Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 454:454
Cập nhật lúc: 2025-10-28 07:29:31
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Úc Ly : “Thật còn nghĩ, nếu rời khỏi Phó gia, mang … Lúc đó phận của , ruột của , còn nghĩ là con trai của , nếu mang thì chắc chắn mang cả theo, còn Yến Hồi, Yến Sanh nữa.”
Phó Văn Tiêu: “…”
Nghe lời , Phó Văn Tiêu thật sự hề bất ngờ.
Quả nhiên, lúc nàng vẫn luôn hề để tâm đến cuộc hôn nhân , nàng thể tùy thời rút lui rời . May mắn là nàng nỡ rời xa Chu thị, nên mới , thậm chí vì thể ở , mà cùng trở thành phu thê…
Phó Văn Tiêu trong lòng hụt hẫng, bỏ chiếc khăn trong tay xuống, kéo nàng lòng ôm.
Chàng hôn lên môi nàng, hỏi: “Vậy còn bây giờ?”
“Cái gì?”
“Bây giờ nàng đối với là nghĩ thế nào?” Chàng cúi đầu, trán chạm trán nàng, bốn mắt , một câu trả lời rõ ràng.
Úc Ly : “Đương nhiên là thích , với ?”
Lời thẳng thắn của nàng lòng nở hoa.
Vào những lúc thế , thật lòng vui mừng vì tính tình quá thẳng thắn của nàng, chuyện gì thẳng, cũng hề che giấu. Hơn nữa, cái kiểu thổ lộ chút ý nhị đó, luôn thể lòng ấm áp.
Phó Văn Tiêu bao giờ , lời thẳng thắn thể động lòng đến .
Chàng quen với sự hàm súc, nhưng yêu vô cùng lời thẳng thắn của nàng.
“Ly Nương…” Chàng cúi mắt, khuôn mặt nhiễm hồng nhàn nhạt, “Ta vẽ tranh cho nàng nhé.”
Úc Ly chớp mắt: “Bây giờ ? Muộn quá .”
Phó Văn Tiêu: “… Vậy ngày mai?”
“Ngày mai dẫn dạo trong phủ ?”
“…”
Phó Văn Tiêu ho nhẹ một tiếng, đôi khi sự hàm súc gặp sự thẳng thắn, hình như cũng chút chống đỡ nổi.
vẫn vui vẻ, bế nàng lên, đặt lên giường.
Úc Ly , gì. Thấy đỏ mặt, nếu vui vẻ như , thì cứ tùy thôi.
**
Sáng sớm hôm , Úc Ly sân luyện thể thuật.
Trong sân nhiều hoa cỏ cây cối, khí trong lành, còn thể thấy tiếng chim hót, phảng phất như đang ở giữa thiên nhiên.
Hoàn cảnh như , thanh u yên tĩnh, vẻ tự nhiên, thật sự thoải mái.
Phó Văn Tiêu cũng theo cùng luyện thể thuật, luyện chính là trung cấp thể thuật.
Chờ luyện xong, đầu nàng tung tăng nhảy nhót, trong lòng tư vị khó tả, yên lặng nghĩ, dị năng quả là thứ , thể tinh thần phấn chấn, mệt mỏi đều tan biến.
Lúc ăn sáng, Úc Ly đặc biệt quan sát, phát hiện Chu thị khôi phục bình thường.
Xem tối qua Phó Văn Tiêu thành công khuyên nhủ bà, bà thản nhiên chấp nhận những điều đó.
Tuy dọn đến Trấn Quốc công phủ, nhưng cuộc sống thực gì đổi so với .
Họ vẫn như cũ gọi Chu thị là “Mẹ”, Phó Yến Hồi hai em vẫn là cháu trai cháu gái của họ, hạ nhân đối với họ cũng kính trọng thêm.
Ăn sáng xong, Trung thúc việc đến tìm Phó Văn Tiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-454454.html.]
Úc Ly cùng Chu thị, Phó Yến Hồi hai em cùng dạo quanh phủ , thuận tiện tiêu cơm.
Chu thị : “Ly Nương, xin con lo lắng.”
Tuy đứa trẻ gì, nhưng ánh mắt nàng liên tục qua, liền nàng đang lo lắng cho , điều Chu thị chút áy náy.
“Không gì ạ.” Úc Ly vẻ mặt nghiêm túc , “Chỉ cần vui vẻ là . Trong lòng con, vĩnh viễn là của con.”
Chu thị trong lòng cảm động, vô cùng ấm áp.
“Ly Nương, cảm ơn con.” Bà . Cũng chính thái độ của Úc Ly bà đưa quyết định.
Bất kể thế nào, bà thể đứa trẻ buồn khổ. Đây cũng là điều mà Phó Văn Tiêu hôm qua với bà nhiều, điều khiến bà để tâm nhất, bà đứa trẻ để ý đến .
Chờ Phó Văn Tiêu trở về, Chu thị dắt hai đứa nhỏ rời , để hai vợ chồng dạo phủ .
Vừa dạo, Phó Văn Tiêu giải thích về cảnh quan xung quanh cho nàng .
Thư Sách
Khi họ dạo đến khu vực Hương Sơn nhã xá, Úc Ly ở chỗ cao đỉnh núi, phát hiện nơi thể thấy hơn nửa nội thành, nàng kinh ngạc.
là tháng Ba mùa xuân, thời tiết , gió xuân ấm áp.
Ngồi một cây đại thụ, Úc Ly cảm thán: “Phong cảnh nơi khá .”
Phó Văn Tiêu sóng vai cùng nàng, cúi mắt khuôn mặt trắng nõn của nàng. Mày nàng đen nhánh tú lệ, cặp mắt như trân châu đen, ánh lên vẻ nhu hòa, cực kỳ mỹ lệ.
Chàng : “Kỳ thực đây thích ở đây ngắm nội thành.”
“Hóa còn thích leo cây ?” Úc Ly kinh ngạc , “Thảo nào leo lên cây nhanh nhẹn.”
Chàng thấp giọng một tiếng: “Có đôi khi tâm trạng , ở đây một lát, ngắm phong cảnh, ngắm cảnh sắc nội thành, tâm trạng liền sẽ từ từ hồi phục.”
“Tâm trạng ? Vì ?” Úc Ly tò mò hỏi.
Phó Văn Tiêu trầm mặc một lát, : “Gặp chuyện nhiều, nhưng cũng may mắn. Chỉ là đôi khi quan hệ giữa cữu cữu và mẫu trở nên căng thẳng, cần cố gắng cân bằng…”
Úc Ly , chút hiểu .
Tuy nàng cố tình tìm hiểu, nhưng vẫn thể từ thái độ và lời của một xung quanh , năm đó quan hệ giữa Nguyên An trưởng công chúa và lão hoàng đế căng thẳng đến mức nào.
Đặc biệt là Nguyên An trưởng công chúa là một vị công chúa nắm giữ thực quyền, phía còn Trấn Quốc công phủ chống lưng, Trấn Quốc công nắm giữ một đội quân, hoàng đế cũng thể nào an tâm…
Úc Ly vỗ vỗ vai : “Không , sẽ thôi, sức khỏe của mẫu cũng sẽ lên.”
Nàng đối với chuyện Nguyên An trưởng công chúa tâm tạo phản, chấp nhận . Dù Nguyên An trưởng công chúa nữ hoàng, nàng cũng cảm thấy vấn đề gì. Nàng bao giờ cảm thấy nữ tử bằng nam nhân, ở mạt thế, nàng chứng kiến sự bình đẳng thực sự giữa nam và nữ.
Sự khác biệt duy nhất, chỉ là kẻ mạnh và kẻ yếu mà thôi.
Phó Văn Tiêu mặt lộ nụ , nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Nếu là đây, tương lai sẽ thế nào, bản sẽ kết cục , lẽ giống như nhiều nghĩ, kết cục , c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng.
hiện tại, , sẽ luôn ở bên cạnh nàng, hai sẽ trường trường cửu cửu mà tiếp.
Đang chuyện, Úc Ly đột nhiên : “Có đến.”
Cả hai đều động đậy, chờ đến.
Không lâu , hai tiếng bước chân vang lên, giọng của Sở thiếu duật truyền đến: “Phó biểu ca và biểu tẩu chạy đến đây gì ? Nơi còn một ngọn núi ? Trung thúc, bọn họ ở ? Sao thấy họ cả.”
Là Sở thiếu duật đến.
Trung thúc ha hả : “Thụy thế tử, thế tử và phu nhân của chúng về hướng , chắc là ở gần đây thôi, ngài đừng vội.”
“Ta vội, chỉ là đầu đến đây… Không ngờ Trấn Quốc công phủ lớn như .”
Khi họ đến gốc cây, Úc Ly lên tiếng: “Sở biểu .”
Sở thiếu duật và Trung thúc đồng loạt ngẩng đầu lên. Khi thấy hai cây, thần sắc đều chút cổ quái.
Sao họ chạy lên cây ?