Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 343
Cập nhật lúc: 2025-10-21 06:36:19
Lượt xem: 119
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thế tử?
Úc Ly bất giác đầu về phía Phó Văn Tiêu.
Sau một hồi giao chiến , hàng rào của nhà nông dân sập quá nửa. Nàng trong sân, còn Phó Văn Tiêu ngay bên ngoài, hai ánh mắt giao .
Ánh mắt Phó Văn Tiêu sâu thẳm, bên trong dường như chứa đầy những cảm xúc phức tạp.
Chàng Úc Ly, khuôn mặt chút căng thẳng.
Lúc , gã đàn ông mặc đồ đen dẫn đầu bước qua bức tường sập, kính cẩn hành lễ với Úc Ly.
“Thuộc hạ mắt phu nhân.”
Bốn gã cấp phía cũng kính cẩn hành lễ, đồng thanh : “Thuộc hạ mắt phu nhân.”
Úc Ly: “…”
Úc Ly đang định mở miệng, thì đột nhiên thấy một đám quan sai từ đằng xa tới. Dẫn đầu chính là Cát nha dịch, mang theo ít đến đây.
Nhìn thấy họ, Úc Ly liền hiểu . Có lẽ là đám Ngô Gầy nàng khỏi thành nên vội báo cho Cát nha dịch, thế là Cát nha dịch liền dẫn quan sai tới.
Trong lòng Cát nha dịch và đám Ngô Gầy, một khi Úc Ly đích tay tìm kẻ chủ mưu, thì bọn chúng chỉ một kết cục.
Chắc chắn sẽ chị Ly đ.á.n.h cho thừa sống thiếu c.h.ế.t!
Còn chuyện bọn chúng thể thoát ? Đó là điều thể.
Vì thế, khi nha dịch nhận tin, họ cần suy nghĩ gì thêm, lập tức dẫn tới đây hỗ trợ... dọn dẹp tàn cuộc.
Dù nếu chị Ly thật sự tay, đám chỉ nước bẹp dí. Họ thể qua đây giúp một tay, cũng đỡ cho Úc Ly về tìm xử lý.
Chỉ là họ ngờ rằng, đến nơi, họ phát hiện vị Phó tú tài đỗ Tam Nguyên năm ngoái cũng ở đây, cùng với mấy đàn ông xa lạ.
Cát nha dịch đầu tiên về phía căn nhà, thấy trong sân một đám la liệt, trong lòng đây chính là bọn chủ mưu.
Còn năm cạnh Phó tú tài, hẳn là cùng một giuộc với đám .
Cát nha dịch phận của mấy , chỉ cảm thấy gã đàn ông mặc đồ đen dẫn đầu khí thế quá mạnh, ánh mắt sắc bén, khiến dám thẳng.
Anh hiểu thấy run, bất giác nép gần Úc Ly, cúi hỏi: “Ly lão đại, mấy vị là…”
Ly lão đại?
Giọng Cát nha dịch tuy nhỏ, nhưng những ở đây ai cũng tai thính mắt tinh, rõ mồn một.
Gã đàn ông mặc đồ đen rõ ràng khựng , vẻ mặt chút kỳ quái. Những thuộc hạ phía càng , liếc nhanh qua Úc Ly, cảm thấy vị Thế tử phu nhân của họ vẻ giống lắm với trong tưởng tượng.
Tại đám quan sai gọi nàng là “ Ly lão đại ”?
Úc Ly vẫn thản nhiên, với Cát nha dịch: “Mấy kẻ trong sân chính là bọn chủ mưu, các áp giải chúng về .”
Cát nha dịch vội vàng , lệnh cho đám nha dịch trói đám , chuẩn mang về thành giam giữ để tra hỏi.
Tiếp theo, cẩn thận về phía gã đàn ông mặc đồ đen, hỏi: “Ly lão đại, mấy vị là…”
Úc Ly cũng . Nàng sang Phó Văn Tiêu, : “Họ là bạn của Tiêu ca.”
Cát nha dịch , tuy gì, nhưng trong lòng khỏi lẩm bẩm.
Mấy kẻ trông tầm thường chút nào là bạn của Phó tú tài ư? Phó tú tài là một văn nhân, những bạn đáng sợ như ? Khí thế họ quá mạnh, trông giống tướng sĩ trong quân đội.
Vì doanh trại của Trấn Nam quân đóng gần đây, nên Cát nha dịch và cũng từng gặp qua tướng sĩ trong quân.
Cát nha dịch và đám nha dịch đều là thật thà, dám tò mò dò xét phận của mấy .
Khi quan sai phát hiện một kẻ trúng tên c.h.ế.t, họ giật nảy , ngờ án mạng. Họ âm thầm nuốt nước bọt, khiêng xác trong sân, chuẩn lát nữa tìm chỗ chôn cất.
Úc Ly đang đám quan sai trói , đột nhiên cảm giác đến gần.
Nàng đầu , thấy Phó Văn Tiêu bước qua cánh cổng sân ọp ẹp, đến mặt nàng.
“Ly Nương.” Chàng gọi một tiếng.
Úc Ly cứ thế im lặng . Gương mặt vốn luôn thong dong trấn định của giờ đây lộ rõ vẻ thấp thỏm, thôi.
Phó Văn Tiêu liếc mấy thuộc hạ lùi xa chờ đợi, khẽ giọng : “Anh tên là Phó Liệt Vân, là con nuôi của cha .”
Úc Ly khẽ nhướng mày, “Ừm” một tiếng.
Phản ứng của nàng quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến Phó Văn Tiêu trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Mặc dù cảnh tượng sớm trong dự đoán của , nhưng khi thấy nàng bình thản như , lòng vẫn chút khó chịu.
Không đợi Phó Văn Tiêu gì thêm, Cát nha dịch tới, cẩn thận : “ Ly lão đại, mấy gã thương khá nặng, tìm xe mới chở về .”
Úc Ly “À” một tiếng: “Vậy thì tìm .”
Cát nha dịch cho gọi thôn trưởng tới, nhờ trong thôn tìm giúp mấy cái xe đẩy tay, để chở những kẻ thương nặng về.
Phát sinh chuyện lớn như , còn cả quan sai đến, dân làng ai cũng sợ hãi, dám đến gần.
Thôn trưởng tới, thấy căn nhà sập, sợ đến run , năng cũng lắp bắp.
Điều Úc Ly chút áy náy. Nàng chủ động đến chuyện với thôn trưởng, hỏi căn nhà là của ai, chủ nhà còn ở đây , và tỏ ý sẽ bồi thường.
Thôn trưởng với nàng, gia đình chủ nhà nửa tháng lên phủ thành thăm .
Nghe , Úc Ly cũng yên tâm phần nào. Xem đám trốn ở đây, là vì vị trí căn nhà hẻo lánh, mà chủ nhà ở đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-343.html.]
Chờ khi tất cả đám trói , Cát nha dịch đến xin chỉ thị của Úc Ly: “ Ly lão đại …”
Úc Ly : “Được , chúng về thôi.”
Người bắt hết, cần ở đây nữa, kẻo dọa dân làng.
Cát nha dịch để hai quan sai xử lý cái xác, áp giải đám rời . Những kẻ thương quá nặng thì đặt lên xe đẩy tay, nhờ dân làng đẩy về thành.
Vì đem đủ quan sai, họ đành trưng dụng trong thôn hỗ trợ.
Đoàn dọc đường rầm rộ, vô cùng náo nhiệt.
Trong tình huống , Phó Văn Tiêu thấy tiện chuyện với Úc Ly, đành yên lặng cùng nàng về huyện thành.
Phó Liệt Vân cũng dẫn thuộc hạ theo. Họ ở cuối cùng, vì khí thế mấy quá mạnh nên những khác cũng dám đến bắt chuyện.
Về đến huyện thành, Úc Ly chào tạm biệt Cát nha dịch, nghiêm túc dặn dò: “Các cứ tra hỏi đám , nếu gì khó xử, thể đến tìm .”
Lúc tay , nàng phát hiện đám là kẻ chủ mưu. Hoặc đúng hơn, chúng cũng chỉ là những kẻ hành động theo lệnh, một đám tay chân cử đến để đối phó với nàng. Đằng chúng chắc chắn chủ tử khác.
Lỡ như chủ tử đằng bảo lãnh bọn chúng, nếu phận của đối phương quá cao, ngay cả Trưởng huyện lệnh cũng chỉ thể thỏa hiệp thả , thì tuyệt đối .
Nếu thật sự như , nàng cũng chỉ thể lấy thế đè .
Úc Ly nghĩ , bất giác về phía Phó Văn Tiêu, và cả đám Phó Liệt Vân đang theo họ.
Họ gọi Phó Văn Tiêu là “Thế tử”, cũng là “Thế tử” gì, phận so với chủ tử của đám thì thế nào?
Nếu phận “Thế tử” của Phó Văn Tiêu đủ, chỉ thể tìm Tuyên Hoài Khanh. Nói gì thì , phận tiểu tướng quân của Trấn Nam quân chắc là đủ để giữ đám đó định tội chứ?
Cát nha dịch hiểu ý nàng, vội gật đầu đồng ý. Anh liếc trộm mấy Phó Liệt Vân đang cạnh Phó tú tài, trong lòng họ lai lịch đơn giản.
Họ là bạn của Phó tú tài, chắc chắn sẽ giúp Ly lão đại.
Nếu kẻ đến nhà lao đưa đám , bên phía chị Ly hẳn là thể trấn áp , đúng ?
Chào tạm biệt Cát nha dịch xong, Úc Ly và Phó Văn Tiêu chuẩn về nhà.
Phó Liệt Vân và đám thuộc hạ dĩ nhiên cũng theo họ.
Quần quật cả một buổi, qua giờ trưa.
Vì ăn trưa, Úc Ly bây giờ đói meo, khỏi xoa xoa bụng.
Phó Văn Tiêu thấy , : “Ly Nương, ăn chút gì ?” Chàng chỉ sạp bánh bao ven đường: “Ăn mấy cái bánh bao lót nhé.”
Úc Ly bao giờ để bụng chịu thiệt, dĩ nhiên là gật đầu.
Phó Văn Tiêu mua hai mươi cái bánh bao thịt, bảo chủ quán dùng giấy dầu gói . Một tờ giấy dầu gói năm cái, tổng cộng là bốn gói.
Phó Văn Tiêu đưa một gói cho Úc Ly, phần còn cầm, chuẩn để nàng ăn hết thì đưa thêm.
“Ly Nương, ăn .” Chàng ôn tồn , lo nàng đói.
Thấy cảnh , đám Phó Liệt Vân lộ rõ vẻ kinh ngạc, dù nhanh thu , nhưng Úc Ly vẫn nhận vài phần manh mối.
Úc Ly liếc họ một cái, : “Tiêu ca, cũng đưa cho họ một ít .”
Trong mắt Phó Văn Tiêu ánh lên ý , cũng chút vui vì nàng vẫn chịu đáp lời , : “Được, đưa cho họ một ít.” Nói đưa một gói giấy dầu cho Phó Liệt Vân: “Liệt ca, các vất vả , cũng ăn chút .”
Ánh mắt Phó Liệt Vân chuyển từ Phó Văn Tiêu sang Úc Ly, trầm giọng : “Đa tạ phu nhân.”
Tiếng “phu nhân” khiến Úc Ly tự nhiên. Nàng yên lặng gặm bánh bao, gì thêm.
Trở hẻm Sơ Ảnh, vì là ban ngày ban mặt, Úc Ly tiện trèo tường nhà, đành gõ cửa.
Một lát , cửa mở từ bên trong, Chu thị ló mặt .
Chu thị vui vẻ : “Ly Nương, Tiêu ca, các con về …”
Khi bà rõ mấy đàn ông lưng Úc Ly và Phó Văn Tiêu, giọng bà lập tức ngưng bặt, bà lắp bắp: “Liệt ca…” Bà mừng sợ, “Thật là Liệt ca ?”
Úc Ly , khỏi liếc vẻ mặt kinh ngạc vui mừng của Chu thị.
Nguyên lai chồng cũng quen ?
Phó Liệt Vân tiến lên, với Chu thị: “ Dì Chu , là con đây.”
Chu thị mừng rỡ khôn xiết, đang định gì đó, nhưng thấy hàng xóm đối diện mở cửa sang, bà vội : “Các con mau nhà … À, Ly Nương, Tiêu ca, các con ăn cơm ?”
“Mẹ, bọn con ăn ạ.” Phó Văn Tiêu ôn tồn đáp.
Chu thị , lập tức đau lòng hết sức, còn để tâm đến chuyện khác, vội vàng : “Ly Nương đói lả ? Sao giữa trưa các con về? Mẹ để phần đồ ăn, các con mau ăn .”
Bà lo Úc Ly và Phó Văn Tiêu đói lả, vội giục họ ăn cơm .
Tiếp đó, bà sang Phó Liệt Vân: “Liệt ca, các con ăn ?”
Rất nhanh, cửa nhà họ Phó đóng .
Chu thị mời Phó Liệt Vân nhà chính nghỉ, vội vàng xoay như chong chóng, bưng đồ ăn vẫn còn giữ ấm trong nồi .
Phó Yến Hồi và em trai thấy trong nhà đột nhiên xuất hiện nhiều lạ, chút rụt rè, cứ bám chặt lấy Chu thị.
Úc Ly rửa sạch bụi bặm mặt , đó về phòng quần áo.
Thư Sách