Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 410:410
Cập nhật lúc: 2025-10-26 07:03:31
Lượt xem: 95
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai mặc xong y phục, đeo bao tay giữ ấm, khoác thêm áo choàng mà cung nhân chuẩn .
Như ma ma nhịn lải nhải: “Thế tử, thế tử phu nhân, là hai vị ở thêm mấy ngày . Tuyết tuy tạnh, nhưng rơi mấy ngày , e là tuyết đọng đường còn dày, đường khó …”
Úc Ly : “Không ạ, xe ngựa là .”
Lỡ như xe ngựa , xuống xe đẩy một chút, cũng việc gì khó.
Lúc , Ngọc Trúc xách một hộp thức ăn tới.
Thư Sách
Nàng đưa hộp thức ăn cho Phó Văn Tiêu, : “Thế tử, thế tử phu nhân, bên trong là điểm tâm nhà bếp , phu nhân đói bụng đường thể ăn một ít.”
Phó Văn Tiêu đưa tay nhận lấy, khẽ "ừ" một tiếng.
Tiếp đó, hai cáo biệt Nguyên An trưởng công chúa.
Nguyên An trưởng công chúa hỏi: “Các con định ngoài thế nào?”
Vừa , liền thấy ánh mắt Úc Ly dừng ở một góc nào đó trong chính điện, là nàng còn từ chỗ đó.
Lại sang Phó Văn Tiêu, thấy vẻ mặt bình tĩnh, đồng thời cũng là một sự dung túng.
A Ly thế nào thì , ý kiến.
Trong mắt Nguyên An trưởng công chúa ánh lên ý , : “Cũng cần như thế, các con chờ một lát, thể từ cửa sổ bên .”
Nhảy từ cửa sổ, thế nào cũng hơn là chui từ cái lỗ nóc nhà.
Úc Ly “ồ” một tiếng, từ ngoài, thật nàng cũng quan tâm.
Không lâu , một nội thị tới, cung kính : “Điện hạ, sắp xếp xong.”
Nguyên An trưởng công chúa “ừ” một tiếng, sang với Úc Ly và Phó Văn Tiêu: “Tiêu Nhi, Ly Nương, tiễn các con ngoài.”
“Không cần ngài tiễn .” Phó Văn Tiêu : “Ngài sức khỏe , cứ ở trong phòng là . Tối mai chúng con sẽ qua thăm ngài.”
Nguyên An trưởng công chúa .
Chỉ là lúc họ rời , nàng vẫn kiên trì tiễn, cung nhân mở cửa sổ thiên điện, đó hai cứ thế trèo cửa sổ ngoài, nhanh liền biến mất màn đêm mênh m.ô.n.g bên ngoài.
Gió lạnh từ cửa sổ lùa , thổi rèm che trong điện lay động ngừng, nhiệt độ cũng đột ngột giảm xuống, cả căn phòng trở nên vắng lặng.
Nguyên An trưởng công chúa đó, chiếc áo choàng lụa hoa màu xanh đá lót lông chuột xám khoác gió lạnh thổi tung.
Cung nhân vội vàng đóng cửa sổ .
Ngọc Trúc và Như ma ma dìu nàng về nội điện, sợ nàng nhiễm lạnh.
Như ma ma bưng tới một chén t.h.u.ố.c hầu hạ nàng uống xong, cảm khái thế sự vô thường: “Không ngờ ngày, thế tử đến thăm ngài mà trèo tường vượt cửa sổ để … Vừa thấy thế tử trèo cửa sổ ngoài, thật nhanh nhẹn, xem thủ của ngài đổi.”
Trước đây thế tử từng theo Quốc công gia học chút võ nghệ, nếu thật sự giao đấu, thế tử cũng thể một chọi mười.
Ngọc Trúc : “Không chỉ nhanh nhẹn, nô tỳ thấy hình như còn lợi hại hơn đây một chút.” Sau đó nghĩ đến điều gì, nàng che miệng rộ lên: “Lúc hỏi thế tử phu nhân, phu nhân , bọn họ kinh, thế tử là để tham gia kỳ thi Hội sang năm…”
Nói đến đây, nàng cũng nhịn .
Trước đây từng mắng Phó gia là hạng vũ phu, thế tử tự nhiên cũng là gã vũ phu thô kệch, mà giờ gã vũ phu đó thành một cử nhân, kinh dự thi.
Chỉ thể , thế sự đổi thật nhanh, cũng chứng tỏ tài học của thế tử đến mức nào.
Nguyên An trưởng công chúa cũng khẽ, đó : “Thế tử Trấn Quốc công c.h.ế.t, đây là chuyện Thánh nhân ngầm đồng ý. Nó thể lấy phận Thế tử Trấn Quốc công để trở về. Tham gia khoa cử là thỏa nhất, lấy phận cử nhân kinh, cho dù những kẻ trong kinh phận của nó gây khó dễ, chỉ cần Thánh nhân ở gì, ai dám trực tiếp tay với một cử nhân công danh…”
Dù động thủ, cũng chỉ thể trong tối.
Nụ mặt Ngọc Trúc tắt.
Như ma ma căm hận : “Thánh nhân thật là tàn nhẫn! Lúc bắt thế tử cung, nuôi ngài cùng các hoàng tử, đối xử như con ruột, cho dù… nuôi nhiều năm như , ít nhiều cũng chút tình cảm chứ? thế tử của chúng còn c.h.ế.t mà, truyền tin tử của ngài , thật là…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-410410.html.]
Nguyên An trưởng công chúa khẽ nhắm mắt, gì.
Ngọc Trúc kéo kéo tay áo Như ma ma, bảo bà bớt lời, công chúa thích những chuyện .
Như ma ma đành oán hận ngậm miệng.
**
Rời khỏi chính điện của điện Thanh Tiêu, Úc Ly kéo Phó Văn Tiêu nhảy lên nóc nhà, rời từ đó.
Màn đêm tĩnh mịch, gió bắc gào thét.
Tuy tuyết tạnh, nhưng gió bắc vẫn dữ dội, nhất là nóc nhà, cẩn thận là sẽ thổi ngã xuống.
Thân hình Úc Ly vẫn vững như núi, kéo Phó Văn Tiêu nóc nhà, nhẹ nhàng uyển chuyển như một con mèo.
Hơn mười lăm phút , hai rời khỏi hành cung, xuyên qua một khu rừng bên ngoài, đến đầu của rừng. Nơi đó một cỗ xe ngựa đang chờ trong bóng đêm.
Người đang chờ ở đó thấy động tĩnh, chút cảnh giác, chờ nhận phận tới mới lên tiếng.
“Thế tử, phu nhân!”
Phó Văn Tiêu : “Vất vả .”
“Không vất vả.” Một thị vệ : “Chúng cũng phiên canh gác.” Sau đó báo cho họ , chỉ cần đến gần hành cung, binh lính bên đó sẽ qua đây tuần tra.
Phó Văn Tiêu và Úc Ly lên ngựa.
Chờ xe ngựa băng băng nền tuyết, hỏi: “Ly Nương, đói ? Ăn chút gì lót .”
Lúc khi rời , nàng trị liệu cho mẫu , sợ nàng đói bụng.
Úc Ly quả thật đói bụng, ôm hộp điểm tâm ăn ngấu nghiến, ăn : “Tiêu ca, đồ ăn và điểm tâm ở chỗ mẫu ngon thật đấy, còn ngon hơn cả tửu lầu bên ngoài .”
“Đó là đương nhiên.” Giọng Phó Văn Tiêu vang lên trong bóng tối, mang theo ý : “Đầu bếp bên cạnh mẫu đều là ngự trù, tay nghề giỏi.”
Úc Ly “ồ” một tiếng, nàng đương nhiên hiểu sự khác biệt giữa ngự trù và đầu bếp bình thường.
Đột nhiên, nàng nghĩ đến điều gì đó, : “Tiêu ca, đây trong kinh thành một giỏi d.ư.ợ.c thiện, là ai ? Cũng là ngự trù ?”
Nhắc đến ăn, tinh thần nàng liền phấn chấn.
Nàng vốn thích mùi vị của d.ư.ợ.c thiện, nhưng đó thể d.ư.ợ.c thiện vô cùng mỹ vị, thì nhất định nếm thử.
Phó Văn Tiêu bật , ngờ nàng vẫn luôn nhớ chuyện , : “Người tên Từ Thiện, ngự trù, nhưng xuất từ thế gia ngự trù. Đợi thời gian dẫn nàng tìm ông , bảo ông d.ư.ợ.c thiện cho nàng.”
“Vậy hẹn nhé!” Úc Ly tức khắc tràn đầy mong đợi.
Đường về dễ .
Vì tuyết rơi mấy ngày, tuyết đọng đường dày, xe ngựa dễ lún tuyết.
Những lúc như , liền dừng , xuống xe đẩy xe ngựa.
Khi xe ngựa tiếp tục , Úc Ly ghé tai Phó Văn Tiêu thì thầm: “Nếu thể cưỡi ngựa thì .”
Khổ nỗi ngựa đều cho nàng cưỡi, nàng đến gần là chúng bốn vó mềm nhũn, ngã lăn đất, rên một tiếng, thật khó .
Nếu thể cưỡi ngựa, tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều.
Phó Văn Tiêu để tâm chuyện , an ủi: “Không , dù xe ngựa cũng . Hai con ngựa cùng kéo xe, tốc độ cũng chậm hơn cưỡi ngựa là bao.”
Cho dù trong xe ngựa xóc nảy một chút, cũng ảnh hưởng gì đến họ.
Cho nên cưỡi ngựa xe ngựa thật cũng khác biệt mấy.
Do tuyết lớn cản đường, tốc độ xe ngựa tương đối chậm. Chờ khi họ về đến kinh thành, mà tốn gần ba canh giờ, trời qua canh tư.
Hai vượt tường thành kinh, đó nhân lúc đêm tối về nhà.
Trở phủ ở kinh thành, Úc Ly kéo Phó Văn Tiêu trèo tường .
Người hầu trong nhà cảnh giác, nhận động tĩnh liền lập tức xem xét, phát hiện là thế tử và thế tử phu nhân trở về, vội chạy thông báo cho quản sự.
Rất nhanh, trong nhà liền sáng đèn.