Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 437

Cập nhật lúc: 2025-10-28 04:58:11
Lượt xem: 89

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Sau khi buổi thi đầu tiên của kỳ thi Hội kết thúc, Úc Ly đến trường thi đón .

Nàng đến khá sớm, cổng Long Môn của trường thi vẫn mở, xe ngựa của những đến đón đều đang chờ bên ngoài.

Sợ xe ngựa đậu cổng trường thi sẽ khó , Úc Ly bảo xe ngựa chờ ở con phố bên ngoài, còn thì cầm ô đến cổng trường thi đợi.

Không ít cũng quyết định giống nàng, đều sợ đường xe ngựa đến đón tắc nghẽn.

Trời lạnh, các sĩ tử dự thi trường thi ba ngày hai đêm, cơ thể chịu đựng nổi . Thường thì lúc , đều cần đến đón mới .

“Biểu tẩu.”

Sở thiếu duật cũng đến. Hắn lo lắng kẻ khó dễ Phó Văn Tiêu, tận mắt thấy thì yên tâm.

, buổi thi đầu tiên kết thúc, cũng đến đây từ sớm.

Úc Ly còn thấy cả Uông phu nhân.

Trời đang lất phất tuyết rơi. Bên cạnh Uông phu nhân một thiếu niên chừng mười sáu mười bảy tuổi theo, ngoài còn một thư đồng và hai nha , họ cũng đang cầm ô đợi cổng trường thi.

Thiếu niên đó chính là Uông Dung Tu, con trai của vợ chồng Uông cử nhân.

Uông Dung Tu đang học ở thư viện kinh thành, năm ngoái về nhà đoàn tụ cùng cha . Khi Úc Ly và Phó Văn Tiêu đến nhà họ Uông chúc Tết từng gặp qua .

“Tô tỷ tỷ!” Úc Ly tới chào hỏi, “Sao tỷ cũng đến đây ?”

Thời tiết thế ngoài, thật là chịu khổ.

Uông phu nhân : “Ta yên tâm lắm, nên đến xem thử.”

Bà và Uông cử nhân là vợ chồng từ thuở thiếu thời, tình cảm sâu đậm. Nghĩ đến phu quân ở trường thi mấy ngày, bà ít nhiều cũng yên tâm, thể nhà chờ đợi , liền cùng con trai đến đây đón .

Uông Dung Tu tiến lên hành lễ với Úc Ly, miệng gọi: “Phó thẩm.”

Bị một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi gọi là thím, Úc Ly vui vẻ chấp nhận.

Bối phận rành rành ở đó, Uông cử nhân luôn miệng gọi Phó Văn Tiêu là hiền , tự nhiên sẽ để Phó Văn Tiêu và Úc Ly tự hạ thấp bối phận. Dù nàng chỉ lớn hơn Uông Dung Tu vài tuổi, thì cũng là trưởng bối.

Thư Sách

Uông Dung Tu chỉ gọi Úc Ly là Phó thím, mà còn gọi Sở thiếu duật một tiếng Sở thúc.

Sở thiếu duật tiếng Sở thúc thì vui mặt.

Lúc thuyền, ấn tượng của về Uông cử nhân sâu sắc lắm, chỉ cảm thấy Uông cử nhân là một con mọt sách, thường xuyên kéo thảo luận học vấn, khiến mỗi thấy Uông cử nhân là thấy đau đầu.

Vì Phó Văn Tiêu, Uông cử nhân cũng gọi một tiếng Sở .

Bối phận cứ thế định , Sở thiếu duật tự dưng thành vai mặt Uông Dung Tu, trong lòng vẫn vui vẻ.

Trò chuyện với một lát, liền thấy cổng Long Môn của trường thi mở .

Đầu tiên là một đám sĩ tử mặt mày xanh mét, bước cứng đờ , đó là những quan sai khiêng , dù là dìu , tình trạng đều lắm.

Úc Ly nhanh thấy Phó Văn Tiêu.

Giữa đám đông, luôn là nổi bật nhất, giống như hạc giữa bầy gà, vô cùng bắt mắt.

Úc Ly cầm ô tới, nhóm Uông phu nhân cũng vội vàng theo . Họ thấy Phó Văn Tiêu đang đỡ Uông cử nhân.

Nhìn thấy họ, Uông cử nhân phản ứng chút chậm chạp, hỏi: “Sao đều đến ?”

“Đến đón ngài.” Uông phu nhân trách móc . Nhìn sắc mặt ông tái nhợt pha chút xanh xao, bà lạnh cóng, vội : “Tu ca nhi, mau khoác thêm áo cho cha con.”

Uông Dung Tu vội vàng lấy chiếc áo khoác vẫn luôn cầm trong tay khoác lên phụ .

Bên , Úc Ly cũng lấy một chiếc áo khoác lông cáo màu tím ngọc thẫm thêu hoa văn, khoác lên Phó Văn Tiêu.

Phó Văn Tiêu nhận lấy chiếc ô trong tay nàng, cúi xuống, để nàng giúp mặc áo khoác .

Sở thiếu duật quan tâm hỏi: “Phó biểu ca, sức khỏe thế nào? Không chứ?” Ánh mắt đảo qua đảo Phó Văn Tiêu, xem xét xem chỗ nào khỏe.

Phó Văn Tiêu : “Vẫn .”

Lúc , một bàn tay ấm áp nắm lấy tay . Bàn tay lạnh băng chạm sự mềm mại ấm áp đó, ngón tay khẽ run lên. Khi nàng truyền dị năng , bàn tay lạnh lẽo trở nên ấm hơn một chút.

Chàng nghiêng đầu, thấy cô nương đang dùng tay áo rộng che bàn tay đang nắm lấy tay , lòng mềm nhũn, mỉm với nàng.

Trời thật sự lạnh, còn đang rơi tuyết, còn tâm trạng nán bên ngoài, đều vội vã rời .

Sau khi từ biệt nhà họ Uông, Úc Ly, Phó Văn Tiêu và Sở thiếu duật cùng lên xe ngựa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-437.html.]

Trong xe ngựa chuẩn sẵn nước ấm, Úc Ly rót cho Phó Văn Tiêu một ly.

Tuy trong nhà nhiều hầu hạ, nhưng hai vợ chồng đều thích kè kè bên cạnh phục vụ, một việc vẫn thích tự tay . Giống như đón , ngoài một phu xe phụ trách đ.á.n.h xe, Úc Ly mang theo nha gã sai vặt nào, cảm thấy cần thiết.

Sở thiếu duật thì bên cạnh hỏi tới tấp: “Phó biểu ca, mấy ngày nay thế nào? Có ai cố tình khó dễ ? Ví dụ như phát cho loại than củi kém nhất, hoặc đưa đồ ăn vấn đề nuốt trôi, buổi tối cố tình gây động tĩnh bên phòng thi của , quấy rầy nghỉ ngơi…”

Sở thiếu duật một kể hết những trò khó dễ mà sĩ tử dự thi thể gặp . Thấy rành mạch rõ ràng như , hiển nhiên là đặc biệt tìm hiểu kỹ.

Úc Ly mà mắt mở to, thể khó từ nhiều phương diện như ?

Nàng Phó Văn Tiêu, trong lòng cũng chút lo lắng.

Phó Văn Tiêu uống ly nước ấm, những lời của Sở thiếu duật, cuối cùng cũng hiểu lý do đến đón .

Lại thấy vẻ mặt lo lắng của Úc Ly, vỗ vỗ tay nàng trấn an, : “Những trò khó dễ mà , đều gặp . Than củi là do Lễ Bộ thống nhất chuẩn , phân biệt . Hơn nữa, nếu thật sự kẻ cố tình phát cho loại than kém, cũng thể đưa nghi vấn ngay tại chỗ. Bên cạnh còn bao nhiêu cử nhân như , họ cũng ngốc, nếu thật sự gặp chuyện như thế, tất nhiên sẽ giúp .”

Chuyện khoa cử liên quan đến tiền đồ của sách, nếu trong kỳ thi quan viên cố tình khó dễ sĩ tử, những khác chắc chắn sẽ ngoài .

Ai bản khó dễ như ? Hoặc bạn bè thích của như ? Tốt nhất là ngăn chặn loại chuyện xảy .

Sở thiếu duật , cuối cùng cũng yên tâm.

“Vậy thì .” Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chẳng phụ vương , quan chủ khảo thi Hội phe Tam hoàng tử, nên mới lo Tam hoàng tử bảo khó dễ .”

Phó Văn Tiêu bật , nhưng cũng cảm ơn sự quan tâm của .

Đến hẻm Liễu Văn , Sở thiếu duật cáo từ rời .

Ngày mai Phó Văn Tiêu còn tiếp tục đến trường thi tham gia buổi thi tiếp theo, nhà họ Phó chắc chắn tâm trạng tiếp đãi , nên lúc đến phiền.

Về đến nhà, Phó Văn Tiêu tắm rửa , ăn cơm xong liền lên giường nghỉ ngơi.

Hôm canh ba, liền dậy, rửa mặt qua loa, ăn chút gì lót , đến trường thi tham gia buổi thi thứ hai.

Phó Văn Tiêu dự thi ở trường thi, còn Úc Ly thì đến phủ công chúa.

Nhìn thấy Nguyên An trưởng công chúa, nàng kể những gì thấy và khi đến trường thi đón hôm qua: “Sĩ tử khiêng ít, xem sắc mặt họ, e là bệnh nặng một trận.”

Như ma ma mà tim thót cả lên, vội vàng hỏi: “Thế tử thế nào? Ngài chứ?”

Úc Ly: “Tiêu ca nhi ạ, sức khỏe vẫn , chỉ là sắc mặt lạnh đến tái nhợt.”

Sắc mặt khác đều lạnh đến tái xanh, còn sắc mặt là lạnh đến tái nhợt.

Phó Văn Tiêu trời sinh da trắng lạnh, là loại phơi nắng đen, gương mặt đó thật sự trời ưu ái. Dù lạnh, cũng chỉ trông làn da tái nhợt, thêm vài phần vẻ bệnh trạng.

Như ma ma lập tức thở phào nhẹ nhõm, hỏi chuẩn sẵn đại phu .

“Vẫn nên chuẩn sẵn một vị đại phu trong phủ mới , lỡ như… Phỉ phỉ phỉ, lỡ như.” Bà tự trách lỡ lời, thêm: “Để đại phu xem qua cho thế tử cũng .”

Úc Ly chớp mắt, chậm rãi đáp một tiếng, tranh luận gì với lão nhân gia.

Nhà họ cần đại phu, bệnh gì nàng đều thể trị, trừ phi là trọng thương, thì vẫn nên để đại phu xử lý vết thương .

Nguyên An trưởng công chúa tuy đón con trai, nhưng Úc Ly kể cũng tình hình của các sĩ tử dự thi thế nào.

Bà thở dài một tiếng: “Khoa cử xưa nay vẫn , đều dễ dàng.”

.”

Như ma ma, Ngọc Trúc và những khác cũng phụ họa theo, vô cùng đau lòng cho thế tử. Thời tiết như chịu đựng chín ngày, sức khỏe thật đúng là chịu nổi, thậm chí nghiêm trọng hơn còn thể mất mạng.

Úc Ly thấy ai nấy cảm khái lo lắng, vội : “Sức khỏe Tiêu ca nhi vẫn khá , sẽ .”

“Vậy thì .” Như ma ma : “Thế tử sức khỏe , dãi nắng dầm mưa, một chút cũng yếu đuối, thánh nhân lúc còn từng khen ngài …”

Nghĩ đến điều gì đó, bà lặng lẽ ngậm miệng , thầm tự trách .

già lẩm cẩm, cẩn thận những lời nên .

Nguyên An trưởng công chúa để tâm, : “Sức khỏe Tiêu Nhi đúng là tệ, cần lo lắng cho nó.”

Đến mẫu còn như , những khác tự nhiên cũng gì thêm.

 

 

 

 

 

 

Loading...