Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 354:354

Cập nhật lúc: 2025-10-21 07:25:28
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Úc Ly "ờ" một tiếng, cũng nỡ đẩy , đành để mặc lôi kéo lên giường.

Nàng xuống, tấm chăn mỏng đột ngột trùm lên, bao bọc lấy nàng, một hình khác chui .

Úc Ly thấy cảnh chút quen quen.

Mãi đến khi đôi môi mềm mại áp lên, một cơ thể mát lạnh áp sát , xua cái nóng bức trong chăn. Không khí trong chăn dần loãng , chỉ còn thở của hai quấn quýt, đầu óc nàng cũng dần mê man.

Một lúc lâu , Úc Ly vén chăn lên. Thời tiết mà trùm chăn kín mít thật sự thích hợp chút nào.

"A Ly..."

Nàng dậy, một vòng tay ôm lấy nàng từ phía . Chàng kéo nàng dựa lồng n.g.ự.c , và cùng lúc đó, nàng cảm nhận sự đổi rõ rệt của cơ thể .

Nàng đầu thẳng mắt .

Chàng , vươn tay vuốt ve má nàng, mái tóc đen xõa tung, mày mắt tuyệt , cúi xuống hôn nàng.

Úc Ly hiểu , nàng áp sát : "Tiêu ca, ..."

"Đừng !" Phó Văn Tiêu vội bịt miệng nàng , đôi mắt cuối cùng cũng tỉnh táo vài phần. Chàng những lời mất hứng đó, đàn ông kiên cường đến mấy cũng chịu nổi.

Úc Ly im lặng , chờ bỏ tay , nàng mới kéo áo , lên đùi , hôn lên môi .

Một lúc lâu , Phó Văn Tiêu run rẩy ôm lấy nàng, khẽ hỏi: "A Ly, đêm nay... thể xem là đêm hoa chúc của chúng ?"

Úc Ly "ừ" một tiếng: "Chàng cũng đúng."

Thật nàng cũng tò mò, chỉ là bình thường vẻ ngượng, ngay cả cởi áo mặt nàng cũng dám, nên nàng ép. Đêm nay thấy say rượu nhiệt tình như , nàng cũng nếm vị rượu trong miệng , tuy đến mức say, nhưng cơ thể cũng hưng phấn một cách khó hiểu...

**

Phó Liệt Vân uống ít rượu, nhưng ý thức vẫn vô cùng tỉnh táo. Hắn sân tắm rửa qua loa. Rượu phương nam vẫn quá nhẹ, mạnh bằng rượu Bắc Cương.

Mạnh Hành Thuyền thấy từ phòng tắm , liền đưa cho một bát canh giải rượu: "Đây là Chu dì nấu, bảo ngài uống cho khỏi đau đầu."

Phó Liệt Vân tuy thấy cần thiết, nhưng cũng lãng phí tâm ý của Chu thị, bèn bưng lên uống cạn.

"Tướng quân, ngài uống nhiều với Thế tử ?" Mạnh Hành Thuyền , "Ta thấy Thế tử vẻ say ."

Tuy đường trông vẫn vững, nhưng chỉ cần mặt là ngài say.

Phó Liệt Vân : "Là Tiêu uống, uống cùng một chút." Rồi , "Không , Tiêu say cũng ảnh hưởng gì, say vẫn như thường, quậy phá ."

Cho nên, chắc là cũng đến mức ghét bỏ nhỉ? Hắn thường đám thuộc hạ chuyện phiếm, mỗi họ uống rượu về là y như rằng vợ nhà cằn nhằn.

**

Sáng hôm , trời còn sáng rõ, Phó Liệt Vân và Mạnh Hành Thuyền thức dậy. Dù tối qua uống ít rượu, cả hai vẫn hề hấn gì.

Họ sân luyện tập như thường lệ, một luyện quyền, một luyện thể thuật.

Chu thị cũng dậy. Nghe tiếng động, bà xem, : "Sao hai đứa dậy sớm ? Liệt ca tối qua uống rượu mà?"

Bà cứ ngỡ hôm nay họ sẽ dậy muộn hơn một chút.

Mạnh Hành Thuyền : "Chu dì, bọn con ở quân doanh đều dậy sớm luyện tập thế , quen ạ."

Phó Liệt Vân cũng tỏ ý , ở Bắc Cương uống rượu mạnh, chút rượu ảnh hưởng gì.

Chu thị thấy gì, liền bếp nấu bữa sáng. Mạnh Hành Thuyền luyện tập xong cũng phụ bà. Nhà đông , ăn khỏe, bữa sáng chuẩn cũng ít.

Làm xong bữa sáng, họ phát hiện Phó Văn Tiêu và Úc Ly vẫn dậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-354354.html.]

Chu thị : "Tối qua Tiêu ca uống ít, chắc là còn ngủ thêm một lát." Bà với Phó Liệt Vân: "Hai đứa ăn sáng , để phần của Ly Nương với Tiêu ca , chờ chúng nó dậy thì ăn ."

Mãi đến khi họ ăn sáng xong, phòng phía đông vẫn im ắng. Chu thị và đều nghĩ Phó Văn Tiêu tối qua say quá, chắc còn ngủ li bì, nên ai đến phiền họ.

**

Trong căn phòng còn mờ tối, Úc Ly tỉnh một lúc.

Nàng vén chăn dậy, vén mớ tóc rối bên má tai. Nàng đói cồn cào, ngáp một cái, chuẩn xuống giường tìm gì đó ăn.

"A Ly, ngủ thêm chút nữa em?"

Giọng khàn khàn của đàn ông vang lên từ phía . Úc Ly kịp , một cơ thể mát rượi áp sát, xua cái oi bức của buổi sáng mùa hè.

Thư Sách

Sáng sớm tỉnh dậy, Úc Ly đầy mồ hôi. Cứ đến dịp Đoan Ngọ là trời bắt đầu nóng nực, cơ thể nàng , hỏa khí vượng, nên sáng nào dậy cũng ướt đẫm.

Người đàn ông ôm nàng từ phía , hôn nhẹ lên má nàng, đôi mắt im lặng nàng, chứa đầy niềm vui sướng hề che giấu.

Tâm trạng Úc Ly đột nhiên cũng trở nên , nàng đầu hôn lên má .

Khuôn mặt thanh thanh sảng sảng, cơ thể như một khối ngọc mát, ít khi đổ mồ hôi. Chỉ tối qua, lúc kịch liệt nhất, mới thấy mồ hôi rịn , cơ thể cũng nóng lên, cuối cùng cũng chút ấm.

"Không ngủ nữa, em đói ." Úc Ly .

Nghe nàng đói, Phó Văn Tiêu ôm nàng một cái thật chặt, : "Được , nếu em mệt thì lát nữa về ngủ tiếp."

"Em mệt ," Úc Ly , "Chàng mà mệt thì nghỉ thêm ."

Phó Văn Tiêu: "..."

Nàng tung tăng nhảy xuống giường, nhặt quần áo vương vãi đất ném rương, bình phong đồ. Chỉ đến lúc chải đầu, nàng mới thấy phiền muộn, chỉ cắt phăng mái tóc ...

Trông nàng vẻ gì là mệt mỏi, ngược còn vô cùng tinh thần.

Phó Văn Tiêu đột nhiên chút hoài nghi nhân sinh. Chẳng lẽ... là do quá yếu?

Úc Ly lấy lược chải đầu, một lát , quyết định từ bỏ. Nàng đầu định nhờ chải giúp, thấy đang ngẩn , như đang suy nghĩ chuyện gì nghiêm trọng, bèn hỏi: "Tiêu ca, ? Trong khỏe chỗ nào ?"

Nghĩ đến tối qua tốn nhiều sức, mệt cũng là bình thường, nàng chút thương xót: "Nếu mệt thì cứ ngủ thêm chút , em lấy đồ ăn cho , ăn xong ngủ tiếp."

Phó Văn Tiêu: "..."

Phó Văn Tiêu im lặng một lát, đó mỉm : "Ta mệt. Ngược là em, mệt ? Tối qua..." Mặt đỏ lên, "Trông em vẻ khó chịu."

"Chỉ khó chịu lúc đầu thôi," Úc Ly thản nhiên , "Về vẫn thoải mái lắm."

Đối với trải nghiệm tối qua, nàng thấy cũng tệ. Chỉ là gì để so sánh, "kéo dài" như bình thường . Nàng mệt đến mức cuối cùng dùng dị năng để giảm mệt mỏi, điểm lắm.

Sự thẳng thắn quá mức của nàng khiến nhất thời gì.

Úc Ly tiếp: "Chàng quên em dị năng ? Vận chuyển dị năng một chút là hết mệt ngay."

Phó Văn Tiêu cuối cùng cũng hiểu hôm nay nàng tinh thần như . Hóa do yếu, thở phào nhẹ nhõm, cứ sợ thể hiện nàng thất vọng.

Phó Văn Tiêu cầm lấy lược, chải tóc cho nàng.

Tóc chải xong, Úc Ly soi gương đồng, sang hôn lên má một cái: "Chải lắm."

Phó Văn Tiêu mỉm , vươn tay ôm lấy nàng, hận thể dính lấy nàng lúc nơi.

Chàng : "Ly Nương, thật sự vui..."

"Em ." Úc Ly vỗ vỗ vai , "Tối qua vui đến mức run lên còn gì..."

Phó Văn Tiêu chút ngượng ngùng, nhưng vẫn trấn tĩnh : "Ta... đầu tiên, rành lắm."

"Không , em cũng là đầu tiên mà." Úc Ly đáp hào phóng. Mọi đều là đầu, thông cảm cho thôi.

Loading...