Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 175:Chương 175

Cập nhật lúc: 2025-10-05 13:43:59
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Đôi mắt Tôn Chính vô hồn trần nhà, c.h.ế.t lặng : “Hận thì ích gì?”

“Vậy em hận ?” Úc Kim hỏi ngay đó.

Tôn Chính trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng : “Sao mà hận chứ? Em thật sự hận thể … Nếu , và chị khổ sở như , họ thể sống hơn nhiều…” Chứ vì bảo vệ em mà cứ đàn ông đó đ.á.n.h đập hoài. Tôn Đại Điền thích đứa con trai chân què , cảm thấy mất mặt. Mỗi về nhà thấy Tôn Chính cà nhắc, lòng. Khi tâm trạng thì chỉ đá vài cái, nhưng khi tâm trạng , sẽ vớ lấy ghế, đ.á.n.h gãy luôn cả chân còn của , để liệt giường, khỏi chạy ngoài mất mặt. Để cho Tôn Đại Điền thật sự đ.á.n.h gãy chân còn của , và chị Hai che chở đ.á.n.h ít.

Úc Kim , xác nhận thái độ xong, : “Đã như , lát nữa dù đ.á.n.h , em cũng mềm lòng.” Nàng ghét nhất kiểu chồng đánh, khác tay giúp đỡ đòi công bằng, nhưng sang oán trách đối phương tay quá nặng, chồng thương. Vì trong thôn từng xảy trường hợp như , nên nàng sợ Tôn Chính cũng sẽ như thế.

Tôn Chính tưởng nàng đang đùa, “Nếu thật sự đ.á.n.h , em mừng còn hết chứ.”

“Em nghĩ như thì quá .” Úc Kim vui vẻ vỗ vai .

Khi Tôn Phương Nương nấu xong cơm chiều, trời nhá nhem tối. Nàng thắp một chiếc đèn, đang chuẩn bưng bát cháo loãng nấu xong cho và em trai, thì thấy ngoài cửa vọng một tiếng quát tháo.

“Mở cửa , tao về đây!”

Tay Tôn Phương Nương run lên, chiếc chén trong tay suýt chút nữa đổ. Nàng hoảng sợ về phía cánh cửa, nơi đó dường như một con quái vật đáng sợ, đang phá cửa xông , nuốt chửng cả ba con họ.

Người ngoài cửa quả thật phá cửa xông . Cánh cổng sân nhà họ Tôn căn bản thể ngăn , chỉ một cước đá văng.

Các gia đình gần nhà họ Tôn thấy động tĩnh bên thì vội vàng đóng chặt cửa , ai dám xem. Trước hàng xóm thấy đành lòng, từng định đến khuyên can Tôn Đại Điền đừng quá đáng, nhưng kết quả giở trò, mặt dày mày dạn đòi tiền, khiến những hàng xóm đó suýt phát điên. Từ đó về , chẳng còn ai dám nghĩ đến việc quản chuyện bao đồng nhà họ Tôn. Ba con nhà họ Tôn quả thật đáng thương, nhưng dù đáng thương đến mấy, loại như Tôn Đại Điền ở đó, nào ai dám giúp gì? Chỉ sợ giúp thành rước họa .

Tôn Đại Điền đêm nay uống chút rượu, nhưng thần trí vẫn còn khá tỉnh táo. Hắn nghênh ngang đá cửa bước , cổng sân nhà họ Tôn căn bản ngăn . Đêm nay trăng, dù ánh trăng sáng rõ nhưng vẫn đủ để thấy rõ bộ dạng Tôn Đại Điền. Hắn cao lắm, nhưng dáng vẻ hung tợn, rõ ràng là ăn uống , sức lực cũng lớn.

Vừa cửa, Tôn Đại Điền đang định la lối vợ con trong nhà, thì chợt thấy trong sân một đó. Hắn cứ tưởng là cô con gái thứ hai của , nhưng kỹ , thì , mà là một thiếu nữ xa lạ. Dù trong ánh sáng tối tăm, vẫn thể thấy làn da nàng trắng đến chói mắt, trông vô cùng xinh .

Cơn say của lập tức tỉnh một chút, ánh mắt thèm thuồng nàng.

“Ngươi là ai?”

Tôn Đại Điền hưng phấn bước tới chỗ nàng. Lúc chẳng kịp nghĩ cô gái là ai, thấy nàng xuất hiện trong sân nhà , xinh như thế, tà tâm liền nổi lên. Tôn Đại Điền vốn là kẻ ham sắc, nếu năm xưa chẳng để mắt đến Úc đại cô dung mạo xinh . Chỉ là Úc đại cô giày vò đến mức trở nên đen đúa gầy gò, trông mất hứng, nên tìm một tình ở trong thành, mong sinh một đứa con trai khỏe mạnh khác. Lúc , uống rượu , rượu lu mờ lý trí, hành động vô cùng liều lĩnh.

lúc nhào tới, đột nhiên một luồng lực cực mạnh đ.á.n.h thẳng . Cả bay ngược , đập mạnh xuống đất.

Xương sống như gãy đôi, đau đến thốt nên lời. Chưa kịp hồn, một chiếc chân giẫm lên đầu . Mặt giẫm đến gần như biến dạng, cũng tiếng kêu t.h.ả.m thiết định phát nghẹn .

Úc Kim trong phòng thấy động tĩnh liền chạy , thấy chị đang giẫm lên một gã đàn ông vạm vỡ như giẫm một con ch.ó chết, nàng chợt cảm thấy xót xa.

“Chị cả, đừng để bẩn chân.”

Thư Sách

Nàng quanh, lấy một cây gậy đây, “Chị , dùng gậy mà đ.á.n.h , đừng để bẩn tay.”

Úc Ly: “…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-175chuong-175.html.]

Tôn Phương Nương trong bếp thấy tiếng Úc Kim, cuối cùng cũng trấn áp nỗi sợ hãi, lấy bình tĩnh bước . Chờ khi nàng thấy cảnh tượng trong sân, vẻ mặt nàng trở nên ngơ ngác một lúc.

Úc Ly cần cây gậy của Úc Kim. Nàng buông chân , bóp chặt cổ Tôn Đại Điền, xách lên. Gần đây nàng cao lên một chút, nhưng so với Tôn Đại Điền vẫn còn thấp hơn. Hơn nữa nàng nhỏ nhắn gầy gò, Tôn Đại Điền mặt nàng giống như một khổng lồ. lúc , nàng bóp cổ Tôn Đại Điền vạm vỡ, xách lên như xách một con gà.

Tôn Đại Điền treo lơ lửng giữa trung, cánh tay bóp cổ cứng như gọng kìm, căn bản thể gỡ . Mặt nghẹn đến đỏ bừng, sắp tắt thở. Bản năng cầu sinh khiến liều mạng kéo cánh tay đang bóp cổ . Ngày hôm qua khi bóp cổ con gái thứ hai, chỉ cảm thấy vô cùng hả ; Đến lượt bóp cổ, nỗi sợ hãi cái c.h.ế.t khiến cực kỳ kinh hãi. Đôi mắt lồi , giống như một con cá vàng rời khỏi nước, vô lực giãy giụa.

Úc Ly bóp , đầu hỏi Tôn Phương Nương: “Đánh ?”

Úc Kim lập tức đưa cây gậy qua, cổ vũ: “Phương Nương, đ.á.n.h !” Mặc dù chị nàng thể đ.á.n.h tên khốn nạn đó, nhưng thể sảng bằng tự đánh? Nếu nàng gặp cha như Tôn Đại Điền, nàng cũng mong tự tay tay.

Tôn Phương Nương nắm lấy cây gậy, Tôn Đại Điền bóp cổ như một con ch.ó chết, nhận sức giãy giụa của ngày càng yếu, trông như một con heo mập đang chờ thịt. Sau đó, nàng chút do dự quật một gậy thật mạnh lưng Tôn Đại Điền.

Tôn Đại Điền phát một tiếng rên đau đớn.

Cuối cùng Úc Ly cũng buông tay, mặc Tôn Đại Điền mềm oặt ngã xuống đất. Không khí tràn cổ họng, định ho khan, thì cây gậy tấp tới tấp .

Tôn Phương Nương nhắm mắt , dốc hết sức mà đánh, như trút hết nỗi sợ hãi, uất ức và sự nhẫn nhịn bấy lâu nay. Cái thế đạo luôn thích trói buộc bằng đạo đức, để kiềm chế hành vi của họ. Con cái cha sai, chống cự cha , đ.á.n.h cũng chỉ thể ngoan ngoãn chịu đựng. Phản kháng là bất hiếu, sẽ ngàn chỉ trích… con cái cũng là , cũng đau, đau thì ai mà phản kháng?

Tôn Đại Điền đánh, theo bản năng ôm lấy đầu. Khi đánh, thường theo bản năng bảo vệ những chỗ hiểm yếu, như đầu, vì đó là nơi yếu ớt nhất, nếu thật sự một gậy đập trúng thì chuyện đùa. Ngược , những chỗ khác mỡ che chở, đ.á.n.h cũng thể từ từ hồi phục.

Sức lực Tôn Phương Nương quả thực đủ lớn, chỉ đ.á.n.h một lát thở hồng hộc. Điều cũng giúp Tôn Đại Điền hồi sức .

“Đồ đàn bà thối, mày dám đ.á.n.h tao?” Hắn hung ác gào lên, đôi mắt đỏ ngầu chằm chằm Tôn Phương Nương.

Tôn Phương Nương sợ hãi lùi một bước.

ngay đó, tên Tôn Đại Điền hung ác một cước đá , khiến cong , phun một búng máu. Hắn kêu t.h.ả.m một tiếng, cổ họng phát tiếng khò khè.

Tôn Phương Nương ngẩn , nắm chặt cây gậy, đang chần chừ nên tiếp tục đ.á.n.h , thì chợt thấy từ phía tới. Người đó cầm một cái ghế, giơ cao lên, hung bạo đập xuống hai chân Tôn Đại Điền.

Tôn Đại Điền nữa kêu t.h.ả.m thiết lên, tiếng kêu vô cùng thê lương.

Hàng xóm gần nhà họ Tôn thấy thì hoảng sợ, càng thêm dám ngoài xem xét. Họ lo lắng Tôn Đại Điền thật sự đ.á.n.h c.h.ế.t vợ con ? âm thanh giống con Phương Nương, ngược giống đàn ông, chỉ là âm thanh biến đổi một chút, nhất thời thể phân biệt là ai.

Dưới ánh trăng mờ ảo, Tôn Chính trong tay cầm cái ghế, hung tợn từng chút một đập hai chân Tôn Đại Điền, như đập gãy, đập nát, đập cho bấy nhầy… Vẻ mặt hết sức bình tĩnh, chỉ đôi mắt vì cảm xúc kích động mà nổi đầy gân máu, trông vô cùng đáng sợ.

Tôn Phương Nương ngây .

Chẳng mấy chốc, hai chân Tôn Đại Điền đập đến nát bấy, m.á.u thịt lẫn lộn, cũng chỉ còn thoi thóp, tàn gần như đứt đoạn. Sức lực của Tôn Chính cũng dần cạn. Cậu kiệt sức, bệt xuống đất, ôm n.g.ự.c thở dốc, môi tím tái.

Thế nhưng đôi mắt sáng đến kinh . Cậu ống quần ướt đẫm m.á.u chân Tôn Đại Điền, tự nhủ: “Cha , năm đó cha đ.á.n.h gãy chân con, hại con cả đời thành què, cha cũng trả con một đôi chân … Cha cứ yên tâm, chúng con sẽ nuôi cha, sẽ để cha c.h.ế.t nhanh như …”

Âm thanh tựa như lời thì thầm của ác quỷ, trong đêm thu trăng mờ ảo, khiến kinh sợ vô cùng.

Đến cả Úc Kim cũng chút sợ hãi, khẽ dịch gần chị .

Tôn Phương Nương cuối cùng cũng hồn, vội vàng buông cây gậy trong tay, chạy đỡ Tôn Chính, “Chính ca nhi, em đây? Em chứ?” Nhìn thấy sắc mặt của em trai, lòng nàng thắt .

Tôn Chính với chị, kịp một câu , thì ngất lịm .

Loading...