Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 443

Cập nhật lúc: 2025-10-28 05:26:00
Lượt xem: 82

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Sau khi kết quả thi Hội công bố, thời gian thi Đình cuối cùng cũng định .

Thư Sách

Thi Đình sẽ diễn trung tuần tháng Ba, đây là ngày do chính thánh nhân trong cung định đoạt.

Tháng Ba ở kinh thành là lúc cỏ cây xanh , chim oanh bay lượn, trời trong nắng ấm.

Tiết trời như vô cùng thích hợp để du xuân (đạp thanh). Giữa núi xanh suối biếc ngoài thành, thường xuyên thể thấy bóng dáng du xuân.

Nhân lúc thi Đình đến, Uông cử nhân mời Phó Văn Tiêu cùng ngoại ô du xuân, cũng coi như là để giải khuây.

Họ rủ thêm khác, chỉ hai gia đình cùng . Sau đó thêm Sở thiếu duật rảnh rỗi việc gì cũng tham gia.

Sở thiếu duật thì cả hai nhà đều quen , nên thêm một cũng .

Chọn một ngày nắng , hai nhà liền cùng xuất phát.

Các nữ quyến xe ngựa, còn nam nhân thì cưỡi ngựa theo, hướng về phía ngoại ô.

Địa điểm du xuân của họ là một ngọn núi xanh mấy danh tiếng ở ngoại ô, gần đó một tòa thôn trang. Thôn trang là của hồi môn của Nguyên An trưởng công chúa. Khi dạo chơi mệt mỏi, họ thể đến thôn trang nghỉ ngơi, cần vội vàng trở về thành.

Khi xe ngựa tiến thôn trang, Uông cử nhân lộ rõ vẻ mặt kinh ngạc.

Ông cưỡi lưng ngựa, thể thấy rõ sự khác thường của thôn trang. Nó xây dựa lưng núi, cảnh sắc tuyệt , đình đài lầu các, ao hồ suối chảy. Trong rừng đào, hoa đào nở rộ tươi , điểm xuyết cho cả thôn trang, phảng phất như tất cả cảnh mùa xuân đều hội tụ tại đây.

Rõ ràng đây là thôn trang của một vị quý nhân nào đó.

Xuống xe ngựa, Chu thị dắt hai đứa nhỏ nhà nghỉ ngơi, chuẩn đợi nghỉ khỏe mới ngoài du ngoạn.

Úc Ly với Uông phu nhân: “Tô tỷ tỷ, tỷ cứ nghỉ ngơi cho khỏe, lát nữa chúng chơi.”

Uông phu nhân cũng nhận sự khác biệt của thôn trang, trong lòng khỏi kinh ngạc, nhưng ngoài mặt biểu hiện gì, chỉ gật đầu.

Lần du xuân ngoại thành , tuy là do Uông cử nhân đề nghị, nhưng địa điểm do Phó Văn Tiêu sắp xếp.

Phó Văn Tiêu , đây vợ chồng họ thường xuyên vợ chồng Uông cử nhân chiếu cố, trong lòng vô cùng cảm kích, nên hôm nay để sắp xếp nơi du xuân, để hai vợ chồng Uông cử nhân cần bận tâm.

Vợ chồng Uông cử nhân cũng hỏi nhiều, cứ thế theo đến đây.

Vợ chồng Uông cử nhân sắp xếp nghỉ ngơi tại khách viện trong thôn trang.

Ngồi xe ngựa hai canh giờ, Uông phu nhân cũng cảm thấy mệt, bà đó uống nghỉ ngơi. Thấy phu quân yên, cứ qua trong phòng, bà thấy chóng cả mặt.

“Được , , ngài vấn đề gì, cứ trực tiếp hỏi Phó lang quân .” Uông phu nhân thẳng, “Chắc hẳn ngài sẽ từ chối ngài .”

Nếu Phó Văn Tiêu quang minh chính đại đưa họ đến đây, tất nhiên chuẩn sẵn sàng để giải thích với họ.

Đương nhiên, Uông phu nhân cảm thấy, bất kể Phó Văn Tiêu phận gì, với tính tình của phu quân bà, chắc hẳn đều sẽ xa lánh .

Uông cử nhân chút bực bội, ông xuống bên cạnh thê tử, uống ly định thần , : “Phu nhân, , Sở gọi Phó hiền là biểu ca, chẳng lẽ bọn họ là thích?”

Ông đoán Sở thiếu duật hẳn là trong tông thất.

Sở thiếu duật gọi Phó Văn Tiêu là biểu ca, thì Phó Văn Tiêu khẳng định cũng là hoàng quốc thích, cách xa vạn dặm so với hình ảnh bán hàng rong. Hơn nữa, Phó Văn Tiêu vô cùng quen thuộc với kinh thành, thể thấy đây từng sống ở kinh thành.

Nói xong, ông thấy Uông phu nhân vẻ mặt bình tĩnh.

Ông vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Phu nhân, bà từ sớm ?”

“Cũng sớm lắm.” Uông phu nhân , “Chính là lúc thi Hội, thấy Sở lang quân gọi Ly Nương là biểu tẩu.”

Uông cử nhân sửng sốt, đó trách móc: “Sao bà với ?”

“Có gì đáng ?” Uông phu nhân để bụng, “Lúc đó ngài đang bận thi Hội, mấy chuyện với ngài, ngài phân tâm?”

“Vậy đó ?”

“Quên mất.” Uông phu nhân thản nhiên đáp, “Nhiều việc như , cái gì cũng để trong lòng ?”

Uông cử nhân: “…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-443.html.]

Uông cử nhân nghẹn lời, thậm chí chút tủi .

Chuyện quan trọng như , phu nhân quên với ông?

Quá đáng hơn là, phu nhân của ông còn : “Ta sợ với ngài, ngài cảm thấy chẳng chuyện gì to tát, cần phiền ngài.”

“Sao quan trọng?” Uông cử nhân hừ , “Đó là chuyện của Phó hiền , đối với quan trọng.”

Uông phu nhân nhạo: “Phó lang quân là phận gì, đối với ngài quan trọng ?”

Uông cử nhân sửng sốt, đó lắc đầu: “Tự nhiên là quan trọng.” Ông khâm phục là tài hoa và nhân phẩm của Phó Văn Tiêu, kết giao là với chính bản Phó Văn Tiêu, những thứ khác quả thật quan trọng.

Uông phu nhân , liếc ông một cái đầy ẩn ý.

Thế chẳng ?

Vợ chồng mười mấy năm, bà sớm hiểu rõ tính tình của phu quân, cho nên một việc cũng cần rõ.

Nghỉ ngơi cũng kha khá, liền cửa du xuân.

Uông cử nhân bình tĩnh trở , dọc đường vui vẻ trò chuyện, ngâm thơ đối câu với .

Sở thiếu duật vẫn còn tính trẻ con, khỏi cửa liền dắt hai đứa nhỏ chạy chơi khắp nơi.

Chu thị cảm thấy tuổi lớn, tham gia nữa, quyết định ở thôn trang dạo xem xét.

Thấy Sở thiếu duật dắt hai đứa nhỏ chạy xa, Phó Văn Tiêu cho hầu theo, trông chừng bọn họ cẩn thận.

Uông cử nhân nhanh lắm, ông theo Sở thiếu duật đang dắt hai đứa nhỏ nô đùa, đột nhiên : “Phó hiền , Sở gọi hiền là biểu ca, hiền …”

Tuy để tâm Phó Văn Tiêu là phận gì, nhưng giao hảo cốt ở sự thẳng thắn, Uông cử nhân vẫn nhịn hỏi một câu.

Phó Văn Tiêu với ông: “Hôm nay đến đây, chuyện với Uông .”

Tiếp đó, đem phận thật của cho Uông cử nhân .

Uông cử nhân xong, trợn mắt há hốc mồm , giọng cũng chút lạc : “Hiền chính là vị Trấn Quốc công thế tử ?!”

“Uông từng qua về ?” Phó Văn Tiêu tò mò.

Uông cử nhân thần sắc chút tự nhiên, hàm hồ: “Cũng hẳn là qua, đây lúc thư từ qua với hai vị trưởng, bọn họ thỉnh thoảng nhắc đến một hai câu.”

Hai vị trưởng của Uông cử nhân đây cũng từng ở kinh thành, hiện tại đều điều quan ở nơi khác.

Càng cần đến việc dì ruột của Uông cử nhân là phu nhân của Diêu đế sư. Dù đây ông mấy khi ở kinh thành, nhưng cũng thể từ nhiều về vị Trấn Quốc công thế tử năm đó.

Nghe Trấn Quốc công thế tử là cháu ngoại của thánh nhân, còn do chính thánh nhân nuôi lớn. Thánh nhân coi trọng hơn cả các vị hoàng tử, dù từng tay đ.á.n.h hoàng tử, thánh nhân những trách phạt, mà còn .

Người kiêu ngạo ngang ngược, quyền thế ngập trời, tính tình thất thường, bài trừ dị kỷ…

Người đời đ.á.n.h giá về phần lớn đều là tiêu cực.

Uông cử nhân nghĩ , khỏi đ.á.n.h giá Phó Văn Tiêu, đó chút phẫn nộ.

Những đó chắc chắn mắt , Phó hiền ôn hòa khiêm tốn, mỹ nam tử như , kiêu ngạo ngang ngược ? Tính tình Phó hiền bao nhiêu, giúp việc thiện, thậm chí tiếc chỉ điểm cho những sĩ tử đến thỉnh giáo học vấn, tính tình thất thường càng là bậy.

Cách bài trừ dị kỷ càng buồn . Ở vị trí đó, việc đó, chẳng qua chỉ là việc cho thánh nhân, hành động đều xuất phát từ ý của thánh nhân, , chuyện bài trừ dị kỷ?

Nếu như chính kiến hợp, lập trường bất đồng mà coi là bài trừ dị kỷ, thì thật còn lời nào để .

Sắc mặt Uông cử nhân dịu , : “Phó hiền , bất kể hiền phận gì, trong lòng vi , đều sẽ đổi.”

Phó Văn Tiêu lộ rõ vẻ cảm động.

Uông cử nhân vỗ vỗ vai , : “Ta càng tin tưởng những gì tận mắt trông thấy. Mấy năm nay qua với Phó hiền , hiền như thế nào, thế là đủ .”

* Uông cử nhân là giữ lời, khi trở về liền đem phận của Phó Văn Tiêu cho phu nhân .

Uông phu nhân cũng chấn động: “Thật ? Phó lang quân chính là vị Trấn Quốc công thế tử ?” Bà khẽ thở dài, “Ta cứ tưởng ngài nhiều nhất cũng chỉ là con cháu nhà công hầu nào đó, ngờ…”

 

 

 

Loading...