Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 489
Cập nhật lúc: 2025-10-30 12:09:29
Lượt xem: 76
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phó Văn Tiêu tìm Úc Ly, nàng đang ở vườn Tuyên U.
Cửa vườn Tuyên U đang mở, thị vệ canh gác, còn vài thị vệ khác đang vội vã xách nước vườn.
“Các ngươi đang gì ?” Phó Văn Tiêu hỏi.
Nhìn thấy , bọn thị vệ dừng hành lễ, trả lời: “Phu nhân tắm rửa cho con bạch ngạch sơn quân , chê lông nó sạch sẽ.”
Phó Văn Tiêu cũng ngạc nhiên, xem cách Úc Ly thường xuyên tắm rửa cho con hắc mã là nàng yêu cầu cao với mấy con vật , chúng nó sạch sẽ.
Có lẽ đây là đầu tiên nàng nuôi động vật, nên yêu cầu tương đối nhiều.
Nghe đây nàng từng nuôi con vật nào, thậm chí động vật bình thường cũng ít thấy, nên mới coi con hắc mã như của lạ. Hiện tại thêm một con hổ, tự nhiên cũng thấy mới mẻ.
Phó Văn Tiêu vườn, thấy con hổ trán trắng đang bẹp cỏ, và Úc Ly đang bận rộn bên cạnh.
Kế bên còn mấy nha , các nàng xắn tay áo, cùng phụ giúp tắm sạch lông cho con hổ.
“Ly Nương.” Phó Văn Tiêu gọi một tiếng.
Úc Ly đầu , thấy thì mỉm rạng rỡ: “Tiêu ca, về ! Chàng xem, đây là đại lão hổ Thánh nhân ban thưởng cho .”
Giọng nàng đầy vui sướng, xem thích con hổ lớn .
Phó Văn Tiêu đang định bước tới, nàng ngăn .
Úc Ly : “Chỗ bẩn lắm, đừng qua, kẻo bẩn y phục.”
Tuy vườn Trân Cầm ít chăm sóc đám mãnh thú, nhưng thường ai dám đến gần chúng, càng đến chuyện tắm rửa. Chỉ khi nào lão hoàng đế xem đấu thú, mới tắm rửa qua loa cho chúng, để tránh bẩn mắt quý nhân.
Cho nên con hổ vẫn bẩn, mùi đặc trưng của mãnh thú.
Dù thì nàng thể chịu .
Phó Văn Tiêu giúp, nhưng giúp ở đây quá nhiều, chỗ cho chen tay. Chàng rời , cứ một bên xem.
Úc Ly cùng các nha cầm dụng cụ tắm rửa cho động vật, hì hụi kỳ cọ. Từng thùng nước trong dội lên con hổ, nước chảy xuống là màu đục ngầu.
Lại con hổ lớn , ngoan ngoãn im, hề nhúc nhích.
Bộ lông ướt nhẹp bết dính , càng nổi bật hình cường tráng, mập mạp của nó.
Tắm xong phần lưng, Úc Ly ung dung lật con hổ , tiếp tục kỳ cọ bụng cho nó.
Khi tắm đến một chỗ nào đó bụng con hổ, mặt các nha đột nhiên đỏ bừng, lộ vẻ hổ.
Úc Ly chỉ liếc một cái liền hiểu vì .
Hóa là một con hổ đực.
Nàng cũng khó các nàng, gọi các thị vệ qua đây tắm phần bụng cho hổ, còn thì rửa sạch tay, đến chuyện với Phó Văn Tiêu.
Phó Văn Tiêu cho mang ít đồ ăn vặt tới, chờ nàng rửa sạch tay, lấy một miếng điểm tâm trong giỏ đút cho nàng, hỏi: “Ly Nương, đói bụng ?”
“Cũng đói ạ.”
Úc Ly sắc trời, sắp đến giờ cơm chiều.
Tay nàng còn ướt, lười lau, cứ để mặc nước nhỏ giọt, há miệng ăn điểm tâm đút tới.
Hai một đút, một ăn. Ánh hoàng hôn buông xuống, kéo bóng hai đổ dài mặt đất.
Để phòng ngừa con hổ lớn khác thương, Úc Ly vẫn canh ở đó.
Mãi đến khi bọn thị vệ tắm rửa sạch sẽ cho nó, nàng mới cho họ lui , hiện trường chỉ còn hai vợ chồng.
Úc Ly khiêng con hổ lớn đến một chỗ sạch sẽ, để nó phơi nắng, đồng thời lùi xa một chút.
Hai hòn giả sơn cách đó xa, con hổ chậm rãi dậy, đó sợ hãi lùi , tránh xa hướng của Úc Ly, trong miệng phát tiếng rên rỉ, vẻ đáng thương.
Nhìn nó ướt sũng, lông bết , bộ dạng sợ sệt co rúm , thật chút đáng thương.
Phó Văn Tiêu tuy quen với việc Úc Ly trấn áp động vật, nhưng thấy một con mãnh thú sợ sệt đến , vẫn thấy buồn .
“Nó béo quá.” Úc Ly nhịn : “Nên giảm béo thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-489.html.]
Con hổ mập thế , e là chạy nhanh .
Còn chuyện hôm ở vườn Trân Cầm nó chạy nhanh như , phỏng chừng là nàng dọa, chứ bình thường chắc chắn chạy nhanh nổi.
Phó Văn Tiêu : “Nghe Thánh nhân nhiều năm xem đấu thú, e là chúng lâu huấn luyện.”
Mãnh thú trong vườn Trân Cầm phần lớn là nuôi cho quý nhân trong cung ngắm, thỉnh thoảng sẽ tổ chức đấu thú, thuần thú chuyên nghiệp.
Thư Sách
mấy năm gần đây, lão hoàng đế ít xem đấu thú, thế là đám mãnh thú chỉ ăn ngon uống , huấn luyện gì, nên càng ngày càng béo.
Úc Ly tỏ vẻ đây vấn đề, : “Nếu nó là nuôi, bắt nó vận động nhiều.”
Nàng lên kế hoạch xong, sẽ huấn luyện nó thế nào, huấn luyện nó cùng với con hắc mã, để nó thích nghi với , chừng thể cho nàng cưỡi.
Dù bất kể là động vật gì, thể cho nàng cưỡi là , nàng kén chọn.
Phó Văn Tiêu đầu nàng, thấy nàng khúc khích, bất giác cũng theo: “Ly Nương thích con Bạch ngạch sơn quân ?”
“Thích chứ!” Úc Ly gật đầu, “Lông nó xù xù, mập mạp, đáng yêu bao, cưỡi lên chắc chắn oai phong.”
Phó Văn Tiêu cứng họng. Cưỡi hổ quả thực oai phong.
Nhìn một lát, hai rời vườn Tuyên U, đến phòng khách ăn cơm chiều cùng Chu thị và bọn nhỏ.
Sau bữa cơm, Phó Yến Hồi và Phó Yến Sanh quấn lấy Úc Ly, hỏi khi nào bọn họ thể xem hổ, bọn họ cũng con hổ lớn.
Từ lúc Úc Ly mang về một con hổ, hai đứa nhỏ hưng phấn yên.
“Hai con yên!” Chu thị , “Hổ là mãnh thú, sẽ c.ắ.n , đặc biệt thích c.ắ.n trẻ con da mềm thịt non như các con. Các con tuyệt đối đến gần vườn Tuyên U, ?” Bà nghiêm mặt dặn dò, sợ chúng sự nguy hiểm của mãnh thú, lén chạy đến xem hổ.
Biết lão hoàng đế ban thưởng một con hổ cho Úc Ly, trong lòng bà vui.
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn, thấy bà nghiêm túc, vội bảo đảm nhất định sẽ lén chạy tới.
“Bà nội, tiểu thẩm thẩm dẫn chúng con ạ?” Phó Yến Sanh vẻ mặt mong chờ, “Chúng con sẽ ngoan, sẽ lời tiểu thẩm thẩm.”
Phó Yến Hồi cũng kéo tay Chu thị: “Bà nội, con và xem hổ.”
Chu thị chịu nổi bọn họ nũng, đành đồng ý, nhưng dặn dặn , nếu xem hổ cùng Úc Ly, nhất định lời, chạy lung tung.
Dặn dò hai đứa nhỏ xong, bà về phía Úc Ly, thôi.
“Nương, yên tâm, con sẽ trông chừng Yến Hồi và Yến Sanh cẩn thận.” Úc Ly bảo đảm, nghĩ rằng bà lo con hổ sẽ bọn trẻ thương.
Điều quả thực chú ý.
Chu thị đương nhiên tin tưởng nàng sẽ bảo vệ hai đứa nhỏ, bà điều khác, nhưng bọn trẻ còn ở đây, tiện mở miệng, đành im lặng.
Chờ hai đứa nhỏ nha dẫn nghỉ, xung quanh còn ai, Chu thị mới hạ giọng, oán giận với Phó Văn Tiêu: “Thánh nhân ban thưởng cho Ly Nương một con mãnh thú?”
Đây rõ ràng là bắt nạt Ly Nương dễ chuyện.
Ngay cả tính tình mềm mỏng như Chu thị cũng cảm thấy lão hoàng đế bắt nạt quá đáng, chỉ một con mãnh thú mà đổi lấy công lao cứu giá của Úc Ly, công lao cứu giá chẳng quá rẻ mạt .
Sắc mặt Phó Văn Tiêu đổi, : “Có lẽ là Thánh nhân tạm thời nên thưởng gì cho Ly Nương, nghĩ rằng nàng thích động vật, nên mới thưởng cho con Bạch ngạch sơn quân.”
Chu thị hồ nghi: “Thật sự là ?”
Phó Văn Tiêu an ủi bà vài câu, đưa bà về phòng nghỉ ngơi, bảo bà đừng nhọc lòng.
“Ta cũng nhọc lòng, chỉ là thấy ai bắt nạt Ly Nương.” Chu thị lẩm bẩm, “Ly Nương của chúng là đứa trẻ như , cho nó triều quan cũng xứng đáng…”
Nghe bà nhỏ giọng oán giận, Phó Văn Tiêu bật , cảm thấy tính tình của v.ú nuôi dường như cũng đổi ít.
Nếu là , bà cũng dám nghĩ như . Ngay cả khi bà ngoại và mẫu năm đó tay cầm quyền lớn, bà cũng luôn cẩn trọng giữ bổn phận, dám vọng tưởng nữ tử thể triều quan.
Ở cái thời , chuyện đó thực sự quá khó khăn. Ngay cả Hoàng Thái Hậu năm đó cũng thể phá vỡ quy củ thế tục.
Mãi đến khi gặp Úc Ly, nàng cho nhiều dũng khí, khiến họ một niềm tin mù quáng nàng, cảm thấy chỉ cần là nàng, cái gì cũng thể.
Cho dù một ngày, nàng triều quan, bọn họ cũng cảm thấy đó là điều dĩ nhiên.
Người lợi hại như nàng vượt qua giới hạn về giới tính, nếu vì nàng là nữ tử mà xem nhẹ những gì nàng xứng đáng nhận, thì thật sự quá hẹp hòi. Công lao và năng lực của nàng sớm muộn gì cũng thể che giấu .