Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 508

Cập nhật lúc: 2025-10-31 09:05:57
Lượt xem: 75

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Phó Văn Tiêu khỏi cung, liền thấy một đám thị vệ trông thê t.h.ả.m đang khiêng một cái cáng, vội vội vàng vàng chạy về phía cửa cung.

Chàng nheo mắt, liếc thấy cáng là một đầy máu, nhất thời nhận là ai. Người nọ mặt dính đầy máu, mặt dường như còn mất một mảng thịt, bộ dạng vô cùng thê thảm.

“Công gia?” Thị vệ theo gọi một tiếng.

Phó Văn Tiêu bước lên xe ngựa đang chờ sẵn ở cửa cung, với thị vệ: “Đi tra xem.”

Thị vệ cung kính lời.

Một lúc , Phó Văn Tiêu từ nha thự Hộ Bộ , thị vệ đến bẩm báo.

Thị vệ bên xe ngựa, thấp giọng : “…Nghe hôm nay Cửu hoàng tử săn trong núi, gặp bầy sói, sói c.ắ.n thương, vết thương nặng… Ngoài Cửu hoàng tử, theo còn tam thiếu gia Vĩnh Xương hầu phủ, tôn thiếu gia Trần Quốc công phủ…”

“Những đều sói c.ắ.n trọng thương, còn một vị thiếu gia của Vĩnh Ninh hầu phủ tử vong tại chỗ.”

Những công hầu tử mà thị vệ nhắc tới đều là đám ăn chơi trác táng nổi danh ở kinh thành.

Bọn họ loại chỉ phóng ngựa ngoài đường, ức h.i.ế.p bá tánh, mà so với đám ăn chơi trác táng thông thường, hành vi của bọn họ càng kiêu ngạo, kiêng nể gì, trong tay đều dính mạng , nhiều chuyện phi pháp, cùng với Cửu hoàng tử đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Phó Văn Tiêu xoay chiếc nhẫn ngọc ngón cái, thần sắc lạnh lùng, giận mà uy.

Mãi đến khi nơi Cửu hoàng tử săn gần thôn trang của Trấn Quốc công phủ, thần sắc mới động.

Núi rừng gần thôn trang quả thực là nơi săn b.ắ.n , cách kinh thành xa, trong núi ít động vật, hung thú cỡ lớn, thích hợp cho vương công quý tộc săn.

Chờ thị vệ xong, Phó Văn Tiêu xuống xe ngựa, cho chuẩn ngựa.

“Công gia, ngài ?” Xa phu nhắc nhở: “Lát nữa ngài gặp Tả tướng ?”

Phó Văn Tiêu với xa phu: “Báo với Tả tướng một tiếng, ngày mai sẽ đến tìm ông .”

“Vâng.”

Thị vệ dắt một con ngựa , Phó Văn Tiêu xoay lên ngựa, về phía cổng thành. Vài tên thị vệ vội vàng đuổi kịp, cùng khỏi thành.

**

Khi Phó Văn Tiêu khỏi thành, ít trong kinh đều chuyện Cửu hoàng tử hôm nay ngoài săn gặp bầy sói, c.ắ.n trọng thương.

Tam hoàng tử bỗng chốc bật dậy, kinh ngạc : “Lão Cửu sói cắn? Bị thương thế nào?”

“Nghe thương nặng, một cánh tay và một chân đều c.ắ.n đứt, nếu thị vệ theo che chở, e là …”

Tam hoàng tử mở to hai mắt, đó chậm rãi xuống, hừ lạnh một tiếng.

“Vậy còn sống ?”

“Còn sống.”

Biết Cửu hoàng tử còn sống, Tam hoàng tử : “Lão Cửu cũng quá xui xẻo ? Đi săn thôi cũng gặp bầy sói…”

Đột nhiên, trực giác đúng, liền hỏi Cửu hoàng tử săn ở .

“Ở bên núi Tiểu Bình.”

Tam hoàng tử giật , hôm còn đến núi Tiểu Bình tìm Phúc Tuệ công chúa, kết quả ôm một bụng tức trở về.

Hắn nheo mắt: “Hình như thôn trang của Trấn Quốc công phủ cũng ở núi Tiểu Bình thì ?”

“Vâng.” Thuộc hạ hiểu ý , thêm: “Nghe Trấn Quốc công phu nhân gần đây đều ở thôn trang bên đó tránh nóng.”

Tam hoàng tử hai mắt trợn, chần chừ hỏi: “Ngươi xem, chuyện Lão Cửu sói cắn, liên quan đến Trấn Quốc công phu nhân ?”

Không trách nghĩ , những điểm kỳ dị Trấn Quốc công phu nhân quá nhiều, nàng thậm chí thể trấn áp dã thú.

Tuy nàng thể sai khiến dã thú, nhưng lỡ như nàng còn giấu thủ đoạn nào ai thì ? Đối với loại kỳ nhân dị sĩ , xưa nay dám coi thường.

Thư Sách

Lão hoàng đế nay luôn ưu ái kỳ nhân dị sĩ, quốc sư năm đó là .

Nếu Trấn Quốc công phu nhân là thê tử của Phó Tiêu, với đức hạnh của lão hoàng đế, khẳng định phong quan cho nàng, sắp xếp hộ vệ bên cạnh .

Chịu ảnh hưởng của lão hoàng đế, Tam hoàng tử ít nhiều cũng chút kính sợ đối với kỳ nhân dị sĩ như .

Thuộc hạ dám tùy tiện trả lời.

Tam hoàng tử cũng để ý, thậm chí quan tâm Cửu hoàng tử sói c.ắ.n trọng thương . So với mấy tranh giành ngôi vị hoàng đế, càng để ý xem Trấn Quốc công phu nhân thật sự sai khiến dã thú .

Nếu là thật, cẩn thận một chút, nếu khỏi thành, nhất định mang thêm nhiều nhân thủ.

**

Bên , Lục hoàng tử cũng tin tức cho kinh ngạc.

Giống như Tam hoàng tử, Cửu hoàng tử sói thương, cũng lập tức liên tưởng đến Trấn Quốc công phu nhân.

Nơi đó quá gần thôn trang của Trấn Quốc công phủ, bầy sói cắn, khó nghi ngờ.

“Điện hạ, cảm thấy chuyện liên quan đến Trấn Quốc công phu nhân.” Anh Quốc công Thế tử Triệu Sưởng phân tích: “Nghe nàng chỉ thể trấn áp mãnh thú, chứ thể sai khiến chúng. Dã thú ở mặt Trấn Quốc công phu nhân đều sợ đến dám động, huống hồ là lệnh nàng hại … E là do Cửu hoàng tử xui xẻo, vô tình gặp bầy sói thôi.”

Nói đến đây, khẽ nhíu mày, vô cùng chán ghét cách hành xử của Cửu hoàng tử.

Cửu hoàng tử tuổi tuy nhỏ, nhưng hành sự vô cùng tàn nhẫn.

Nghe xưa nay yêu thích cưỡi ngựa b.ắ.n cung săn bắn, chuyện cũng gì. Nào ngờ theo tuổi tác lớn dần, động vật thể thỏa mãn . Nghe ngầm sẽ cho bắt trộm một bình dân con mồi, dùng trò tiêu khiển b.ắ.n g.i.ế.c, còn nhân tính.

Người những chuyện ít, nhưng một ai dám lên tiếng.

Cửu hoàng tử là con trai út của lão hoàng đế, Thánh nhân khó tránh khỏi sủng ái vài phần. Bất kể chuyện gì thương thiên hại lý, lão hoàng đế đều che chở, lấy cớ tuổi còn nhỏ mà cho qua.

Dần dà, cũng ai còn ý định gì nữa.

phàm là bình thường, những việc Cửu hoàng tử , đều sẽ cảm thấy ghê tởm.

là hoàng tử, hoàng tử phạm pháp thể nào cùng tội với thứ dân. Lão hoàng đế che chở, thể chứ?

Cuối cùng đều là mắt thấy tâm phiền, giả như .

Lục hoàng tử trầm ngâm: “Ngươi cũng lý.”

Tiếp theo cho tra xét, Trấn Quốc công phu nhân từ khi đến thôn trang tránh nóng, vẫn luôn ở yên đó, ngoài. Đặc biệt là ngày Cửu hoàng tử xảy chuyện, cũng thấy nàng khỏi cửa thôn trang.

Chắc là liên quan đến nàng.

Rất nhanh Lục hoàng tử cao hứng: “Tuy liên quan đến nàng, nhưng hiềm nghi của nàng lớn, cũng phụ hoàng sẽ thế nào.”

Là bênh vực Cửu hoàng tử, là tiếp tục thiên vị Trấn Quốc công phu nhân.

Lục hoàng tử bắt đầu chờ xem kịch vui.

**

Phó Văn Tiêu đến thôn trang, trời tối mịt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-508.html.]

Úc Ly đang cùng Thanh Hoàn bàn bạc công việc, thấy trở về, chút kinh ngạc: “Tiêu ca, xong việc ?”

Phó Văn Tiêu : “Ta về xem nàng.”

Trên mặt nàng lộ nụ , ăn tối, liền bảo hạ nhân chuẩn đồ ăn mang lên. Nàng bên cạnh, ăn cùng một ít.

Hôm nay ở trong núi bận rộn một hồi, tiêu hao ít dị năng, nàng cảm thấy vẫn thể ăn thêm chút nữa.

Ăn cơm xong, hạ nhân dâng nước và điểm tâm, im lặng lui .

Trong phòng chỉ còn hai vợ chồng.

Úc Ly cầm một khối bánh hạnh nhân sữa bò từ từ ăn, vẻ mặt hưởng thụ.

“Ly Nương.” Phó Văn Tiêu mở miệng: “Hôm nay lúc cung, tình cờ gặp Cửu hoàng tử cả đẫm m.á.u thị vệ khiêng về. Nghe ở núi Tiểu Bình bên săn, gặp bầy sói…”

Úc Ly thản nhiên : “Bầy sói là dọa qua đó.”

Nàng đem chuyện Cửu hoàng tử trong núi hôm nay kể cho . Lúc đó thấy Cửu hoàng tử lấy con mồi, nàng thể nhịn . Vừa lúc ở gần đó phát hiện bầy sói, liền trực tiếp dọa chúng nó chạy về hướng .

Nàng thể sai khiến dã thú, nhưng thể dọa chúng chạy tán loạn, giống như dọa con hổ lớn ở nhà .

Bầy sói khi kinh hãi tột độ, hung tính kích phát, nên khi gặp đám , tính công kích cũng mạnh hơn, bọn họ c.ắ.n cũng là đáng đời.

Phó Văn Tiêu khỏi nhíu mày, sắc mặt chút lạnh lùng.

Năm đó khi rời kinh thành, Cửu hoàng tử tuổi còn nhỏ, gì, ngờ mấy năm trôi qua, tính cách Cửu hoàng tử dần dần giống các hoàng tử khác, hành sự hung ác, vô pháp vô thiên, coi mạng bá tánh gì.

Lấy con mồi, thật sự quá đáng, ngay cả lão hoàng đế cũng chuyện hoang đường độc ác như .

Thấy nàng mặt đầy chán ghét, thần sắc dịu , : “Lần Cửu hoàng tử thương nhẹ, cánh tay và chân đều sói c.ắ.n đứt. Tuy giữ một mạng, nhưng e là chỉ thể giường, giống như phế nhân.”

“Ồ… Thật đáng tiếc.” Úc Ly phồng má.

Nghĩ đến những bình dân vô tội dùng con mồi b.ắ.n c.h.ế.t, Cửu hoàng tử c.h.ế.t đáng tiếc.

Phó Văn Tiêu xoa đầu nàng, : “Có đôi khi, sống còn thống khổ hơn cả cái c.h.ế.t. Đối với , chắc là một loại trừng phạt.”

Úc Ly : “Sao tính là trừng phạt? Hắn là con trai hoàng đế, cho dù chân tay , cũng hầu hạ, cơm áo lo, ăn gì thì ăn nấy.”

So với những bá tánh , Cửu hoàng tử dù tàn phế, cũng thể sống thoải mái.

Phó Văn Tiêu cứng họng. Theo suy nghĩ của bình thường, Cửu hoàng tử biến thành phế nhân, cuộc đời hủy hoại, sẽ thống khổ cả đời.

theo logic của nàng mà nghĩ, quả thực đúng là như .

Bất kể là những bình dân ăn no bụng, những xui xẻo bắt con mồi g.i.ế.c c.h.ế.t, Cửu hoàng tử tàn phế vẫn còn hơn họ nhiều.

Hoàng tử phạm pháp, thể nào cùng tội với thứ dân, ngược vẫn cơm áo lo, nhiều nhất là giam lỏng.

Phó Văn Tiêu thấy nàng mặt lạnh tanh, tức giận tiêu, trong lòng hành vi của Cửu hoàng tử chạm đến giới hạn của nàng, bằng nàng cũng xua cả bầy sói c.ắ.n bọn họ.

“A Ly đừng giận.” Chàng kéo nàng lòng: “Hắn bây... giờ biến thành phế nhân, chỉ thể giường. Người trong cung quen thói dẫm thấp nâng cao, sẽ tận tâm hầu hạ , còn chịu khổ nhiều.”

Nghe một phen an ủi, Úc Ly cuối cùng cũng bớt giận.

Nàng : “Tiêu ca, nghi ngờ chuyện đấy chứ?”

Bằng cũng vội vã chạy về, e là nghi ngờ nàng ít.

“Không .” Phó Văn Tiêu thản nhiên : “Hôm nay nàng ở yên trong thôn trang ? Chuyện của Cửu hoàng tử thì liên quan gì đến nàng?”

Úc Ly thấy trợn mắt dối, nhịn bật .

Dù bọn họ nghi ngờ, nàng cũng sợ. Nếu lão hoàng đế báo thù cho con trai, trị tội nàng, cùng lắm thì nàng lẻn cung, cho băng hà luôn.

Phó Văn TiTieu ý nghĩ của nàng, im lặng một lát, : “Việc nàng cần để ý, giao cho .”

Úc Ly , hỏi hỏi : “Thật sự cần ?”

Khi quyết định tay với Cửu hoàng tử, nàng cũng chuẩn tâm lý, ví dụ như đổi một hoàng đế khác.

“Không cần.” Phó Văn Tiêu thầm thở dài. Có một tức phụ lợi hại thật , nhưng hiện tại thời cơ tới, thể để nàng hành động lỗ mãng như .

Vẻ mặt nàng đầy tiếc nuối.

Lão hoàng đế già như , còn thường xuyên uống đan dược, thể ngày càng suy tàn. Nếu ám sát ngay trong tẩm cung của , e là dọa cũng đủ c.h.ế.t .

**

Người chú ý đến thương thế của Cửu hoàng tử ít. Biết tuy may mắn sống sót, nhưng mất cả cánh tay và chân, thậm chí còn hủy dung, đồng tình, cũng kẻ vui sướng khi gặp họa.

Mọi đều cho rằng lão hoàng đế thấy con út như , khẳng định sẽ nổi giận.

Ngoài dự đoán là, lão hoàng đế chỉ xử trí đám thị vệ bảo vệ bất lực, lệnh cho thái y cố gắng chữa trị cho Cửu hoàng tử, ngoài động tĩnh gì.

Tam hoàng tử và những khác vô cùng buồn bực.

Mãi đến khi bọn họ , gần đây quốc sư luyện cho lão hoàng đế một loại tiên đan gọi là “Sinh con đan”. Lão hoàng đế vô cùng cao hứng, đan , ngài bao nhiêu con trai cũng , mất một đứa con trai tàn phế cũng gì.

Tam hoàng tử và Lục hoàng tử khỏi thất kinh.

“Thật sự Sinh con đan?”

“Chẳng lẽ phụ hoàng già như , còn thể tiếp tục sinh? Sẽ sinh thêm mười, tám đứa nữa đấy chứ?”

“…”

Huynh bọn họ đủ nhiều, may mắn mấy năm nay, lượt mất ít hoàng tử. Hiện tại, những hoàng tử trưởng thành, khỏe mạnh, giam lỏng, chỉ còn Tam hoàng tử, Lục hoàng tử và Thất hoàng tử, thật bao.

Bọn họ thêm mấy tranh giành ngôi vị với .

Các phụ tá , đều khó mà gì. Lão hoàng đế thể sinh bọn họ , nhưng cái “Sinh con đan” … thật sự thần kỳ như ? Bọn họ nên cầu quốc sư một viên ?

Đặc biệt là những nam nhân con nối dõi, vô cùng động lòng.

Đáng tiếc, khi bọn họ , “Sinh con đan” vô cùng khó luyện, quốc sư hiện tại mới luyện ba viên, lập tức dập tắt tâm tư.

Chắc chắn ba viên tiên đan , Thánh nhân sẽ ban cho khác.

Tin tức về “Sinh con đan” nhanh chóng đè bẹp chuyện Cửu hoàng tử thương tàn phế.

Đàn ông động lòng về chuyện con cái ít, dù ai chê nhiều con trai. Dù bảy tám mươi tuổi, cũng thể hiện một chút hùng phong, thể sinh thêm một con út.

Úc Ly vốn chuẩn sẵn sàng, sẽ gọi cung ứng đối với lão hoàng đế, nào gió êm sóng lặng.

Rất nhanh nàng cũng chuyện “Sinh con đan”.

Úc Ly chút nghi hoặc: “Thật sự tin thứ ?”

“Sinh con đan” thật thể tưởng tượng nổi. Từ khi quốc sư luyện tiên đan gì, nàng thấy thứ chắc chắn là giả.

Phó Văn Tiêu : “Chỉ cần Thánh nhân tin là .”

Lão hoàng đế tin, những khác tự nhiên cũng sẽ tin.

Mấy năm nay, quốc sư lão hoàng đế nâng đỡ quá cao, đời đối với quốc sư vẫn tin tưởng, cảm thấy xứng đáng là quốc sư, đan d.ư.ợ.c luyện đều là tiên đan.

Đáng tiếc tiên đan khó luyện, chỉ lão hoàng đế một hưởng, trừ phi lập đại công, lão hoàng đế mới thể ban thưởng.

 

Loading...