Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 507
Cập nhật lúc: 2025-10-31 09:01:00
Lượt xem: 67
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy nàng kinh ngạc, Phó Văn Tiêu hiếm khi chút im lặng.
Xem ấn tượng của nàng đối với hoàng thất thật sự , nhưng cũng thể hiểu , riêng hành động của Khang gia - mẫu tộc của Tam hoàng tử - ở nam địa, cộng thêm cách hành xử của Tam hoàng tử, quả thực khó khiến lưu ấn tượng .
Càng cần , khi đến kinh thành, từ hoàng đế đến các hoàng tử… dường như cũng ai để cho nàng ấn tượng .
“Trong các hoàng tử, Thất hoàng tử xem như tệ.” Phó Văn Tiêu giải thích: “Lúc còn nhỏ, mẫu từng cứu .”
“Hả?”
Úc Ly kinh ngạc, còn chuyện như ?
Mẹ của Thất hoàng tử chỉ là con gái của một tiểu quan thất phẩm, tuyển tú cung, vẫn luôn lão hoàng đế sủng ái. Chỉ một lâm hạnh, liền may mắn thai, sinh hoàng tử.
Đáng tiếc lão hoàng đế thiếu con trai, Thất hoàng tử ở trong cung cũng coi trọng.
Hậu cung của lão hoàng đế phi tần nhiều, của Thất hoàng tử dù con trai, phân vị vẫn cao, cho đến lúc c.h.ế.t cũng chỉ là một vị Tần sủng ái. Năm đó hai con ở hậu cung, ngày tháng trôi qua cũng gì.
Nơi như hậu cung, hoàng tử nhỏ tuổi sống sót hề dễ dàng.
Mẫu phi của Thất hoàng tử qua đời khi ba tuổi. Hắn vất vả lắm mới sống đến năm tuổi thì đẩy xuống nước suýt c.h.ế.t chìm. Vừa lúc Nguyên An trưởng công chúa ngang qua, cho cứu lên.
Sau , Nguyên An trưởng công chúa tình cảnh của Thất hoàng tử trong cung, liền cho ngầm chiếu cố một phen, giúp Thất hoàng tử thể thuận lợi lớn lên.
Nghe từ từ kể , Úc Ly cuối cùng cũng hiểu vì Thất hoàng tử giống đám Tam hoàng tử, thù hận Phó Văn Tiêu, thậm chí còn tìm giúp đỡ.
Chịu ảnh hưởng của Nguyên An trưởng công chúa, cũng giống các hoàng tử khác, vì tranh quyền đoạt lợi mà mặc kệ sống c.h.ế.t của bá tánh.
Nếu , cũng sẽ đến tìm Phó Văn Tiêu để chuyện .
Úc Ly : “Vậy cũng tệ.”
“Cái gì tệ?” Chàng rõ còn cố hỏi, trong mắt ngập tràn ý .
“Thất hoàng tử , cuối cùng cũng một hoàng tử ngốc nghếch hư hỏng.” Úc Ly .
Vì quan hệ với các hoàng tử khác, ấn tượng của nàng đối với tầng lớp thống trị cũng gì. Hiếm một xem , xem hoàng thất cũng là hết t.h.u.ố.c chữa.
Tuy công chúa bà bà cũng là hoàng thất, nhưng Úc Ly sớm tách bà khỏi bọn họ. Công chúa bà bà là công chúa, đám đàn ông , tự nhiên là khác.
Nụ môi Phó Văn Tiêu tắt, đột nhiên lời xin .
“Chàng xin gì? Lại chuyện .” Úc Ly nghiêng đầu . Trong thùng xe tối đen, nhưng ảnh hưởng đến nàng. Nàng thể thấy sắc mặt , tâm trạng dường như lắm.
Sau khi đến kinh thành, nàng ít lời đồn về , cùng những việc đây.
Úc Ly cảm thấy, những chuyện đó cũng tính là gì. Việc đều là ở chức vụ đó, việc của . Khi Chỉ huy sứ Hoàng Thành Tư, còn ít chuyện ích cho bá tánh, dùng phận để ức h.i.ế.p dân lành, vơ vét tiền của, những chuyện thương thiên hại lý.
Phó Văn Tiêu nắm tay nàng, mặt lộ vẻ hổ thẹn: “Để nàng thấy nhiều chuyện như . Nếu nàng theo về kinh, nàng cũng cần…”
Không cần tiếp xúc với những kẻ lòng khó lường, cần giam cầm trong hậu trạch, một vị Quốc công phu nhân.
Danh phận Quốc công phu nhân đối với nàng là vinh quang, mà càng nhiều trói buộc.
Úc Ly cảm thấy lời của đúng: “Chàng là bạn đời chọn, thể bỏ mặc quan tâm?”
Nếu chọn , hơn nữa mắt nàng cũng ý định đổi bạn đời, đương nhiên chấp nhận thứ mà phận của mang , bất kể là , đều nên chấp nhận. Cùng lắm thì tranh thủ giải quyết hết những cái là .
Phó Văn Tiêu trong lòng rung động, nhịn kéo nàng lòng ôm chặt.
Bóng tối thể cho dũng khí vô hạn, cũng thể khiến vứt bỏ liêm sỉ và ngượng ngùng, vứt bỏ cố kỵ, ôm nàng lòng, cúi đầu hôn xuống.
Một lúc , giọng của xa phu vang lên: “Công gia, phu nhân, đến nơi .”
Xe ngựa dừng .
Úc Ly chớp mắt, cảm giác như nhắm mắt về đến thôn trang, nhanh ?
Xa phu nhắc nhở xong, liền lên tiếng nữa, cũng quấy rầy hai vị chủ tử trong xe, xung quanh thật an tĩnh.
Hơi thở của chút dồn dập, cảm nhận thở phả bên gáy, nàng thấy ngứa, hỏi: “ Chàng chứ?” Sẽ ngạt c.h.ế.t đấy chứ?
“Không …” Giọng khàn khàn: “Để ôm thêm một lát.”
Nàng “ồ” một tiếng, ngoan ngoãn dựa lòng , để ôm.
Một lúc lâu , Phó Văn Tiêu giúp nàng sửa sang y phục lộn xộn, đó cùng nàng xuống xe.
Thời gian còn sớm, ngày mai Phó Văn Tiêu còn thượng triều, hai tắm rửa xong liền lên giường nghỉ ngơi.
Trong phòng chậu băng, cũng tính là nóng, nhưng Úc Ly vẫn theo thói quen bám lấy , xem như cái gối ôm giải nhiệt.
Phó Văn Tiêu đối với việc tất nhiên là vô cùng vui vẻ, thậm chí còn may mắn vì thể chất như , bằng nàng nhất định thích đến gần, chừng hai vợ chồng còn ngủ riêng giường.
Chàng mỉm ôm nàng lòng, : “Bắt đầu từ ngày mai, sẽ tương đối bận, nếu về quá muộn, sẽ qua đây.”
“Không .” Úc Ly : “Chàng cứ bận , bên cũng việc gì, tới cũng quan trọng.”
Lời thấu tình đạt lý, nhưng sự tùy ý trong đó vẫn thể .
Phó Văn Tiêu trong lòng chút hụt hẫng, cúi đầu c.ắ.n nhẹ nàng một cái: “A Ly nhớ ?”
Có thành mấy năm, tình cảm nhạt, nàng thèm nhớ ?
Úc Ly vốn buồn ngủ, đang ngủ, cho nhột, rụt rụt cổ, thành thật : “ Chàng chỉ ở đây mấy ngày, cũng , nếu là mười ngày nửa tháng thấy, hẳn là sẽ nhớ.” Nhớ tới điều gì, nàng tiếp tục: “ , kỳ thực cần áy náy. Dù , cũng sẽ kinh. Kinh thành nhiều đồ ăn ngon như , khẳng định tới một chuyến.”
Nàng đang nốt câu chuyện còn dang dở xe ngựa.
Kinh thành , nàng bắt buộc tới, khác biệt chỉ là nàng dùng phận gì để kinh mà thôi.
Úc Ly cảm thấy phận Quốc công phu nhân hiện tại khá , thể cung ăn ngự yến, yến tiệc lửa trại của Phúc Tuệ công chúa tối qua thịt nướng cũng tệ…
Thân phận thể ăn nhiều mỹ thực hơn, cho nên nàng cũng thể chấp nhận những chuyện kèm.
Phó Văn Tiêu nghẹn họng, trong lòng bất đắc dĩ, thà rằng nàng thỉnh thoảng đừng thành thật như , càng thêm hụt hẫng.
Tức phụ quá thành thật, đôi khi cũng lắm…
**
Hôm trời sáng, Phó Văn Tiêu liền rời .
Úc Ly nghĩ thể mấy ngày gặp , hiếm khi tự tiễn cửa, đó về ngủ nướng.
Lúc ăn sáng, Chu thị hỏi thăm chuyện yến tiệc hôm qua của Phúc Tuệ công chúa, lo lắng nàng chịu ấm ức.
Trong mắt bà, Ly Nương là ngàn vạn , nhưng thể phủ nhận, Ly Nương đến từ nơi thôn dã nam địa, chỉ sợ lấy cớ nhạo nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-507.html.]
Kinh thành là nơi trọng phận nhất, e rằng ngầm ít nàng là nữ tử thôn dã, xứng với phận của Quốc công phủ.
Chu thị tính tình tuy nhu mì, nhưng đây cũng từng ở Công chúa phủ, Quốc công phủ và trong hoàng cung, bà hiểu rõ nhất suy nghĩ của đời. Điều bà thể lo lắng.
Úc Ly thần sắc thản nhiên: “Cũng ạ, thịt nướng ăn ngon, còn biểu diễn múa lửa múa rồng, khá .” Sau đó : “Nương, tối nay chúng cũng ăn thịt nướng ?”
Chu thị : “Con ăn thì bảo phòng bếp .”
“Cũng thể nướng chút rau củ hoa quả, hoa quả kẹp thịt nướng chung ăn càng ngon.” Úc Ly càng càng thèm.
Tối qua tuy ăn ít thịt nướng, nhưng nàng hiện tại thèm, cảm thấy ghiền.
Mùa , khi màn đêm buông xuống, lửa trại ăn thịt nướng, uống đồ uống ướp lạnh, là một loại hưởng thụ khác, luôn cảm thấy ý nghĩa đặc biệt.
Hai đứa nhỏ mà nước miếng sắp chảy . Bọn chúng đang tuổi ăn tuổi lớn, Úc Ly dẫn dắt, cũng thích ăn ngon, món nào cũng chê.
Bọn chúng sôi nổi : “Bà nội, chúng con cũng ăn.”
Chu thị : “Các con thể ăn một chút, nhưng ăn quá nhiều, cẩn thận ăn hỏng bụng.”
Hai đứa nhỏ tủm tỉm đáp lời, dù đến lúc đó hẵng .
Ban ngày, Úc Ly dắt hai đứa nhỏ chạy chơi khắp thôn trang, thậm chí còn xuống hồ mò cá, tính toán buổi tối cá nướng ăn. Dù nàng thể ăn, thịt nướng thể thiếu, cá nướng cũng thể thêm .
Buổi tối Phó Văn Tiêu quả nhiên về.
Úc Ly hẳn là đang bận chuyện lũ lụt ở Sung Châu, tình hình tai ương bên đó nghiêm trọng.
Đối với thiên tai, nàng cũng cách nào, chỉ hy vọng triều đình thể mau chóng phái đáng tin cậy cứu tế, sắp xếp thỏa cho bá tánh gặp nạn.
Úc Ly trong lòng canh cánh chuyện , buổi tối ngủ cũng yên, lẽ cũng là do quen.
Đặc biệt là ngủ đến nửa đêm, băng trong chậu tan hết, trong phòng trở nên nóng hừng hực, nàng nóng tỉnh, cả đẫm mồ hôi, vô cùng hoài niệm lúc Phó Văn Tiêu ở đây, thể bám lấy để giải nhiệt.
Cứ như thức đến hừng đông, Úc Ly uể oải ỉu xìu luyện thể thuật.
Vì hai đứa nhỏ hôm nay học cùng phu tử, Úc Ly thể dẫn chúng chơi, liền quyết định núi dạo một vòng.
Khi đến đây, nàng quyết định . Thôn trang của Trấn Quốc công phủ ở ngay chân núi, gần.
Mùa hè nắng gắt thế , nhiệt độ trong núi tự nhiên sẽ mát mẻ hơn, thể núi giải nhiệt.
Đương nhiên, Úc Ly cũng núi xem động vật gì , nên bắt một con dã thú về bạn với hắc mã và hổ lớn .
Thanh Hoàn hỏi: “Phu nhân, cần chuẩn xe ngựa ạ?”
“Không cần.” Úc Ly : “Ta dạo tùy tiện thôi, cần xe. Có những đoạn đường núi dễ , xe ngựa phiền phức.” Nếu nàng thể cưỡi ngựa, thì cưỡi ngựa cũng tệ.
Thanh Hoàn bản lĩnh của nàng, cho dù nàng một cũng cần lo lắng.
Sợ nàng đói, Thanh Hoàn bảo phòng bếp chuẩn ít thức ăn, dùng vải gói thành một cái tay nải, tiện cho nàng xách theo.
Úc Ly từ chối, tạm biệt Thanh Hoàn cửa. Nàng từ cửa , khỏi cửa chính là núi rừng, vô cùng thuận tiện.
Vào núi, Úc Ly dạo quanh, thấy quả dại chín liền hái ăn, một đường ăn, thưởng thức cảnh sắc trong núi, cảm giác như về lúc mới xuyên , núi tìm đồ ăn.
Thật khiến nàng hoài niệm.
Núi lớn quả nhiên đều là kho báu, cảnh sắc cũng tệ, hơn nữa những nơi thật sự mát mẻ.
Dạo gần đủ, Úc Ly tìm một chỗ râm mát nghỉ chân, thuận tiện giải quyết đồ ăn Thanh Hoàn chuẩn , lát nữa cần xách về.
Đang ăn, đột nhiên trong khí thoảng đến một mùi m.á.u tươi.
Úc Ly nhai miếng bánh trong tay, ngẩng đầu quanh, núi rừng vô cùng yên tĩnh, cũng là động vật là thương.
Ăn xong cái bánh, Úc Ly gói phần còn , men theo mùi m.á.u tươi mà . Thân hình nàng nhanh chóng xuyên qua núi rừng, chỉ để một đạo tàn ảnh.
Không lâu , nàng thấy một trận ồn ào, còn tiếng kêu gào t.h.ả.m thiết, mùi m.á.u tươi trong khí càng thêm nồng đậm.
Khuôn mặt nàng căng thẳng, tăng nhanh tốc độ.
**
“Mau, đừng để bọn chúng chạy!”
“Lùa chúng nó qua bên !”
“Bên còn một tên, chặn nó , đừng để nó chạy loạn, Điện hạ thích!”
“…”
Một đám thị vệ cưỡi ngựa, đang xua đuổi mấy bình dân mặc áo tang vải thô, miệng ngừng la hét.
Mấy bình dân đám thị vệ đang lùa như súc sinh, mặt lộ vẻ tuyệt vọng, căn bản dám dừng , chỉ thể liều mạng chạy.
Những quý nhân , nếu bọn họ thể chạy thoát, hôm nay sẽ g.i.ế.c họ.
Vì mạng sống, bọn họ chỉ thể ngừng chạy.
“Vút” một tiếng, một mũi tên b.ắ.n tới, trúng cánh tay một bình dân, kêu t.h.ả.m một tiếng, loạng choạng ngã xuống đất.
“Sao trúng?” Thiếu niên b.ắ.n tên chút vui.
Thị vệ bên cạnh cẩn thận : “Điện hạ, còn mấy nữa, ngài cứ từ từ.”
Thiếu niên những đang chạy trốn, : “Bọn chúng chạy nhanh quá, b.ắ.n trúng. Các ngươi bảo bọn chúng đừng chạy, bổn điện hạ thích con mồi tùy tiện chạy loạn.”
“Điện hạ yên tâm, chúng thần lập tức lùa bọn chúng qua!”
Thị vệ phân phó một tiếng, liền xua đuổi đám bình dân .
Thiếu niên lưng ngựa một nữa giương cung, nhắm một .
Bên cạnh còn vài thiếu niên trạc tuổi, đều là đám công tử ăn chơi trác táng, vẻ mặt hưng phấn, hò reo cổ vũ.
Thư Sách
Thiếu niên thần sắc ngạo mạn kiêu căng, thèm để đám bình dân đang hoảng loạn chạy trốn mắt. Đây bất quá chỉ là con mồi tiêu khiển của , trong lòng , bọn họ căn bản xem là .
Ngay khi chuẩn b.ắ.n tên, đột nhiên núi rừng cách đó xa vang lên một trận động tĩnh lạ.
Mọi trong lòng kinh hãi, dự cảm lành. Ngựa của bọn họ cũng bắt đầu xao động.
Theo động tĩnh càng lúc càng lớn, liền thấy một bầy sói từ trong rừng phía lao , điên cuồng chạy về phía bọn họ.
Bọn thị vệ hoảng sợ, hét lên: “Bảo hộ Điện hạ!”
Thị vệ xung quanh vội thúc ngựa chạy về phía thiếu niên, nhưng ngựa của bọn họ dường như kinh hãi tột độ, căn bản chịu khống chế.
Thiếu niên cũng biến cố đột ngột dọa sợ. Ngay đó, con ngựa yên bắt đầu phát cuồng, hất văng từ lưng ngựa xuống.
Không chỉ , đám công tử ăn chơi cùng cũng chung phận, đều ngựa hất ngã.
Khi bọn họ còn đang choáng váng đầu óc, bầy sói lao đến mặt, ngay đó là tiếng kêu gào thê lương t.h.ả.m thiết vang vọng khắp núi rừng…