Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 405
Cập nhật lúc: 2025-10-26 05:04:16
Lượt xem: 114
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi giường, Úc Ly đầu sang Phó Văn Tiêu.
Quả nhiên, mặt lộ thứ cảm xúc dồn nén sâu sắc, khiến khó hiểu, nhưng thể cảm nhận trong lòng cũng hề dễ chịu.
Úc Ly gần một chút, : “Tiêu ca, của trông giống hệt .”
Ngay cả dáng vẻ lúc bệnh, cũng y như .
Vẻ mặt Phó Văn Tiêu sững .
Như ma ma gần nhất, lời nàng , liền buột miệng: “Thế tử đúng là giống công chúa, chỉ đôi mắt là giống Quốc công gia…”
Nói đến đây, bà đột nhiên giật nảy , trợn to mắt bọn họ, vẻ mặt đầy kinh ngạc thể tin nổi.
Ngọc Trúc theo, thấy Như ma ma như cũng lấy ngạc nhiên, bà vui mừng : “Ma ma, là thế tử trở về .” Nói đến đây, hốc mắt bà ửng đỏ.
“Thật, thật sự là thế tử?” Đôi mắt Như ma ma chằm chằm Phó Văn Tiêu, vẫn dám tin.
“Đương nhiên là thế tử.” Ngọc Trúc khẳng định, “Ma ma, thế tử thật sự trở về.”
Như ma ma mấp máy môi, định gì đó, nhưng nước mắt trào .
Bà vội vàng dùng khăn che miệng, mặc cho nước mắt yên lặng chảy xuống, cố nén để thành tiếng, sợ bên ngoài thấy động tĩnh.
Ngọc Trúc Như ma ma đây là mừng quá mà , liền vỗ vỗ tay bà.
Ánh mắt Phó Văn Tiêu chuyển sang hai họ, đột nhiên hỏi: “Như ma ma, sức khỏe của mẫu thế nào ?”
Như ma ma lau nước mắt, : “Sức khỏe của công chúa lắm. Năm đó khi ngài rời , ốm nặng một trận, đó cứ triền miên giường bệnh…” Nói đến đây, mặt bà lộ hận ý nồng đậm, “Sau tra , kẻ luôn bỏ độc đồ ăn thức uống của điện hạ, khiến sức khỏe của suy kiệt dần…”
Trên mặt Ngọc Trúc cũng giấu hận ý.
Bà tiếp: “Năm đó sự việc xảy quá đột ngột, chúng phòng kịp, ngờ điện hạ trúng kế… Sau cũng tra gì.”
Nói đến câu cuối, vẻ mặt bà ảm đạm hẳn .
Phó Văn Tiêu cũng ngạc nhiên, hỏi: “Khi nào mẫu thể tỉnh?”
Thấy mẫu giường một chút sức sống, trong lòng thật sự khó chịu.
“Chắc đến sáng mai.” Như ma ma thở dài , “Gần đây thời tiết , từ lúc đông, công chúa ốm nặng một trận, sức khỏe vẫn luôn thấy khá hơn, mỗi ngày đều hôn mê một thời gian dài…”
Nói xong những điều , Như ma ma và Ngọc Trúc kìm mà với vẻ vui mừng khôn xiết.
Hai rốt cuộc cũng cảm giác chân thật rằng Phó Văn Tiêu đến, lúc trong lòng thật sự vui mừng khôn xiết.
Thế tử xuất hiện ở đây, chứng tỏ cơ thể của ngài … chắc là khỏi hẳn, ngài sẽ c.h.ế.t!
Như ma ma vui sướng hỏi: “Thế tử, ngài mà đến đây? Phải , vị cô nương là…”
Nhìn thấy thế tử đột nhiên xuất hiện, vui mừng thì vui mừng, nhưng các bà khỏi chút bối rối, đồng thời cũng thắc mắc cô nương cùng thế tử là ai. Bọn họ mật như , quan hệ tầm thường.
Phó Văn Tiêu nở một nụ nhạt dịu dàng, giới thiệu nữa: “Như ma ma, đây là thê tử của , Úc Ly.” Sau đó giới thiệu Như ma ma với Úc Ly.
Úc Ly cất tiếng chào Như ma ma.
Tiếp theo Phó Văn Tiêu : “Là Ly Nương đưa tới.”
Như ma ma còn kịp định thần tin “Thế tử mà thành ”, đưa thế tử tới đây là thế tử phu nhân.
Bà ngơ ngác, hiểu thế tử phu nhân đưa thế tử đến bằng cách nào, chẳng lẽ phận thế tử phu nhân bình thường, thể khiến thị vệ canh gác bên ngoài cho họ đây?
Hình như cũng đúng, nếu , bên ngoài yên tĩnh như thế?
Ngược , Ngọc Trúc thì hiểu ý của thế tử. Họ đây bằng cách nào, bà thấy rõ ràng.
Đêm nay là bà và Như ma ma gác đêm. Bà xưa nay là cẩn thận, nhận thấy động tĩnh ở ngoại điện, tuy bên ngoài Thanh Tiêu Điện ít thị vệ canh gác, ngay cả một con ruồi cũng bay , nhưng ít nhiều vẫn chút lo lắng, liền xem xét.
Ai ngờ xem, liền thấy nóc nhà thủng một lỗ, một cô nương từ trong lỗ hổng đó rơi xuống.
Chưa kịp để bà phản ứng, tiếp đó thấy thế tử cũng từ trời rơi xuống, còn vị cô nương đó ôm lấy, đỡ eo đặt xuống đất.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, lòng Ngọc Trúc khó mà bình tĩnh nổi.
Ánh mắt Ngọc Trúc kìm về phía thế tử phu nhân đang im lặng ở đó, bà nhạy bén phát hiện quần áo nàng ướt sũng.
Không chỉ nàng, mà quần áo thế tử cũng đang nhỏ nước.
Bà chút sốt sắng: “Thế tử, phu nhân, quần áo của hai vị đều ướt hết .”
Như ma ma vội vàng : “Ngọc Trúc, bà mau lấy quần áo sạch đến đây, đừng để hai họ bệnh.”
Ngọc Trúc chạy vội ngoài, hấp tấp đến mức mất cả vẻ bình tĩnh thường ngày.
Lúc cũng ai để ý đến chuyện đó, chỉ sợ hai ốm. Dù thời tiết thật sự quá lạnh, cứ nóng lạnh đột ngột thế , đúng là dễ sinh bệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-405.html.]
Phó Văn Tiêu trấn an: “Như ma ma, ạ.”
Họ suốt chặng đường đều ngược gió tuyết, chỉ một chiếc áo choàng che chắn sơ sài. Tuy lúc phủi tuyết , nhưng vẫn còn vương một ít tuyết vụn.
Đặc biệt là trong điện đốt sưởi sàn, nhiệt độ tăng cao, tuyết liền tan , quần áo cũng ướt theo.
Như ma ma : “Sao ? Bị bệnh thì chút nào.”
Bà cũng yên, lập tức ngoài: “Thế tử, thế tử phu nhân, hai vị , rót cho hai vị chút nước ấm ấm .”
Hai cứ thế ngoài, rõ ràng là vô cùng quan tâm đến sức khỏe của Phó Văn Tiêu.
Úc Ly liếc cửa, cởi đôi bao tay da hươu tay .
Đôi bao tay là Chu thị chuẩn cho nàng, bảo nàng đeo để chống lạnh.
Cởi bao tay xong, nàng xoa xoa tay cho ấm lên, tiếp đó vén chăn lên, tay đặt lên cổ tay gầy guộc của nữ tử giường.
Chuỗi động tác của nàng vô cùng nhanh chóng, Phó Văn Tiêu mày nhíu , gọi: “A Ly.”
Úc Ly liếc một cái, nhỏ giọng : “Sức khỏe của so với lúc thì hơn một chút, nhưng cũng lắm.”
Trước khi đến nàng cũng tính toán , nhất định chữa trị cho chồng công chúa, thể để một chồng khác đau lòng.
Phó Văn Tiêu im lặng nàng.
Đến khi nàng thu tay về, phát hiện sắc mặt nàng trở nên tái nhợt, tim như thót , vội vàng đỡ lấy nàng: “A Ly, nàng ?”
“Không .” Úc Ly , “Chỉ là tiêu hao quá mức thôi.”
Sắc mặt Phó Văn Tiêu đổi, giọng chút nghiêm nghị: “Nàng hà tất như …”
Chàng , nếu tình huống thật sự nguy kịch, nàng tình nguyện tiêu hao dị năng quá mức cũng cứu , giống như Úc Châu lúc , phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i ngã ở huyện thành, và cả những khác mà nàng cứu ở những nơi thấy.
tình huống của mẫu đến mức cần nàng . Nàng thể giống như lúc chữa trị cho , từ từ mà , dành một hai năm, như thế sẽ tổn hại đến cơ thể nàng.
Chàng tính nàng xưa nay là , chỉ cần là nàng công nhận, đều sẽ đưa vòng bảo vệ của .
Bảo nàng thấy c.h.ế.t cứu là thể nào.
Ngay cả một xa lạ nàng cũng sẵn lòng cứu, huống chi là mẫu của .
Úc Ly để tâm : “Ta kiểm tra , với cơ thể hiện tại của bà , chắc là còn thể cầm cự hai năm, so với đây thì lâu hơn một chút. nếu chồng mà thấy của trong bộ dạng , bà nhất định sẽ khó chịu, chi bằng cho mau khỏe .”
Cùng lắm thì nàng ăn nhiều một chút, để dị năng mau chóng hồi phục.
Phó Văn Tiêu: “…”
Thư Sách
Phó Văn Tiêu dễ dàng phân biệt hai tiếng “Mẹ” mà nàng .
Xem cho dù chồng ruột ở đây, nàng vẫn công nhận Chu thị là “Mẹ”. Trong lòng nàng, địa vị của Chu thị ai thể lay chuyển, ngay cả lúc , nàng vẫn nghĩ thể để bà đau lòng.
Thật sự là…
Cuối cùng, Phó Văn Tiêu đỡ nàng xuống chiếc ghế thêu cạnh giường, : “A Ly, cảm ơn nàng.”
“Không cần cảm ơn.” Úc Ly thản nhiên , “Mẹ khỏe thì chồng cũng sẽ vui.” Đột nhiên, nàng : “A, bà sắp tỉnh .”
Phó Văn Tiêu theo bản năng về phía giường.
Dưới ánh của hai , nữ tử giường chậm rãi mở mắt .
Vừa tỉnh , vẻ mặt bà vài phần mờ mịt, mãi đến khi rõ hai giường, vẻ mờ mịt trong mắt nhanh chóng tan , ánh mắt trở nên tỉnh táo.
Bà chằm chằm, giọng yếu ớt: “Tiêu Nhi?”
Phó Văn Tiêu cúi , sát gần bà, giọng khàn: “Mẫu , là con, con về .”
Nguyên An trưởng công chúa chớp mắt, đưa tay . Phó Văn Tiêu chủ động cởi bao tay của , nắm lấy tay bà.
Bàn tay thật sự lạnh băng, Nguyên An trưởng công chúa cái lạnh cho run lên.
Cũng chính cái lạnh buốt , rốt cuộc khiến bà cảm giác chân thật.
“Thật sự là Tiêu Nhi?”
Nguyên An trưởng công chúa kìm mà dậy. Phó Văn Tiêu vội đỡ lấy bà, lót một chiếc gối dựa bằng gấm trơn lưng bà, để bà thoải mái hơn một chút.
Trong suốt quá trình đó, Nguyên An trưởng công chúa cứ rời mắt, như thể xác nhận xem là thật .
lúc , Như ma ma và Ngọc Trúc .
Khi các bà thấy Nguyên An trưởng công chúa tỉnh giường, họ kinh ngạc vui mừng.
“Điện hạ, tỉnh !”
“Điện hạ, trong thấy khỏe chỗ nào ? Có cần mời thái y đến ạ?”
Nguyên An trưởng công chúa gì, bà chú ý tới Úc Ly đang giường.