Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 493

Cập nhật lúc: 2025-10-31 05:50:31
Lượt xem: 75

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Bát hoàng tử mặt đỏ bừng, lớn tiếng quát: “Chúng đến đây để cầu phúc cho phụ hoàng!”

Từ vụ ám sát hôm Tết Đoan Ngọ, lão hoàng đế tuy qua cơn nguy kịch nhưng long thể vẫn ôm bệnh nhẹ, buổi tối yên giấc.

Các hoàng tử vì biểu hiện lòng hiếu thảo, mấy ngày nay hễ rảnh là đến chùa Ngọc Hoa cầu phúc cho lão hoàng đế. Hôm nay lúc cùng tới, ai cũng cố gắng biểu hiện một phen.

Họ chọn chùa Ngọc Hoa cũng là vì nơi đây một vị cao tăng đức cao vọng trọng.

Bát hoàng tử thể chịu đựng sự hiểu lầm của Úc Ly. Hắn luôn cảm thấy nếu nàng hiểu lầm, chừng Phó Tiêu cũng sẽ ở lưng nhạo bọn họ, đây là điều thể nhịn nhất.

Hắn khinh thường : “Chúng đường đường là nam nhân, cầu tự gì? Cầu tự xưa nay là chuyện của đám phụ nữ các ngươi.”

là một mụ đàn bà ngu xuẩn, vô tri.

Sở Thiếu Duật đang mải trói chút khó chịu. Cái vẻ mặt của gã là ý gì? Chính ngu xuẩn, mà mặt châm chọc khác ngu xuẩn?

Sở Thiếu Duật đang định mở miệng bật , thì Úc Ly : “Ta tới đây để ăn đồ chay.” Sau đó : “Ai bảo cầu tự là chuyện của phụ nữ? Biết các ngươi lén lút tới cầu thì ?”

Mọi : “…” Đây là vu khống!

Lời rõ ràng là nhắm câu “Cầu tự xưa nay là chuyện của đám phụ nữ các ngươi” của Bát hoàng tử. Nghe thấy vui, nàng đương nhiên đáp trả.

Tuy đối mặt với quen, nàng thường hờ hững, nhưng cũng thể mặc vu khống như .

Rốt cuộc nàng tới đây để cầu tự.

Sở Thiếu Duật suýt nữa thì bật thành tiếng.

Sắc mặt các hoàng tử lập tức chút . Đây là đầu tiên dám bất kính với bọn họ như .

Không chỉ là một nữ nhân! Mà còn là phu nhân của Phó Tiêu! Điều càng khiến bọn họ thể nhịn .

Bát hoàng tử tức đến đỏ mặt, gần như hộc máu: “Nói năng bậy bạ, ai sẽ lén lút cầu…”

“Ngươi vội cái gì?” Úc Ly ngắt lời : “Lén cầu tự cũng gì đáng hổ, ngươi cần gấp như .”

Hắn thể mở miệng chụp mũ cho nàng, thì nàng thể chụp mũ cho bọn họ? Quả nhiên, chỉ khi mũ chụp lên đầu thì mới thấy gấp.

Thấy vẻ mặt “Ngươi nóng nảy , trúng ” của nàng, đám hoàng tử tức đến co giật da mặt, gì đó, nhịn xuống.

Bát hoàng tử tức đến mất lý trí, lúc trong đầu chỉ nghĩ để nàng quỳ xuống nhận với .

Hắn quát: “Bổn điện hạ đường đường là hoàng tử, há thể để ngươi vu khống như ! Trấn Quốc công phu nhân, ngươi đáng tội gì? Còn nữa, ngươi thấy bọn quỳ xuống thỉnh an?”

Úc Ly liếc một cái, cảm thấy bệnh .

Nàng lấy tấm kim bài trong tay áo , giơ lên mặt bọn họ, huơ huơ qua để họ cho rõ.

Đây là kim bài ngự tứ của lão hoàng đế, ngoài nàng đều mang theo, để phòng gặp kẻ mắt, bắt nàng quỳ tới quỳ lui.

Ở nơi như kinh thành, ném một viên gạch cũng thể trúng quý nhân, cho nên mang theo nó là cần thiết.

Đây tác dụng ?

Đám hoàng tử thấy hành động của nàng, sắc mặt biến đổi liên tục, vô cùng khó coi.

Bát hoàng tử nghẹn họng.

Bọn họ đương nhiên nhận tấm kim bài , lão hoàng đế ban cho Trấn Quốc công phu nhân một tấm. Kim bài ngự tứ như , lão hoàng đế chỉ ban cho hai , một là quốc sư, hai là Úc Ly.

Quốc sư địa vị gì, đãi ngộ trong lòng lão hoàng đế, ở đây đều hiểu rõ.

Vậy Úc Ly, cũng sở hữu kim bài ngự tứ, chẳng cũng giống như quốc sư, gặp bất kỳ ai cũng cần quỳ, ngay cả lão hoàng đế cũng cần quỳ ?

Chỉ một công cứu giá mà đổi tấm kim bài, mạng của nàng cũng quá .

Thấy Bát hoàng tử cuối cùng cũng câm miệng, Úc Ly thèm để ý đến nữa, sang các hoàng tử khác, : “Các ngươi tới đây gì?”

“Các ngươi là vì hai kẻ mà tới đấy chứ?” Sở Thiếu Duật hỏi.

Tam hoàng tử hít sâu một , cố gắng để ý đến tấm kim bài ngự tứ , : “Chúng đúng là vì hai kẻ mà đến. Bọn họ là thích khách, bọn nhận tin, chúng trốn ở núi chùa Ngọc Hoa, nên truy đuổi tới đây.”

Thư Sách

Sở Thiếu Duật một tiếng, thảo nào bọn họ kéo đông đến .

Trong lòng chút tiếc nuối, thích khách bọn họ thương , để bọn họ lành lặn ở đây.

Tam hoàng tử hỏi: “Trấn Quốc công phu nhân, Thụy Vương Thế tử, hai ở đây?”

Hắn híp mắt, lòng dấy lên nghi ngờ.

Hai xuất hiện ở đây thật quá trùng hợp. Hắn xưa nay tin tưởng Phó Tiêu, đối với thê tử của Phó Tiêu tự nhiên cũng tin.

“Chúng tới núi xem rừng bia.” Úc Ly thản nhiên : “Ngửi thấy mùi m.á.u tươi nên qua xem thử, ngờ bọn họ trốn ở đây.”

“Mùi m.á.u tươi?” Bát hoàng tử là đầu tiên nghi ngờ: “Ngươi dối! Bọn truy đuổi suốt đường cũng thấy vết máu, cũng ngửi thấy mùi m.á.u gì!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-493.html.]

Sở Thiếu Duật nhịn bật : “Bát điện hạ, ngươi ngửi thấy là chuyện của ngươi, thể nghi ngờ bản lĩnh của khác. Đối với biểu tẩu mà , chút mùi m.á.u tươi thì tính là gì?”

Biểu tẩu là kỳ nhân dị sĩ, kẻ ngu xuẩn như thể so sánh?

Tuy Sở Thiếu Duật rõ, nhưng biểu cảm mặt chính là ý đó.

Tam hoàng tử và Lục hoàng tử trong lòng tán đồng. Trấn Quốc công phu nhân là kỳ nhân dị sĩ, tự nhiên khác với thường. Xem kết cục của hai tên thích khách , nàng đối phó với thích khách vẫn lợi hại.

Bát hoàng tử chọc tức, phẫn nộ trừng mắt Sở Thiếu Duật, hung hăng ghi hận .

Sở Thiếu Duật sợ . Tuy đối phương là hoàng tử, nhưng cha là Thụy Vương, lão hoàng đế vô cùng tin trọng. So với một hoàng tử sủng ái, lão hoàng đế sẽ thiên vị ai, liếc mắt là ngay.

Úc Ly quan tâm chuyện ở đây, : “Nếu như , bọn họ giao cho các ngươi, chúng .”

Nàng gọi Sở Thiếu Duật rời .

“Chờ một chút.”

Việt Quận vương vốn đang im lặng bỗng nhiên lên tiếng gọi họ .

Sở Thiếu Duật nghi hoặc , chút cảnh giác.

Trong lòng , đám hoàng tử ai , Việt Quận vương cùng một phe với bọn họ, dù cũng đáng tin.

Úc Ly cũng về phía Việt Quận vương.

Việt Quận vương : “Không Trấn Quốc công phu nhân lúc nãy thấy nào khác ở gần đây ? Thích khách tổng cộng bảy , g.i.ế.c hai, cộng thêm hai ở đây, vẫn còn ba kẻ đang lẩn trốn.”

Úc Ly lắc đầu: “Không thấy.”

Không chỉ thấy, mà gần đây cũng thở của khác, hiển nhiên còn ai ẩn nấp.

Việt Quận vương chằm chằm nàng, mở miệng: “Nghe Trấn Quốc công phu nhân bản lĩnh sai khiến dã thú, chuyện ? Có thể dùng dã thú trong núi để hỗ trợ tìm kiếm thích khách ?”

Lời thốt , tất cả đều lộ vẻ kinh ngạc.

Việt Quận vương đang ? Trấn Quốc công phu nhân bản lĩnh đó ?

Sở Thiếu Duật nổi giận: “Nói năng bậy bạ, ai biểu tẩu thể sai khiến dã thú?”

Trấn áp và sai khiến là khác .

Việt Quận vương thèm để ý đến , chỉ Úc Ly.

Tam hoàng tử và những khác cũng hiểu , mặt lộ vẻ xem kịch vui, ai lên tiếng, Việt Quận vương khó dễ.

Úc Ly : “Vậy Việt Quận vương thất vọng , chỉ thể trấn áp dã thú, bản lĩnh sai khiến. Ngươi nếu tin, thể hỏi Thánh nhân.”

Khi nàng lôi Thánh nhân , cũng dám gì.

Việt Quận vương rũ mắt, xin : “Xem là tại hạ hiểu lầm, mong Trấn Quốc công phu nhân thứ .”

Nói nhanh chóng hành lễ nhận .

Sở Thiếu Duật vẫn còn tức giận, càng Việt Quận vương càng thấy đáng ghét, ngay cả lời xin cũng giả mù sa mưa.

Cái gì mà sai khiến dã thú? Ngay từ đầu, cách đó. Tin tức từ trong cung truyền là trấn áp dã thú. Nếu thật sự thể sai khiến, đám mãnh thú ở vườn Trân Cầm sợ đến mức bẹp dí dám dậy ?

Hắn rõ ràng là cố ý như .

Úc Ly liếc Việt Quận vương, gì, cùng Sở Thiếu Duật rời .

Sau khi hai , bọn thị vệ áp giải hai tên thích khách thẩm vấn.

Tam hoàng tử và những khác thì về phía Việt Quận vương, đặc biệt là Bát hoàng tử, khúc khích vỗ vai : “Ngươi lắm, mụ đàn bà thật quá đáng ghét, đáng cho một bài học.”

Đáng tiếc nàng kim bài ngự tứ, bọn họ đường đường là hoàng tử cũng , huống hồ nàng còn sức khỏe đáng sợ, thật sự dám gì.

Tam hoàng tử và Lục hoàng tử cũng lộ vẻ tán thưởng.

Cả hai đều ý lôi kéo Việt Quận vương. Việt Quận vương năng lực tồi, lòng lão hoàng đế, xem như là năng lực và thực quyền trong đám tông thất.

Hơn nữa, Việt Quận vương và Phó Tiêu thù oán, bọn họ cần lo lắng sẽ thiên vị Phó Tiêu. Hắn còn mong Phó Tiêu ngã ngựa hơn cả bọn họ.

Việt Quận vương cung kính : “Lần cung yến , tại hạ việc bận thể cung. Sau đó kể , cũng rõ Trấn Quốc công phu nhân thế nào trấn áp dã thú, còn tưởng rằng nàng thể sai khiến chúng.”

Tam hoàng tử : “Nghe đám mãnh thú đó ở mặt nàng , còn vững, sai khiến là thể nào.”

“Vậy thật đáng tiếc.” Việt Quận vương lạnh nhạt : “Nếu thể sai khiến dã thú, dùng để núi truy lùng , thì tiện lợi mấy.”

“Còn .” Lục hoàng tử tán đồng, đáng tiếc loại bản lĩnh , từng .

 

 

 

 

 

Loading...