Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 339
Cập nhật lúc: 2025-10-20 13:32:00
Lượt xem: 102
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi bước cửa hàng ở phố Đông, Úc Ly phát hiện trong tiệm nhiều khách.
Những vị khách đều là các cô nương trẻ tuổi, kiểu tóc của họ là đều là những tiểu thư xuất giá. Ai nấy đều đang tươi ríu rít kéo Úc Kim, Úc Ngân và Úc Châu chuyện, khí vui vẻ.
Ngay khi Úc Ly và chồng bước , Úc Kim thấy họ, mừng rỡ kêu lên: “Chị cả, rể, hai tới đây?”
Nói , nàng sang cáo với các khách hàng, vội vàng chạy đón.
Khách trong tiệm đồng loạt sang. Khi thấy Phó Văn Tiêu, ít cô nương đều đỏ mặt, chút e thẹn, ngượng ngùng dám thẳng. Trong tiệm là nữ khách, nên khi Phó Văn Tiêu bước , lập tức trở thành nam nhân duy nhất trong cửa hàng.
Chàng tự nhiên thấy tiện ở đây, liền với mấy chị em Úc Kim đang đón : “Em hai, các em cứ bận , sang tiệm sách bên cạnh mua chút giấy mực.”
Úc Kim thấy hai xách theo đồ, là họ cố ý mang quà đến cho các nàng, thể để rể rời như , vội : “Chị cả, chị với rể hậu viện nghỉ một lát .”
Úc Ly ở đây đang bận, gật đầu: “Cũng .”
Nói , nàng cùng Phó Văn Tiêu về phía hậu viện.
Chờ hai rời , liền khách hỏi: “Úc chưởng quỹ, hai vị là chị cả và rể của mấy chị em cô ?”
“Úc chưởng quỹ, mấy chị em cô trông giống ghê, ai cũng xinh .”
“Sức của chị gái Úc chưởng quỹ cũng khỏe như mấy cô ?”
“…”
Một đám cô nương nhao nhao hỏi, vẻ mặt đầy tò mò.
Vừa các nàng ngượng ngùng dám chằm chằm Phó Văn Tiêu, nên ít chuyển sang Úc Ly, phát hiện cô nương thật sự đến mức kinh diễm.
Ngay cả là nữ tử như các nàng cũng nhịn mà thêm vài .
Thư Sách
Lúc , một cô nương chợt nhận : “A, vị lang quân hình như là Phó tú tài thì ?”
“Phó tú tài nào?”
“Chính là vị Phó tú tài đỗ Tiểu Tam Nguyên* năm ngoái đó!”
Lời thốt , các cô nương ở đây đều nhớ tới.
Năm ngoái huyện nhà một vị đỗ Tiểu Tam Nguyên, chuyện cực kỳ chấn động ở huyện thành. Ngay cả những nữ tử khuê các như các nàng cũng từng trưởng bối trong nhà nhắc qua vài câu, thậm chí còn trưởng bối tiếc nuối , nếu vị Phó tú tài đó sớm thành , thì họ thật sự kết thông gia.
“Này, thật sự là vị Phó tú tài đỗ Tiểu Tam Nguyên đó ?” Chu Anh Nương đầu hỏi, “Kim Nương, rể của cô họ Phó ?”
Úc Kim gật đầu : “ , rể họ Phó, chính là vị Phó tú tài đó.”
Thấy nàng thừa nhận, các cô nương mặt đều kinh ngạc cảm thán, ngờ rể của Úc chưởng quỹ chính là vị Phó tú tài .
Vị Phó tú tài chỉ tài hoa hơn , mà còn tuấn tú như , vợ của cũng vô cùng xinh . Hai cạnh , quả thực là một cặp trời sinh.
**
Bên hậu viện, Úc Ly và Phó Văn Tiêu xuống một lát thì thấy cả ba chị em Úc Kim .
“Chị cả, rể, hai tới .”
Ba chị em hì hì chào hỏi họ, thấy chị cả, các nàng vui sướng mặt. Nếu Phó Văn Tiêu ở đây, các nàng bổ nhào lòng chị cả mà ôm hôn thắm thiết .
Chị cả rời cả tháng, các nàng hơn một tháng gặp chị, thật sự nhớ.
Úc Ly bảo các em xuống, hỏi: “Sao mấy đứa đây? Khách hết ?”
Lúc nãy nàng qua, thấy trong tiệm đến hơn hai mươi vị khách, chắc thể nhanh ?
Phó Văn Tiêu nhấc ấm bàn lên, rót cho ba cô em vợ.
“Cảm ơn rể!”
Ba ngoan ngoãn cảm ơn , sang chuyện với Úc Ly.
“Các cô về cả . Thật hôm nay họ đến mua đồ, mà là đến hỏi bọn em về chuyện thể thuật.”
“Thể thuật?”
Úc Ly chút khó hiểu.
Úc Kim liền kể chuyện mấy hôm kẻ đến tiệm gây rối cho chị : “Lúc đó bọn em tay với chúng, nhiều khách trong tiệm đều thấy…”
“Sau đó các cô liền tò mò về thể thuật bọn em luyện.” Úc Châu đắc ý , “Chị hai với họ về thể thuật, lúc đó ít học đó.”
Úc Ngân điềm tĩnh , nhẹ nhàng : “Cũng vì chuyện mà hai hôm nay khách đến tiệm đông, ngoài việc đến mua đồ, một tò mò về thể thuật của bọn em…”
Lần đám lưu manh đến tiệm gây sự mấy chị em Úc Kim đ.á.n.h bay ngoài, những ảnh hưởng đến việc ăn của tiệm, ngược còn thu hút thêm nhiều khách hàng tò mò tìm đến.
Những đó đến đây, đa phần sẽ mua vài món đồ mới , thành việc buôn bán của tiệm còn hơn cả ngày lễ tết.
Cũng coi như là trong rủi may.
Úc Kim : “Chị cả, em đem bài thể thuật chị dạy bọn em dạy cho Chu Anh Nương và các cô . Các cô hứng thú.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-339.html.]
Trong các cô nương đó, Chu Anh Nương là hăng hái nhất.
Hai ngày nay Chu Anh Nương đều chạy đến tiệm, chỉ để học thể thuật với Úc Kim. Úc Kim tự nhiên cũng keo kiệt mà chỉ dạy nàng, điều khiến nàng ngờ là, Chu Anh Nương mà vẫn kiên trì , dù đau đến phát cũng ý định bỏ cuộc.
Úc Ly xong, : “Họ học thì các em cứ dạy.” Nàng ba cô em gái, “Bất kể ai học, đều thể dạy. Đặc biệt là nữ tử, học bộ thể thuật chỉ giúp rèn luyện sức khỏe, mà sinh con cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều.”
Nghe , ba chị em Úc Kim đều mỉm .
Nghe chị cả đến chuyện sinh con, các nàng chút ngượng ngùng, nhưng cũng phụ nữ sinh con là qua Quỷ Môn Quan. Nếu thật sự thể giúp phụ nữ sinh nở thuận lợi hơn, các nàng cảm thấy chắc chắn sẽ nhiều cô nương học.
Có thể sống, ai c.h.ế.t ?
Nói xong chuyện , Úc Ly hỏi: “Đã là ai sai khiến đám lưu manh đó đến tiệm gây sự ?”
Vẻ mặt Úc Kim nghiêm , lắc đầu: “Hiện tại vẫn đang điều tra.”
Nàng kể lời Cát nha dịch cho chị , cũng như việc Ngô Gầy và bọn họ đang giúp đỡ truy tìm tung tích của ngoài vùng , chắc là hai ngày nữa sẽ tin tức.
Úc Ly xong, gì thêm, chỉ dặn: “Nếu tin tức gì, báo cho chị một tiếng.”
Úc Kim đồng ý.
Ngồi ở tiệm một lát, Úc Ly và Phó Văn Tiêu liền cùng rời .
Tiếp đó, hai tặng quà cho Úc đại cô và Úc tiểu cô ở huyện thành, mới về hẻm Sơ Ảnh.
Về đến nhà, Chu thị đón hai : “Ly Nương, Tiêu ca nhi, nấu chè trôi nước rượu nếp, các con ăn ?”
Úc Ly hai mắt sáng rỡ: “Mẹ, con ăn!”
Phó Văn Tiêu gật đầu: “Mẹ, con cũng ăn ạ.”
Chu thị bưng nồi chè trôi nước rượu nếp nấu xong , : “Rượu nếp là của bà Tống bên vách đó. Bà nhà nhiều nên mang cho chúng một bát. Mẹ nghĩ nhà lâu ăn món , nên hôm nay cho cả nhà ăn.”
Úc Ly nhanh chóng ăn hết một bát, khen: “Mẹ, chè trôi nước rượu nếp ngon thật.”
Chu thị ha hả, hiền từ : “Ngon thì ăn nhiều một chút, nhiều lắm, cả một nồi to.”
Bà sức ăn của Úc Ly lớn, cho nên bất kể món gì trong nhà, đều phần lớn. Hơn nữa dạo trong nhà thêm một nam nhân ăn khỏe nữa, nên bà càng nhiều hơn.
Phó Văn Tiêu ăn ba bát, nhưng vẫn ăn nhiều bằng Úc Ly.
Từ khi bắt đầu luyện thể thuật, sức ăn tăng thấy rõ, đương nhiên tăng thế nào cũng khoa trương bằng Úc Ly.
Khi sức ăn của đột nhiên tăng vọt, Chu thị còn lo lắng sốt ruột, hỏi thấy khó chịu ở , tự dưng ăn uống quá độ như .
Trừ ba năm Phó Văn Tiêu bệnh nặng ăn uống ngon miệng, những lúc khác, sức ăn của cũng tương đương với nam nhân bình thường, hơn nữa vì khá kén ăn, nên nhiều lúc cũng ăn bao nhiêu.
Bây giờ khỏe , đột nhiên sức ăn tăng mạnh, tự nhiên khiến Chu thị lo lắng.
Mãi Phó Văn Tiêu giải thích là đang luyện một bộ thể thuật, nên nhanh đói, bà mới hết lo.
Lúc đó Chu thị còn tò mò hỏi: “Con luyện thể thuật, là bài mà Ly Nương luyện ?”
“Vâng ạ.”
Nghe , Chu thị lập tức an tâm, thậm chí còn : “Ly Nương còn luyện , con luyện thì chắc chắn thành vấn đề, gì đáng lo nữa.”
Phó Văn Tiêu mà nghẹn họng.
Chàng ngờ bà tin tưởng Úc Ly đến , sự tin tưởng còn vượt xa cả tin tưởng bà dành cho .
Không từ bao giờ, Úc Ly trở thành thành viên quan trọng nhất trong gia đình . Bất kể là Chu thị, hai đứa nhỏ, thậm chí là đều thể tưởng tượng nổi nếu nàng, họ sẽ thế nào.
Ăn chè xong, Úc Ly và Phó Văn Tiêu sân ngoài.
Úc Ly : “Tiêu ca, em vẫn xem luyện thể thuật thế nào . Hôm nay thời gian, luyện cho em xem .”
Phó Văn Tiêu gật đầu, từ chối.
luyện thể thuật thì quần áo .
Phó Văn Tiêu đang mặc bộ đồ văn sĩ mà Chu thị may cho, trông nho nhã lịch sự, thanh tao nhã nhặn, nhưng tiện cho việc vận động, dễ vướng víu.
Phó Văn Tiêu một bộ võ phục gọn gàng .
Đây là bộ đồ Chu thị may riêng cho khi bắt đầu luyện thể thuật. Quần áo của Úc Ly cũng đều do một tay Chu thị may.
Chu thị may đồ luôn tỉ mỉ, hơn nữa tay nghề cực kỳ khéo léo. Rõ ràng là cùng một kiểu quần áo, nhưng bà luôn thiết kế thêm những chi tiết nhỏ tinh tế ở đó, khiến bộ đồ vô cùng tôn dáng mặc. Người bảy phần nhan sắc mặc cũng thành mười phần, huống chi là vốn sẵn, mặc đồ bà may càng thêm tinh thần, vô cùng tươm tất.
Nhìn mặc bộ võ phục màu đen viền đỏ, Úc Ly kìm mà thêm vài , cảm thấy Phó Văn Tiêu lúc giống một văn nhân, mà càng giống một vị võ tướng oai phong lẫm liệt.
Khí thế toát từ , phảng phất như ngay giây sẽ phi lên ngựa, vung roi thúc ngựa mà .
Mãi đến khi đầu , nở một nụ với nàng, mới trở là Phó Văn Tiêu của ngày thường.
Tiếp đó, Phó Văn Tiêu luyện một bài thể thuật sơ cấp mặt Úc Ly.
Úc Ly xem xong, chút kinh ngạc, bởi vì mà luyện bài thể thuật sơ cấp một cách hảo, một chút sai sót, cũng động tác nào phối hợp.
Vấn đề duy nhất là thời gian luyện tập của còn ít.
“Ly Nương, chắc là sai chứ?” Phó Văn Tiêu hỏi.
Úc Ly lắc đầu, : “Trí nhớ của thật, sai một ly nào.”