Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 414:414
Cập nhật lúc: 2025-10-26 07:20:30
Lượt xem: 99
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ăn cơm xong, nhớ tới gói đồ Chu thị nhờ nàng mang đến, Úc Ly liền tìm.
Gói đồ đặt ở trong góc, vì là đồ họ mang đến, nên cung nhân tự ý mở .
Úc Ly xách gói đồ , : “Mẫu , đây là nhờ con mang đến cho .”
“Tố Nương?” Nguyên An trưởng công chúa chút bất ngờ, , “Tố Nương gửi đồ cho ?”
Úc Ly thành thật : “Mẹ vẫn luôn lo lắng cho , lúc tin tức của , còn nữa. Biết hôm nay chúng con đến đây, liền nhờ chúng con mang ít đồ cho , còn cho một bức thư nữa.”
Nói , nàng tìm bức thư đưa cho bà.
Nguyên An trưởng công chúa lộ vẻ ngẩn ngơ, chút cảm khái, bàn tay trắng nõn khẽ vuốt qua phong thư, đó mở .
Lúc Nguyên An trưởng công chúa thư, Úc Ly và Phó Văn Tiêu dậy ngoài.
Đi đến một thiên điện khác, đột nhiên thấy một tiếng mèo kêu nũng nịu, Úc Ly đầu sang, thấy một con mèo lông trắng đang xổm bên bậu cửa sổ, một đôi mắt màu xanh lam ngập nước, giống như đá quý, vô cùng xinh .
Lông nó trắng dài, thể thấy chăm sóc kỹ lưỡng, chỉ là béo, thức ăn chắc chắn .
Phó Văn Tiêu : “Đây là con mèo mẫu nuôi, tên là Bạch Phỉ Thúy, là giống mèo từ Tây Vực tiến cống.”
“Bạch Phỉ Thúy?” Úc Ly , “Có vì lông nó màu trắng, còn mắt nó giống ngọc phỉ thúy ?”
Phó Văn Tiêu : “ .”
Thiên điện cung nhân chuyên hầu hạ mèo, Úc Ly , tưởng nàng hứng thú với con mèo, liền bế nó , đưa cho nàng ôm.
Nào ngờ, đến gần Úc Ly, con mèo béo trắng đột nhiên kêu lên một tiếng t.h.ả.m thiết giãy giụa kịch liệt.
Cung nhân chú ý, liền để nó giãy thoát chạy mất.
Cung nhân chút luống cuống, vội quỳ xuống thỉnh tội: “Thế tử, phu nhân, Bạch Phỉ Thúy ngày thường ngoan, cũng hôm nay vì …”
“Không .” Úc Ly xua tay, bảo nàng lên.
Vì con mèo chạy, nàng và Phó Văn Tiêu đều hiểu rõ trong lòng.
Đợi cung nhân lui xuống, Úc Ly thầm với Phó Văn Tiêu: “Quả nhiên động vật yêu thích, xem cả đời sờ ch.ó sờ mèo .”
Thật ở thôn Thanh Thạch cũng nhà nuôi mèo, dù mèo cũng thể bắt chuột.
Đáng tiếc, chỉ cần nơi nào nàng xuất hiện, đều thấy bóng dáng ch.ó mèo, chúng nó sẽ chạy từ . Lâu dần, nàng cũng quen.
mà con mèo Nguyên An trưởng công chúa nuôi quả thật nhan sắc cao, bộ lông trắng muốt , dài mượt, là sờ thích, cái mặt mèo nọng cằm, chắc là xoa cũng .
Quả thực chính là mỹ nhân trong giới loài mèo.
Nàng tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối.
Chạng vạng, lúc Úc Ly tìm Nguyên An trưởng công chúa, phát hiện con mèo béo đang bà ôm trong lòng, phơi cả cái bụng , để mặc cho tay bà vuốt ve từng chút một.
Có lẽ vì vuốt ve vô cùng thoải mái, nó dần dần xẹp xuống thành một cái bánh mèo, mềm oặt ăn vạ trong lòng nữ chủ nhân.
Nhìn thấy Úc Ly, Nguyên An trưởng công chúa : “Ly Nương đến , đây là Bạch Phỉ Thúy nuôi, cũng mấy năm .”
Chắc là bà chuyện Bạch Phỉ Thúy nể mặt Úc Ly, nên lúc Úc Ly xuống, bà liền trực tiếp đưa con mèo qua.
Ngay khoảnh khắc con mèo định xù lông bỏ chạy, Úc Ly nhanh tay lẹ mắt tóm lấy.
Trong nháy mắt, cả con mèo rơi tay nàng, đó cứng đờ đùi nàng, giống như một cái bánh mèo, nàng xoa tới xoa lui, dám phản kháng chút nào.
Thư Sách
Nguyên An trưởng công chúa thấy , chút kinh ngạc.
Phải rằng, giống mèo Bạch Phỉ Thúy tương đối hiếm, tính tình cao ngạo, trừ mấy chuyên chăm sóc nó, ít khi nó cho phép khác sờ. Thấy nó ngoan ngoãn bẹp trong lòng con dâu, mặc cho nàng xoa nắn, ngay cả lỗ tai cũng véo mà hề phản kháng, thật sự là ngoan đến ngờ.
Ngọc Trúc bưng tới, thấy cảnh , : “Xem Bạch Phỉ Thúy thích thế tử phu nhân.”
Như ma ma cũng : “Bạch Phỉ Thúy xưa nay linh tính, chắc là thế tử phu nhân là con dâu của công chúa, cho nên mới nguyện ý cận nàng.”
Phó Văn Tiêu một bên yên lặng uống , tiếng nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-414414.html.]
Con mèo giống ngoan ngoãn, mà là giống dọa choáng váng, rơi tay Úc Ly, căn bản dám vọng động.
Úc Ly vuốt ve cho ghiền, cuối cùng mới “đại phát từ bi” để con mèo tự do.
Con mèo rơi xuống đất, tứ chi mềm nhũn, bẹp dí một cách mơ màng. Mãi một lúc , nó mới lết bốn cái chân mềm oặt, sợ hãi lùi về .
Lùi một , nó liền co giò chạy biến, thoáng cái thấy bóng dáng.
Nguyên An trưởng công chúa cuối cùng cũng điểm thích hợp, khỏi về phía Úc Ly.
Nếu chỉ bề ngoài, đây là một tiểu cô nương da trắng xinh , vì dáng quá mảnh khảnh, nên cho ấn tượng yếu ớt vô hại. nếu xem qua cảnh nàng nhanh nhẹn nhảy từ nóc nhà xuống, còn thể vững vàng đỡ một nam nhân to lớn cũng nhảy từ nóc nhà xuống, thì sẽ nàng chỉ yếu ớt, mà ngược còn vô cùng… dũng mãnh.
Nguyên An trưởng công chúa chỉ cần nghĩ đến cảnh con trai nàng ôm ngang eo…
Bà xoa xoa trán, cố gắng gạt hình ảnh đó qua một bên, nghĩ nữa.
bà thật sự , nàng con dâu giống thường, nàng nhiều bí mật, mà những bí mật, ngay cả con trai bà cũng cho bà .
Sau bữa tối, Úc Ly truyền dị năng cho Nguyên An trưởng công chúa.
Nguyên An trưởng công chúa hỏi: “Tiêu Nhi, Ly Nương, tối nay các con định về ? Hay là ở đây thêm mấy ngày nữa hẵng ?”
Bà đau lòng khi thấy họ cứ trong trời lạnh thế , lo lắng sức khỏe họ chịu nổi.
Phó Văn Tiêu : “Ở thêm hai ngày cũng ạ, chỉ sợ mẫu chê chúng con phiền.”
Kỳ thực, cứ chạy tới chạy lui như cũng phiền phức. Lần họ tới đây, quả thật cũng định ở thêm vài ngày.
Đương nhiên, cũng thể ở quá lâu, để tránh khiến đám thị vệ ở hành cung nghi ngờ.
“Sao chê phiền .” Nguyên An trưởng công chúa bật , “Các con thể đến thăm , vui còn hết.” Sau đó bà sang Úc Ly, “Ngày mai cho đưa một con hươu tới, bảo nhà bếp nướng thịt hươu cho con ăn.”
Thịt hươu bổ khí dưỡng huyết, ăn nhiều thịt hươu một chút, chắc cũng cho sức khỏe của con dâu, dù cũng bồi bổ cho con bé mập mạp lên một chút.
Nguyên An trưởng công chúa quan sát tỉ mỉ, dù con trai nhắc một lời, bà cũng hiểu nguyên nhân vì Úc Ly ăn nhiều như .
Trong lòng bà chút lo lắng cho sức khỏe của đứa trẻ , cũng sợ nàng đói, cho nàng ăn ngon một chút, nên dặn riêng nhà bếp thêm canh thang bổ dưỡng cho nàng tẩm bổ.
* Vài ngày , hai chuẩn rời .
lúc bên ngoài tuyết bắt đầu rơi, tiếng gió bắc gào thét, Như ma ma thấy vô cùng đau lòng, nhịn : “Thế tử, phu nhân, là đợi đến canh năm hẵng ? Hai vị ngủ thêm một lát, chờ hai vị về đến kinh thành, cổng thành cũng lúc mở, thành cũng tiện.”
Canh năm trời vẫn sáng, lúc đó rời cũng sẽ gây chú ý.
Phó Văn Tiêu : “Không cần ạ, chúng con cần chờ cổng thành mở.”
“Không chờ cổng thành mở?”
Người trong điện đều nghi hoặc họ, nhất thời hiểu ý là gì.
Phó Văn Tiêu : “Lúc chúng con khỏi thành cũng qua cổng thành.”
Chàng , một vài trong kinh thành chắc hẳn tin kinh.
Vì mới đến kinh thành, lộ diện bên ngoài, nên bọn họ tự nhiên sẽ chú ý nhiều, nhưng nếu thời gian kéo dài, thì chắc. Cho nên qua cổng thành, thậm chí thể để khác khỏi thành.
Nguyên An trưởng công chúa hiểu ý , chuyện con trai bà c.h.ế.t, e là ít tin, chắc chắn sẽ phái âm thầm theo dõi .
Đây cũng là lý do bà giữ họ ở thêm hai ngày, là họ cần thường xuyên tới đây nữa.
Dù họ thể hành cung tự nhiên, nhưng chuyện khỏi thành chung quy giấu , bà cũng họ tối nào cũng chạy tới.
Nguyên An trưởng công chúa hỏi: “Nếu các con qua cổng thành, thì đường nào?”
Úc Ly : “Chúng con trèo tường thành ngoài.” Rồi nàng an ủi, “Mẫu yên tâm, sẽ ai phát hiện chúng con khỏi thành .” Điểm nàng vẫn thể bảo đảm.
Nguyên An trưởng công chúa: “…”
Mọi : “…”
Những mặt đều ngơ ngác , tưởng nhầm.
Trèo… trèo tường thành?
Có là ý mà họ đang hiểu ?
Phó Văn Tiêu ho khẽ một tiếng, hàm súc: “Chính là ý như Ly Nương đó ạ.”
Mọi : “…”