Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 419
Cập nhật lúc: 2025-10-27 06:08:44
Lượt xem: 108
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe tin tức , thần sắc Nguyên An trưởng công chúa đổi, chỉ hừ lạnh một tiếng.
“Không quản thúc con cái, chỉ tìm phiền phức cho khác, vẫn chút tiến bộ nào.” Bà lãnh đạm , “Cái chân đó gãy cũng , đỡ lúc nào cũng ngoài gây họa cho khác, ức h.i.ế.p nam nữ, chuyện ác nào .”
Đám hoàng tử hoàng tôn đó đức hạnh thế nào, trong lòng bà vô cùng rõ ràng, e là dù qua mười năm tám năm nữa, cũng sẽ đổi.
Ngọc Trúc coi như thấy, tiếp tục bẩm báo những tin tức khác.
Từ khi Phó Văn Tiêu bình an vô sự trở về kinh, một thuộc hạ vốn im lặng tiếng khi Phó gia xảy chuyện năm đó bắt đầu hoạt động, Nguyên An trưởng công chúa cũng còn một mực lánh đời nữa.
Đã từng vì con trai rõ sống c.h.ế.t, bà lựa chọn hỏi, an phận thủ thường, để tránh chuốc lấy quá nhiều nghi kỵ từ vị thánh nhân trong cung.
Chờ Ngọc Trúc xong, Nguyên An trưởng công chúa dặn dò bà vài câu, cho bà lui xuống.
Trước khi rời , Ngọc Trúc liếc Úc Ly đang yên lặng ăn điểm tâm bên cạnh, trong lòng dường như hiểu điều gì, bèn cung kính lui .
Nguyên An trưởng công chúa đầu, thấy Úc Ly ăn xong điểm tâm, bà gọi một cung nhân tới, : “Nghe nhà bếp hôm nay món chim trĩ nướng uyên ương, mang đây cho Ly Nương nếm thử.”
Cung nhân một tiếng, nhanh chóng lui xuống sắp xếp.
Úc Ly lộ rõ vẻ mong chờ, cảm thấy những ngày ở hành cung chỉ ăn với uống thật là tuyệt.
Chỉ là đến tối ngủ, trong chăn đệm ấm áp dễ chịu, nàng nóng đến tỉnh giấc mấy , đành rời giường rót hơn nửa bình nước để bổ sung nước.
Hôm , cả Úc Ly trông vẻ thiếu tinh thần.
Nguyên An trưởng côngchúa chút lo lắng: “Ly Nương, con nghỉ ngơi ?”
Úc Ly liếc bà một cái, thuận miệng : “Cũng gì ạ, chỉ là Tiêu ca nhi ở đây, ngủ yên…”
Nàng điển hình là sợ nóng sợ lạnh. Do sức khỏe Nguyên An trưởng công chúa , sưởi sàn ở Thanh Tiêu điện đốt nóng, Phó Văn Tiêu giúp nàng “ mát”, trong tiết trời đại hàn mà nàng còn thể nóng đến đổ mồ hôi, thể ngủ ngon .
Nguyên An trưởng công chúa ngẩn , đó chút buồn .
Như ma ma bưng tới một chén sữa đặc chưng mứt đào, : “Thế tử phu nhân đây là đang nhớ thế tử .”
Thấy trong điện đều mang vẻ mặt trêu chọc, Úc Ly da mặt dày, thấy vấn đề gì. Nàng đúng là nhớ Phó Văn Tiêu, nhớ nhiệt độ cơ thể của .
Người khác thì giúp ấm chăn, còn là giúp mát chăn.
Nguyên An trưởng công chúa thoáng qua ngoài cửa sổ, phát hiện hôm nay tuyết tạnh, bèn : “Hoa mai chắc là nở nhỉ?”
“Thưa điện hạ, nở ạ.” Ngọc Trúc , “Mấy cây hoa mai ở góc tường Thanh Tiêu điện nở lắm ạ.”
Nguyên An trưởng công chúa gật đầu: “Cho hái chút hoa mai, ít mật hoa mai nhé.”
Nàng con dâu chỉ hứng thú với chuyện ăn uống, khẩu vị cũng , mỹ thực sức hấp dẫn với nàng hơn bất cứ thứ gì, cũng dễ lấy lòng nàng nhất.
Quả nhiên, bà , sự chú ý của Úc Ly lập tức chuyển sang, vẻ mặt đầy mong đợi, khiến liền nhịn thỏa mãn nàng.
Nguyên An trưởng công chúa cảm thấy đứa trẻ thật sự giản dị đến đáng yêu. Nàng đến hành cung vài , một cung nhân nào trong Thanh Tiêu điện từng gặp nàng mà thích nàng. Dù ngày thường nàng nhiều, phần lớn thời gian chỉ tùy ý ăn uống, nhưng xem nàng ăn uống cũng là một loại niềm vui.
Người sống đơn giản, bao giờ cũng hơn là phức tạp, đơn giản càng dễ khiến khác cảm thấy vui vẻ.
Lại đến giờ cơm chiều, thức ăn vô cùng phong phú, bày đầy cả một bàn.
Nguyên An trưởng công chúa tuy giam lỏng tại hành cung, nhưng bề vẫn dám đối xử hà khắc với bà, chuyện ăn, mặc, ở, đều theo quy cách của trưởng công chúa như ngày xưa. Đặc biệt là về phương diện nguyên liệu nấu nướng, mỗi ngày đều đưa tới ít nguyên liệu tươi mới, nếu dùng hết, liền sẽ ban thưởng cho hạ nhân, thậm chí nhiều đồ cứ để ở đó cho đến khi hỏng mất.
“Lãng phí quá.” Úc Ly khỏi .
Nghĩ đến những bình dân bá tánh, nhiều còn đang đói bụng, mà đám quyền quý vì chê đồ ăn đủ tươi, tiêu thụ hết, vứt bỏ thì cũng mặc cho chúng hư hỏng.
Đương nhiên, đời là , nàng cũng tiện chỉ trích gì, chỉ là vô cùng đau lòng cho đống đồ ăn lãng phí đó.
Nguyên An trưởng công chúa : “Bây giờ Ly Nương ở đây, tự nhiên tính là lãng phí.”
Úc Ly , quyết định ăn nhiều thêm một chút.
Thư Sách
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-419.html.]
Ăn cơm chiều xong, trời cũng tối, Úc Ly định rời .
Trước khi , nàng nhân lúc đỡ Nguyên An trưởng công chúa, truyền dị năng cho bà, đó đ.á.n.h giá khuôn mặt vẫn còn tái nhợt của bà.
Mẹ chồng công chúa tuổi tác nhỏ, nhưng lẽ do bảo dưỡng đúng cách, cộng thêm mỹ nhân trời sinh nhan sắc, bà chỉ phảng phất như ngoài ba mươi, thật khiến thể tin bà con trai lớn như Phó Văn Tiêu. Hai cạnh , càng giống tỷ hơn.
Úc Ly nhân cơ hội bắt mạch cho bà, mạch đập bây giờ mạnh hơn nhiều, cơ thể bà đang hồi phục với một tốc độ định.
Chờ cơ thể bà hồi phục , củng cố thêm một chút, thể cho chồng công chúa luyện tập sơ cấp thể thuật, để bà sống đến một trăm tuổi cũng thành vấn đề.
Nghĩ như , nàng liền an tâm.
Từ biệt chồng công chúa, Úc Ly đường cũ trở về, chỉ mới canh hai về đến kinh thành.
Khi nàng từ nóc nhà nhảy xuống, liền rơi thẳng vòng tay một .
Úc Ly vòng tay ôm lấy vai , hỏi: “Sao ở đây?”
Phó Văn Tiêu ôm chầm lấy nàng. Quần áo nàng mang theo lạnh buốt giá, làn da lộ bên ngoài cũng phảng phất khí lạnh, nhưng bên trong lớp áo vô cùng ấm áp.
Chàng cọ cọ lên má nàng, dịu dàng : “Nàng hôm nay sẽ về.”
Úc Ly : “Khả năng phản ứng của tệ, còn thể đỡ .” Lúc nhận ở đây, nàng cũng để ý, ngờ phản ứng nhanh như , thể lập tức ôm lấy nàng.
Phó Văn Tiêu chỉ .
Ở hành cung bên , mỗi đều là nàng ở đất đỡ , tự nhiên cũng tự đỡ nàng một .
Đêm lạnh gió buốt, Phó Văn Tiêu ôm một lát kéo nàng về phòng.
Úc Ly rửa mặt , về với mái tóc còn ướt. Nàng đó uống canh nóng, còn Phó Văn Tiêu thì lấy khăn lau khô tóc cho nàng.
Hai thong thả trò chuyện, Úc Ly kể về hai ngày ở hành cung, Phó Văn Tiêu cũng chuyện hôm qua bái phỏng Uông cử nhân, dự định mấy ngày nữa sẽ cùng Uông cử nhân tham gia “thi họa hội” do các cử nhân Giang Nam tổ chức.
Giang Nam văn phong thịnh, tài tử cũng nhiều, hiện giờ các cử nhân đều kinh dự thi, tụ tập tại kinh thành, tự nhiên thể thiếu những buổi tụ hội văn chương.
Phó Văn Tiêu định lộ diện.
Buổi thi họa hội thể mang theo nữ quyến trong nhà cùng.
Úc Ly hỏi: “Có cần cùng ?”
“A Ly nếu thể cùng , đương nhiên là .” Chàng ý nhị , “Thi họa hội tổ chức trong hoa viên của một phú thương ở kinh thành, cảnh sắc nơi đó tệ, còn ít đồ ăn ngon…”
Úc Ly lập tức thấy hứng thú, hỏi món gì ngon. Chờ xong, nàng quyết định sẽ cùng .
**
Úc Ly về về hành cung thêm một nữa, thoáng cái đến ngày diễn thi họa hội.
Sáng sớm, Úc Ly ấn bàn trang điểm, để mặc cho các nha trang điểm: rửa mặt, kẻ mày, tô son, vấn tóc, cài trâm hoa…
Mất gần một canh giờ, Úc Ly cuối cùng cũng thể bước khỏi phòng, lòng vẫn còn thấy sợ hãi.
Thanh Hoàn hài lòng đ.á.n.h giá nàng, dịu dàng : “Phu nhân, buổi thi họa hội thể sẽ quý nhân đến, chúng trang điểm xinh một chút. Tục ngữ ‘quen sợ , lạ sợ áo quần’, nô tỳ ngài chịu ấm ức…”
Úc Ly cảm thấy sẽ chịu ấm ức. Vải thô áo gai nàng cũng mặc , lụa là gấm vóc cũng mặc , bất kể mặc cái gì, nàng cảm thấy chắc sẽ ai điều mà đến gây sự với , nàng quả hồng mềm.
Sự chú ý của nàng đặt hai chữ “quý nhân”, bèn hỏi: “Sẽ quý nhân nào đến?”
Thanh Hoàn khéo: “Nô tỳ cũng chắc, lẽ một vài quý nhân phong thanh, thế tử cũng sẽ tham gia, nên đến gặp thế tử…”
Úc Ly chút hiểu .
Nàng suy nghĩ xem đám quý nhân đó là thù oán gì với Phó Văn Tiêu , bước khỏi phòng. Ngẩng mắt lên, nàng liền thấy Phó Văn Tiêu đang ở ngoài cửa.
Hai ánh mắt giao , thấy vẻ kinh diễm trong mắt , nàng đột nhiên cảm thấy vui vẻ.
Úc Ly xách váy tới, hỏi: “Tiêu ca nhi, bây giờ xuất phát ?”
“Ăn chút gì lót .” Phó Văn Tiêu , đôi mắt vẫn dừng nàng, giọng chút khàn khàn: “A Ly lắm.”