Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 412:412
Cập nhật lúc: 2025-10-26 07:04:39
Lượt xem: 87
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước khi ngủ, nàng đột nhiên nhớ điều gì, ngẩng lên : “Lúc đó trông lắm, mà cũng thích ?”
Nàng kinh ngạc , lẽ nào sở thích kỳ lạ? Cái dáng vẻ gầy trơ xương của nàng lúc đó, ai thấy cũng là . Tuy ăn uống da thịt hơn một chút, nhưng cũng thể coi là , chỉ thể là đến thế nữa.
Phó Văn Tiêu im lặng một lát, : “Ta lúc đó triền miên giường bệnh mấy năm, chắc cũng lắm.”
“Không .” Úc Ly , “Chàng lúc đó cũng giống mẫu , trông như một bệnh mỹ nhân.”
Có một trời sinh , cho dù ốm đau mấy năm, gầy gò yếu ớt, nhưng vì cốt tướng quá , nên thế nào cũng thể , ngược còn thêm một vẻ bệnh tật.
Phó Văn Tiêu trong lòng vui sướng: “Thật ? Trong mắt A Ly, lúc đó… ?”
Chàng chút ngượng ngùng. Nghe thích , cho dù là nam nhân, cũng tránh khỏi dâng lên chút hư vinh và vui sướng, chỉ mong trong lòng nàng, là nhất.
Úc Ly ngáp một cái, khẳng định: “ , nhất, là một trong những nam giới chất lượng cao của nhân loại.”
Phó Văn Tiêu: “…”
Chàng nhịn hỏi: “Vậy mẫu thì ?”
Úc Ly chút do dự: “Là một trong những nữ giới chất lượng cao của nhân loại!”
Tuy ở chung thời gian dài, nhưng nàng thể cảm nhận khí chất thong dong, bình tĩnh và sâu sắc từ Nguyên An trưởng công chchúa. Gặp chuyện hề hoang mang, cho dù là bệnh tật cũng thể đ.á.n.h gục bà, ý chí của bà kiên cường, cũng là một nữ giới chất lượng cao hiếm .
Phó Văn Tiêu bật , xem đây là lời khen ngợi cao nhất của nàng dành cho họ.
**
Hai ngủ muộn, nên dậy cũng muộn.
Lúc tỉnh , là quá giờ Ngọ, họ thể ăn một bữa trưa.
“Mẹ, đang gì ?” Úc Ly bên cạnh ăn cơm, tò mò hỏi.
Chu thị thu dọn đồ đạc : “Tối nay các con ? Ta định chuẩn ít đồ để các con mang qua cho của Tiêu ca nhi.”
Úc Ly , những thứ bà đang sắp xếp, cũng gì.
Ăn cơm xong, hai đứa nhỏ quấn lấy Úc Ly, chơi cùng nàng.
Phó Yến Sanh kéo tay nàng, rụt rè hỏi: “Thím nhỏ, thím ốm ạ?”
Phó Yến Hồi cũng : “Bà nội , hôm qua chú nhỏ và thím nhỏ đều ở trong phòng nghỉ ngơi, là khỏe ở ạ?”
Hôm qua Úc Ly và Phó Văn Tiêu đều xuất hiện, hai đứa nhỏ hụt hẫng, đó hỏi Chu thị, Chu thị bảo họ đang ở trong phòng nghỉ ngơi.
Chuyện hai nhà, Chu thị cho bọn trẻ , khiến chúng tưởng rằng hai đang nghỉ ngơi trong phòng.
Ngay cả nhiều hạ nhân trong nhà cũng chuyện hai rời , càng cần đến hàng xóm.
Họ mới dọn đến, nhà cửa ở đây đều sâu hun hút, nhà nào nhà nấy cổng đóng then cài, sẽ dễ dàng sang nhà hàng xóm chơi. Tạm thời cũng cần giao du gì với hàng xóm xung quanh, vì chuyện hai rời cũng gây sự chú ý nào.
Úc Ly sờ sờ đầu hai đứa nhỏ, : “Chúng bệnh, thật là ở trong phòng sách.”
“Đọc sách?”
Hai đứa nhỏ hoài nghi nàng, chúng cũng còn nhỏ, dễ lớn lừa gạt.
Úc Ly vẻ mặt ngay thẳng, cũng mặc kệ lừa , trực tiếp sang chuyện khác: “Được , dạy các con luyện thể thuật. Ngoan ngoãn luyện tập, nếu ban ngày ở đây, các con cũng tự luyện, sáng tối đều luyện một lát, ?”
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
Phó Văn Tiêu một bên sách, thấy nàng dùng cách đơn giản thô bạo để lừa gạt hai đứa trẻ, khỏi bật .
Vì thời tiết quá lạnh, họ luyện tập ở trong phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-412412.html.]
Phòng ốc của căn nhà lớn, đủ gian cho bọn trẻ chơi đùa, thậm chí là luyện thể thuật.
Úc Ly chỉ bắt hai đứa nhỏ luyện, mà cũng bắt Phó Văn Tiêu luyện. Nàng dạy Phó Văn Tiêu trung cấp thể thuật, lẩm bẩm: “Thiên phú và ngộ tính của đều , chờ luyện thành , chừng sẽ cần đưa trèo tường thành nữa.”
Phó Văn Tiêu lạc quan như nàng, cảm thấy lẽ . Trèo tường thành khó khăn thật sự, càng cần đến trèo tường thành kinh đô.
“Nếu trèo qua thì ?” Phó Văn Tiêu vẻ lo lắng.
Úc Ly : “Không , đưa .”
Chuyện cũng gì to tát, nếu luyện đến mức trèo tường thành, thì nàng tiếp tục đưa . Dù thời buổi cũng nguy cơ sinh tồn gì, cũng cần luyện đến mức trèo tường.
Trong mắt Phó Văn Tiêu lộ ý , kéo tay nàng : “A Ly, nàng thật .”
Úc Ly “ừm” một tiếng, khen nhiều, nàng cũng cảm thấy .
Thời gian một ngày trôi qua nhanh.
Buổi tối, Úc Ly và Phó Văn Tiêu ăn mặc chỉnh tề, các biện pháp giữ ấm, chuẩn ngoài.
Chu thị mang một cái bọc tay nải đây, chút ngượng ngùng: “Ly Nương, nhiều quá ? Hay là bớt một ít?”
Bà nhiều thứ đưa cho công chúa, còn một bức thư kể những chuyện trải qua mấy năm nay.
bà cũng sợ đồ đạc nhiều quá, hai tiện mang theo.
Úc Ly vươn tay nhận lấy, : “Không nhiều , con mang .”
Lúc , Phó Văn Tiêu đưa tay nhận lấy, với nàng: “Để cầm cho, nàng tiện.”
Chu thị chút nghi hoặc, đang nghĩ tại tiện, đến khi thấy Úc Ly dắt Phó Văn Tiêu trèo tường ngoài, bà cuối cùng cũng hiểu , khỏi á khẩu.
Sau khi thuận lợi khỏi thành, trong khu rừng nhỏ cách đó xa, vẫn một cỗ xe ngựa đang đợi.
Hai lên xe, xe ngựa lao nhanh trong đêm tĩnh lặng.
Trên mặt đất, tuyết đọng vẫn còn dày, xe ngựa chạy nhanh, lúc đến hành cung, tốn gần ba canh giờ.
Thư Sách
Phó Văn Tiêu dặn dò đám thị vệ vài câu, hai xuyên qua một khu rừng cây, tiến hành cung.
Vẫn như cũ, đường nóc nhà là nhanh nhất và an nhất.
Thời buổi đèn đường, màn đêm đen kịt, trong đêm đông giá rét , trời ngay cả một ngôi cũng thấy, một tia sáng. Hai nóc nhà, cho dù ngẩng đầu cũng thể thấy họ.
Bóng tối như thể che khuất tầm mắt của con , duy nhất ảnh hưởng chỉ Úc Ly.
Phó Văn Tiêu nhận nàng thể rõ vật trong đêm, nên yên tâm giao cho nàng, để nàng dắt .
Khi nàng dừng , hỏi: “Đến ?”
Úc Ly : “Đến .”
Phát hiện nàng kéo xổm xuống, đó cạy nóc nhà, Phó Văn Tiêu hỏi: “Vẫn từ nóc nhà ?”
“ , chỗ nhanh nhất.”
“…”
Phó Văn Tiêu còn gì để .
Thôi , nàng vui là .
Tuy Nguyên An trưởng công chúa thể cử giao thiệp với đám thị vệ gác cổng, lợi dụng khoảnh khắc họ đổi ca để cho họ nhân cơ hội rời .
lúc đến, thời gian của hai cố định, nên điểm dễ sắp xếp.
Hơn nữa nếu sắp xếp nhiều , cũng dễ gây nghi ngờ. Rốt cuộc xem tình hình của hành cung, đủ thấy hoàng đế trong cung vẫn luôn kiêng kị Nguyên An trưởng công chúa.
Chỗ Úc Ly chọn chính là vị trí . Lỗ hổng nóc nhà vẫn sửa, chỉ dùng gỗ và vải dầu lấp tạm, cạy lớp băng bên là thể dễ dàng nhấc những thứ khác lên.
Nàng nhảy xuống , đó bảo Phó Văn Tiêu nhảy xuống, nàng vươn tay đỡ lấy .
Hai thuận lợi tiếp đất, đầu liền thấy Nguyên An trưởng công chúa, Như ma ma và Ngọc Trúc đang ở cách đó xa.
Vẻ mặt của họ vô cùng kỳ lạ, dường như là cố tình đợi ở đây, ngờ thấy một màn như .