng động trèo tường tiến quốc sư phủ.
Đi trong, xác nhận quốc sư đang ở phòng ngủ trong đại điện, nàng trốn nữa, trực tiếp lật qua cửa sổ.
Quốc sư từ phòng luyện đan trở về, sắc mặt mệt mỏi.
Từ khi lão hoàng đế trúng gió, thể cảm giác thái độ qua loa của trong cung đối với quốc sư phủ, nhiều đồ vật đưa tới đều trở nên kém hơn.
Hắn dựa lão hoàng đế, lão hoàng đế còn, mới thể tiếp tục một quốc sư phong quang. cũng cách nào chữa khỏi bệnh trúng gió của lão hoàng đế.
Hắn rốt cuộc kỳ nhân dị sĩ thật sự, bản lĩnh đó.
Càng cần lão hoàng đế còn đang chờ luyện Trường sinh đan. Một khi luyện , hoặc lão hoàng đế là kẻ lừa đảo, e là sẽ lập tức c.h.é.m đầu.
Quốc sư ý định bỏ trốn.
Mấy ngày nay, mặt ủ mày chau, vẫn luôn cân nhắc để bảo tính mạng, thuận lợi thoát .
ban ngày, vẫn giả bộ bận rộn luyện đan, để đối phó với lão hoàng đế phái tới, khó tránh khỏi mệt mỏi chịu nổi, càng thêm trốn.
Quốc sư mệt lử, đang định nghỉ ngơi, đột nhiên thấy từ cửa sổ lật , giật nảy .
Người tới một hắc y, khăn đen che mặt, thấy rõ bộ dạng, chỉ thể từ vóc dáng phân biệt đây là một nữ tử.
Hắn đang định lên tiếng, đối phương bỗng chốc biến mất mặt, ngay đó gáy tê rần, nháy mắt liền hôn mê.
Úc Ly quan tâm quốc sư đang mềm oặt ngã đất, nàng dạo một vòng trong phòng, giật một tấm chăn mỏng giường, đó bọc quốc sư , xách lên, rời khỏi quốc sư phủ.
Nàng tới nhanh, cũng nhanh, kinh động bất kỳ ai trong phủ.
Vì nơi quốc sư ở và tu hành xưa nay ít đến gần, nên việc mất tích, trong thời gian ngắn sẽ phát hiện.
Úc Ly xách theo quốc sư trở Trấn Quốc công phủ.
Nàng từ nóc nhà nhảy xuống, thấy cửa sổ còn sáng đèn.
Cửa sổ đang mở, thể thấy nam nhân đang dựa bàn bận rộn, tóc đen dài xõa tung, mặc thường phục, tay cầm bút lông, đang phê duyệt công văn.
Úc Ly ném quốc sư đang hôn mê một gian sương phòng trống, đó lật qua cửa sổ trở về phòng.
Phó Văn Tiêu trong phòng thấy nàng từ cửa sổ , chút bất đắc dĩ: “Ly Nương, thể cửa chính.”
Lúc hai vợ chồng nghỉ ngơi, đều thích hạ nhân hầu hạ. Mỗi khi đêm xuống, cửa sân đóng , trong viện yên tĩnh, ngay cả nha bà tử cũng , nàng dù cửa chính cũng sẽ ai phát hiện.
Úc Ly kéo khăn che mặt xuống, chớp mắt, chậm rãi : “Ta quen .”
Đi thế nào, thì về thế đó. Hình như cũng gì sai.
Phó Văn Tiêu buông bút lông, dậy đón nàng, kéo nàng tịnh phòng rửa mặt, thuận tiện lấy một bộ váy áo sạch sẽ cho nàng .
Chàng cúi , thắt đai lưng cho nàng, mày mắt ôn hòa, ẩn chứa ý nhàn nhạt.
Dưới ánh đèn, làn da trắng lạnh, mày mắt thanh tú, nhất cử nhất động, như tranh vẽ.
Úc Ly nhịn liếc một cái, đột nhiên hiểu cái gì gọi là “ đèn ngắm mỹ nhân, càng ngắm càng ”.
Nàng ngoan ngoãn yên, mặc giúp thắt đai lưng, : “Tiêu ca, mang quốc sư về .”
Phó Văn Tiêu thần sắc ngẩn , nhất thời phản ứng kịp: “Mang về?”
Úc Ly: “Hắn ở sương phòng bên cạnh, cho xử lý .”
Lúc , cuối cùng cũng hiểu ý nàng, thì là . Chàng chút khó hiểu: “Sao nàng mang về?”
Chàng còn tưởng, nàng sẽ giống , cố ý hù dọa quốc sư, khiến xui xẻo một trận.
“Dù quốc sư cũng là giả, danh hợp thực, cho nên khiến mất tích.” Úc Ly bình tĩnh : “Đỡ lão hoàng đế cứ mãi nghĩ cách luyện Trường sinh đan.”
Trường sinh đan là thứ lừa , thế gian ai thể trường sinh bất lão, lão hoàng đế cũng đừng mơ tưởng, đừng gây chuyện nữa.
mà, chờ tin tức quốc sư mất tích truyền , e là lão hoàng đế sẽ tức đến bệnh nặng hơn.
Úc Ly lười để ý lão hoàng đế thế nào, nếu trúng gió, thì nên hảo hảo tĩnh dưỡng, đừng mấy chuyện vớ vẩn.
Phó Văn Tiêu hiểu ý nàng, vươn tay khẽ vuốt mặt nàng, cúi hôn lên trán nàng.
“Việc giao cho xử lý.” Chàng ôn tồn .
Úc Ly “ừ” một tiếng.
Chờ Phó Văn Tiêu rời , Úc Ly bàn ăn khuya.
Đồ ăn khuya là bảo phòng bếp chuẩn , mì, điểm tâm nóng hổi, còn canh gà và sữa bò, mới xong, vị ngon.
Nàng ăn xong bát mì, Phó Văn Tiêu liền trở .
Úc Ly gọi : “Tiêu ca, ăn chút gì ?”
“Ta đói, nàng ăn .” Phó Văn Tiêu xuống, gắp thức ăn cho nàng, đồng thời về sự sắp xếp của đối với quốc sư: “Ta cho đưa , đưa đến Bắc Cương giao cho Liệt ca.”
“Hả? Giao cho Liệt ca?” Úc Ly khó hiểu .
Chàng gật đầu: “Quốc sư tuy tâm thuật bất chính, nhưng quả thực hiểu chút y lý, thể trị một bệnh đơn giản, trực tiếp g.i.ế.c thì đáng tiếc. Khí hậu Bắc Cương khắc nghiệt, y giả cực hiếm, đôi khi bá tánh sinh bệnh cũng tìm đại phu, đến trong quân tìm quân y hỗ trợ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-524.html.]
Tuy từng đến Bắc Cương, nhưng qua lời kể của phụ , cũng hiểu rõ tình hình nơi đó. Phụ khi còn tại thế, thỉnh thoảng sẽ cho quân y ngoài chữa bệnh từ thiện cho bá tánh, nơi đó cái gì cũng thiếu, đại phu càng thiếu thốn vô cùng.
Úc Ly , dần dần dừng nhai, như đang xuất thần.
“Ly Nương?” Phó Văn Tiêu gọi.
Úc Ly hồn, : “Khá , tận dụng thứ.” Sau đó : “Chờ kinh thành định, chúng cũng đến Bắc Cương xem , còn ăn rượu sữa ngựa và phô mai ở đó.”
Phó Văn Tiêu đồng ý: “Đến lúc đó chúng cùng thăm Liệt ca, Liệt ca hẳn là hoan nghênh chúng .”
Hai chuyện một lát, Phó Văn Tiêu bàn, tiếp tục bận rộn.
Úc Ly bưng sữa bò bên cạnh, xem lật hồ sơ, phê duyệt công văn, hỏi: “Mấy thứ ở ?”
“Mẫu bảo mang về.” Phó Văn Tiêu một lòng hai việc: “Trên triều đình nhiều việc, cái gì cũng chờ bà quyết định, bà thấy nhàn rỗi.”
Úc Ly xem thuần thục xử lý công văn, cảm thấy tâm tư của công chúa bà bà và lão hoàng đế cũng khác lắm, đều thích giao việc cho .
Người tài thường lắm việc, đặc biệt là một nhân tài ưu tú, chỉ cần giao việc là sẽ thỏa đáng, xử lý vô cùng mỹ, thật khiến khó dùng đến.
Ăn uống no đủ, Úc Ly rửa mặt.
Trở phòng, nàng sán đến bên cạnh , xem xử lý công văn, hỏi: “Còn bao lâu nữa mới xong?”
“Ừm… Nửa canh giờ nữa.” Phó Văn Tiêu : “Nàng nếu mệt, cứ ngủ .” Chàng nỡ để nàng mệt.
Úc Ly vội nghỉ, nếu chỉ cần nửa canh giờ, nàng vẫn chờ . Nàng cầm lấy một quyển công văn bàn tùy ý lật xem.
Thấy , hỏi nàng cùng xem .
“Ta .” Úc Ly lắc đầu.
Chàng , vươn tay kéo nàng lòng ôm: “Không , thể dạy nàng. Với sự thông tuệ của Ly Nương, nhanh sẽ học .”
Úc Ly ngẩng đầu liếc , nghĩ đến lúc công chúa bà bà giảng giải chính sách thú vị, liền quyết định cũng học thử.
**
Quốc sư cứ thế lặng yên tiếng động mà biến mất khỏi quốc sư phủ.
Khi phát hiện quốc sư mất tích, trong phủ vô cùng kinh hãi, lập tức đem chuyện báo cho lão hoàng đế trong cung. Chỉ là còn kịp cung, ngăn .
Nguyên An trưởng công chúa từ con trai, chuyện con dâu nửa đêm xông quốc sư phủ, đ.á.n.h ngất quốc sư mang . Hiện tại e là quốc sư đang đường đến Bắc Cương.
Bà lão hoàng đế đang tính toán chuyện gì, tức giận vô cùng, tự nhiên sẽ ngăn cản con dâu, thậm chí còn hỗ trợ phong tỏa tin tức của quốc sư phủ.
Như thế, bên ngoài ai quốc sư mất tích, quốc sư phủ trông vẫn như cũ, gì đổi.
Lão hoàng đế trong cung vẫn luôn mong ngóng quốc sư mau chóng luyện Trường sinh đan. Chỉ cần uống , chỉ thể trường sinh bất lão, mà còn chữa khỏi chứng trúng gió.
Đáng tiếc luyện đan cần thời gian, ngài dù mong chờ cũng chỉ đành nhẫn nại.
Hôm nay, Tam hoàng tử đến Dưỡng Tâm Điện hầu bệnh, thuận tiện đem tình hình triều đình báo cáo cho lão hoàng đế.
Đây là cơ hội duy nhất để các hoàng tử thể quang minh chính đại đến Dưỡng Tâm Điện tiếp xúc lão hoàng đế, dù con trai thì hầu bệnh, ngay cả Nguyên An trưởng công chúa cũng tiện ngăn cản.
“Phụ hoàng, từ khi Nguyên An cô cô trở về triều đình, hơn phân nửa triều đều sang phe bà , ai nấy đều là đồ nhu nhược, đáng trọng dụng, lệnh một nữ nhân…”
Tam hoàng tử ở mặt lão hoàng đế, lên án mạnh mẽ những triều thần trở mặt.
Hắn hiểu, đám thần tử đó thể chịu đựng một nữ nhân đè đầu cưỡi cổ, còn lệnh bà . Khí khái văn nhân của bọn họ ? Cốt khí đàn ông của bọn họ ?
Lão hoàng đế nhấc mí mắt liếc một cái, lười chuyện.
Hắn đám con trai của đức hạnh , ngoài Ý Đức Thái tử còn chút tư chất minh quân, những kẻ khác ngu xuẩn thì cũng hư hỏng, một ai kham nổi đại nhậm.
Vừa cũng trông chờ gì, nếu thể trường sinh, hoàng tử bao nhiêu mà chẳng , thích thì phế là xong. Ngay cả Ý Đức Thái tử năm đó còn nỡ vứt bỏ, huống chi là đám lẫn lộn .
Tam hoàng tử chính là đại diện cho loại ngu xuẩn hư hỏng.
Chính vì ngu xuẩn như , ngược mới giữ . Ngay cả lão hoàng đế cũng tính toán gì , dù bề ngoài, cũng một tên ngốc nhảy nhót để thu hút đám triều thần, để ngài xem bao nhiêu kẻ trung thành với .
Thấy lão hoàng đế động đậy, Tam hoàng tử chút gấp: “Phụ hoàng, thể để như mãi, nếu sẽ lặp chuyện của hoàng tổ mẫu năm đó…”
Hắn , đ.á.n.h giá lão hoàng đế, ngài ghét nhất là những lời .
Quả nhiên, liền thấy lão hoàng đế vốn đang bình tĩnh, mặt sa sầm xuống, mắt lộ vẻ chán ghét.
Thư Sách
Không một đế vương nào thể chịu đựng phía còn một Hoàng Thái hậu nhiếp chính.
Năm đó lão hoàng đế thể thuận lợi đăng cơ, là nhờ Hoàng Thái hậu ủng hộ. Hoàng Thái hậu cũng nhân cơ hội thâu tóm quyền lực, trở thành nhiếp chính Thái hậu, đè đầu ngài mười mấy năm, khiến ngài hận thấu xương.
May mắn Hoàng Thái hậu c.h.ế.t, ngay cả đứa con gái mà bà ký thác hy vọng lớn lao cũng trở thành bại tướng tay ngài, sa sút lui về hành cung.
Tam hoàng tử ở mặt lão hoàng đế, ít về việc Nguyên An trưởng công chúa triều bài trừ dị kỷ, cài cắm tín, khống chế triều đình.
Vừa , bà cũng noi gương Hoàng Thái hậu năm đó, một vị công chúa nhiếp chính.
Như ?
Tam hoàng tử coi ngôi vị hoàng đế là vật trong túi , chờ lão hoàng đế băng hà, tất nhiên sẽ đăng cơ.
Hắn đầu thêm một công chúa nhiếp chính, nơi chốn đều đè ép , giống như phụ hoàng năm đó, nghẹn uất một hoàng đế bù , chỉ thể sống tay Hoàng Thái hậu.
Ai mà chịu ?
Lão hoàng đế mặt biểu cảm , mắt lộ vẻ khinh miệt.
Chờ Trường sinh đan, thể khôi phục, Nguyên An trưởng công chúa căn bản đáng lo ngại.
Năm đó lão thể đ.á.n.h bại bà một , tự nhiên cũng thể! Phụ nữ đều là lòng đàn bà, Nguyên An trưởng công chúa chính vì tâm đủ cứng rắn, cuối cùng mới thất bại t.h.ả.m hại.