Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 358:358
Cập nhật lúc: 2025-10-22 07:26:45
Lượt xem: 123
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
**
Chặng đường tiếp theo, thần kinh của Mạnh Hành Thuyền và thả lỏng hơn ít, còn căng như dây đàn nữa.
Mỗi thấy Úc Ly tuần tra thuyền, họ cảm thấy vô cùng an tâm.
Khi thuyền đến bến tàu tiếp theo, Mạnh Hành Thuyền dẫn "xử lý" chiếc thuyền , mang tiền bán về đưa cho Úc Ly.
Số tiền ít, nhưng so với đống vàng bạc châu báu lúc thì chẳng thấm .
Úc Ly nhận tiền, vui vẻ. Nàng sang thì thầm với Phó Văn Tiêu: "Số tiền đưa cho Kim Nương, bảo em mua thêm thuyền, lập một đội tàu."
Có đội tàu của riêng , việc buôn bán của Úc Kim thể vươn các tỉnh khác, chỉ giới hạn trong tỉnh Nam Quận.
"Việc ăn của Kim Nương lớn mạnh , tiền sẽ càng ngày càng nhiều, thể nhiều việc hơn." Úc Ly bên bàn ăn điểm tâm, đếm đầu ngón tay, "Có thể mở nữ thục ở nơi khác, giúp đỡ những cô gái cần giúp đỡ, còn thể mở thêm viện dưỡng lão, cô nhi viện, nhận nuôi những đứa trẻ bỏ rơi và già neo đơn..."
Phó Văn Tiêu đang luyện chữ, lặng lẽ lắng . Trong lòng kìm mà dâng lên một luồng ấm.
Chàng hỏi: "A Ly cứ nghĩ đến mấy chuyện ? Kiếm tiền, là để cho ? Cứ tiêu như , tiền nhiều mấy cũng đủ."
Người kiếm tiền, đa phần là để sống sung sướng hơn, để tài sản của ngày càng nhiều. Họ sẽ tích cóp vô của cải giữ khư khư trong tay, chứ đời nào hào phóng vung tiền như .
Vậy mà nàng tiền, chỉ giữ một phần cho ăn uống, còn đều hào phóng cầm việc thiện.
"Tiền đủ dùng là ," Úc Ly thản nhiên , "Em bây giờ thiếu ăn thiếu mặc, tiền dư để đó cũng chỉ là để đó, bằng những việc ý nghĩa hơn."
Phó Văn Tiêu tay cầm bút lông, xuống một hàng chữ, hỏi: "Vậy A Ly thấy việc gì là ý nghĩa?"
"Đương nhiên là để bá tánh đều sống ấm no !"
Phó Văn Tiêu rũ mắt, hàng mi rậm khẽ run lên, sang với nàng: "Sẽ thôi."
Úc Ly ăn điểm tâm.
Điểm tâm là do Mạnh Hành Thuyền lúc xử lý thuyền tiện thể mang về, là đặc sản của địa phương, vị cũng khá ngon, nhưng nàng vẫn thích điểm tâm do Phó Văn Tiêu hơn.
Ăn xong điểm tâm, Úc Ly : "A Tiêu, em ăn điểm tâm ."
Phó Văn Tiêu buông bút, mỉm , chìa tay về phía nàng.
Úc Ly liền hì hì, sà lòng .
Từ khi "viên phòng", hai càng thêm mật. Chàng chỉ thích ôm ấp nàng, mà còn thích nàng chủ động dựa . Mỗi như đều khiến vui, những lúc thế dễ chuyện, bất kể nàng yêu cầu gì cũng đều đồng ý.
Úc Ly cũng đòi hỏi gì quá đáng, chỉ là điểm tâm cho .
Nàng phát hiện, thật hề thích bếp, chê bếp ám khói dầu. Mỗi điểm tâm cũng ít, nàng đều thấy ăn thèm.
nàng cũng ép. Nàng thích miễn cưỡng khác, cũng như nàng thích việc gì mà ép, sẽ khó chịu. Suy bụng bụng , đương nhiên nàng cũng sẽ ép việc thích.
nàng thật sự thích ăn điểm tâm .
Phó Văn Tiêu ôm nàng một lúc, kéo nàng bếp thuyền.
Thấy hai bếp, Phó Liệt Vân và đều bình tĩnh.
Lần đầu tiên thấy Phó Văn Tiêu bếp, tự tay điểm tâm cho vợ, họ sốc nặng. thấy nhiều cũng thành quen.
Mạnh Hành Thuyền lén với Phó Liệt Vân: "Thế tử phu nhân lợi hại như , chẳng cũng thích điểm tâm Thế tử gia ? Chiều nàng một chút thì ?"
Thế tử gia của họ thông minh tài giỏi, văn thể lách, võ thể định càn khôn, thì đương nhiên cũng thể bếp, phòng khách. Nhìn cái cách Thế tử phu nhân thích ăn điểm tâm là , tài nấu nướng cũng dạng .
Thế tử gia nên nấu cơm thật ngon cho phu nhân, nỗ lực nắm lấy dày của phu nhân, để phu nhân bao giờ rời xa .
Phó Liệt Vân gì hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-358358.html.]
Tuy cũng thấy lý, nhưng mấy lời cần , trong lòng hiểu là .
Hắn ho khẽ: "Ta cũng ngờ, Tiêu cơm ngon như . Trước đây bắt bếp nấu cho chúng nếm thử, đúng là tiếc thật."
Hắn là nghĩa lớn nhất, cảm thấy trách nhiệm chăm sóc các . Mỗi săn trong núi, đều là phụ trách kiếm ăn cho bọn họ.
Lúc đó , Tiêu là kỹ tính, thích mùi khói dầu, tuyệt đối sẽ đụng mấy việc .
Ai ngờ thời thế đổi, giờ đây, nguyện ý vì vợ mà bếp.
Chờ Phó Văn Tiêu xong điểm tâm, hai xách giỏ điểm tâm về khoang thuyền.
Phó Văn Tiêu pha cho nàng một ấm xanh, bảo nàng ăn uống cho đỡ ngán.
"Không ngán !" Úc Ly vui vẻ ăn điểm tâm, "Em thấy ăn bao nhiêu cũng ngán."
Khay điểm tâm hình hoa sen, sống động như thật. nàng hề tâm lý "tiếc nỡ ăn", ngược còn nóng lòng ăn cho bằng hết.
Chẳng hiểu , nàng thấy điểm tâm thật sự hề ngán, cho nàng mười khay chắc nàng cũng ăn hết .
Tiếc là chịu nhiều, nàng tiếc hùi hụi.
Ăn điểm tâm xong, Úc Ly bưng xanh lên nhâm nhi, khoan khoái nheo mắt .
Phó Văn Tiêu bên cạnh chậm rãi sách, thỉnh thoảng sang nàng, lấy khăn lau vụn bánh dính bên mép nàng. Thấy nàng híp mắt hưởng thụ như một chú mèo con, kìm mà kéo nàng lòng, cúi đầu hôn nàng đắm đuối.
Một lúc lâu , Úc Ly đẩy , bưng mặt lên ngắm nghía.
Nàng : "Tiêu ca, mặt đỏ quá."
Phó Văn Tiêu khẽ "ừ" một tiếng, "... Vì ở bên A Ly, vui." Rồi quấn lấy nàng hôn tiếp, chỉ cùng nàng mật rời.
Khoang thuyền chật hẹp, khí lưu thông, oi bức vô cùng. Dù trong góc đặt một chậu đá lạnh, cũng chỉ thêm vài phần mát mẻ, đá tan là hết.
Đặc biệt là ban đêm, Úc Ly nhiều nóng tỉnh.
Chỉ đến khi ôm lấy , nàng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nửa đêm, động tĩnh trong khoang thuyền cuối cùng cũng dừng . Phó Văn Tiêu mặc y phục, vuốt phẳng tay áo, xách một thùng nước sạch trở về.
"A Ly, rửa mặt ngủ tiếp." Chàng bế giường lên.
Úc Ly đầu , ngáp một cái: "Buồn ngủ quá, Tiêu ca, mệt ?"
Phó Văn Tiêu dịu dàng hôn lên gò má ửng hồng của nàng: "Cũng tạm."
Vốn dĩ mệt, nhưng nàng truyền cho chút dị năng, nên giờ tinh thần vẫn chán.
Úc Ly mệt rũ rượi, từ chối sự giúp đỡ của . Sau khi lau rửa sạch sẽ, nàng lăn giường.
Phó Văn Tiêu cũng nhanh chóng lên giường. Nàng theo thói quen sờ soạng, bám lấy cơ thể mát lạnh của , hít hà mùi hương , hỏi: "Chàng dội nước lạnh ?"
Thân nhiệt thấp, nếu dội nước lạnh thì càng giống một khối ngọc lạnh, ôm giải nhiệt.
Chàng ôm lấy nàng, khẽ "ừ" một tiếng.
"Lần đừng như nữa," Úc Ly lẩm bẩm, "Mẹ mà sẽ mắng đấy, dội nước lạnh nhiều ."
Phó Văn Tiêu buồn sờ má nàng: "Không cho là ." Chàng bây giờ cũng coi như luyện võ, mùa hè dội chút nước lạnh . Chỉ vì nàng sợ nóng, nên hễ dội nước lạnh xong, nàng sẽ dính sát , thể ôm cả đêm.
Úc Ly nghĩ nghĩ, : "... Chắc cũng đúng."
Dù nàng ở đây, chỉ cần khỏe, nàng thể trị liệu cho .
Hơn nữa, nàng thật sự thích cơ thể mát lạnh của khi dội nước lạnh, chỉ hận thể bám dính lên đó để giải nhiệt.
Hai chuyện thêm một lát, Úc Ly dần chìm giấc ngủ.
Phó Văn Tiêu ôm nàng, hề buồn ngủ.
Chuyến bắc thượng , vì nhốt thuyền, hai phần lớn thời gian đều ở trong khoang, sớm chiều bên , càng thêm mật, tình cảm cũng ngày càng .
Phó Văn Tiêu khẽ mỉm , từ từ nhắm mắt .
Sáng hôm , Úc Ly nóng tỉnh.
Nàng ngáp một cái, dị năng vận chuyển trong cơ thể một vòng, lập tức cảm thấy sảng khoái, tinh thần phấn chấn.
Khi nàng xuống giường mặc quần áo, thấy cái ghế trong khoang, nàng hiếm khi chút ngượng ngùng.
Dạo cái ghế "sử dụng" nhiều... cũng đành chịu, ngoài xa nhà, hành lý mang bao nhiêu, nhiều thứ bất tiện. Không bẩn giường, tắm rửa cũng tiện, nên đành ở ghế...
"A Ly?" Phó Văn Tiêu thoáng thấy vẻ mặt của nàng, ngước mắt sang, trong lòng hiểu rõ.
Chàng rũ mắt, vành tai chút ửng hồng.
Úc Ly đầu : "A Tiêu, ở ghế nữa ?"
Thư Sách
Phó Văn Tiêu: "... Vậy bế em."
Úc Ly bối rối, thế thì khác gì ghế? Cũng tại nàng chịu nổi sự cám dỗ, chỉ cần với nàng một cái là nàng mềm lòng.
"Chàng đừng để mệt quá," Úc Ly dặn dò, truyền cho chút dị năng.
Phó Văn Tiêu im lặng nàng nắm lấy tay , ngón tay co , bao trọn bàn tay nàng trong lòng bàn tay , : "Sao mà mệt ? Chẳng A Ly ngày nào cũng truyền dị năng cho ?"
Úc Ly khựng . Hóa lý do ngày nào cũng tinh lực dồi dào, là vì nàng truyền dị năng cho ?
truyền cũng . Nàng vẫn thấy nhiệt quá thấp, lẽ cơ thể bình phục. Dù nàng cũng thích cơ thể mát lạnh của , nhưng nàng vẫn hy vọng khỏe mạnh hơn.
Hình như... nàng càng ngày càng thích ...
Úc Ly nghĩ, bất giác ngước khuôn mặt , ánh mắt dời xuống, lướt qua cơ thể .
Phó Văn Tiêu chút khẩn trương, tuy nàng đang gì, nhưng bản năng mách bảo rằng lúc quan trọng.
Một lúc lâu , khi nàng chìa tay về phía , thuận thế kéo nàng lòng.
Thân hình nàng mảnh khảnh, mặt luôn vẻ nhỏ bé lạ thường.
Vì dị năng cần tiêu hao quá nhiều thức ăn để hồi phục, nên dù nàng cố gắng ăn bao nhiêu, vẫn béo lên .
Còn là phương bắc cao lớn, tuy vẻ mảnh khảnh, nhưng lớp áo là hình tinh tráng, rắn chắc. Mấy tháng luyện thể thuật khiến cơ bắp trở nên săn chắc, lưu loát, ẩn chứa sức mạnh cường đại.
Úc Ly dựa lòng , tiếng tim đập.
Nàng im lặng một lúc, ngẩng đầu : "Hình như... em thích ."
Phó Văn Tiêu ngẩn ngơ nàng, trong con ngươi chỉ còn hình bóng của nàng, như khóa chặt nàng nơi sâu thẳm nhất.
Sau đó, dùng sức ôm ghì lấy nàng, trái tim như một dòng điện chạy qua, cơ thể kiềm chế mà run rẩy.
"A Ly..."
Chàng gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu, đặt lên trán nàng một nụ hôn.
Dịu dàng mà thành kính.