Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 104

Cập nhật lúc: 2025-09-29 14:43:17
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Úc Ly ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày.

Thực , cô cảm thấy chẳng cần nghỉ ngơi, nhưng khổ nỗi cả Chu thị và Phó Văn Tiêu đều cho rằng cô nên nghỉ ngơi cho đàng hoàng, còn cô nghỉ cả mười ngày nửa tháng.

Chu thị thậm chí còn : "Ly Nương, nếu thực sự mệt, là con đừng lên huyện việc nữa."

Tuy công việc mổ lợn kiếm tiền nhanh – tiền công trả theo ngày, nhiều – mỗi ngày thể kiếm ba bốn trăm văn, một tháng cũng mười lạng bạc, ngang ngửa với tiền tiêu vặt của chưởng quỹ lớn ở các tửu lầu tiệm vàng phủ thành, nhưng công việc thực sự quá vất vả, nửa đêm dậy, chẳng đủ thời gian để ngủ. Người mà nghỉ ngơi đủ, cơ thể khỏe ?

Úc Ly dĩ nhiên từ chối. Công việc mổ lợn như cơ mà, kiếm tiền nhanh, tiền nhiều, ngày nào cũng thịt ăn. Nếu nghề , sẽ nó kiếm tiền đến mức nào. Công việc lương cao, môi trường việc , quả thực là công việc trong mơ của dân thường. Úc Ly dã tâm gì lớn, hiện tại chỉ ăn no mặc ấm, ngày nào cũng thịt. Cô cảm thấy công việc thực sự .

Thấy khuyên cô, Chu thị chỉ đành thở dài. Bà sang chuyện với Phó Văn Tiêu, khuyên cô, đừng để cô việc đến kiệt sức.

Phó Văn Tiêu bật , : "Mẹ , Ly Nương trẻ con, cô đang gì."

Chu thị , khuyên nữa. Bà thở dài: "Thôi , ngày thường sẽ nấu thêm canh bổ cho nó, t.h.u.ố.c cũng thể dừng, cứ để nó bồi bổ cho khỏe ."

Phó Văn Tiêu , thầm nghĩ lẽ Úc Ly sẽ vui lắm, vì cô thực sự uống t.h.u.ố.c bổ chút nào.

Quả nhiên, khi Úc Ly thấy Chu thị bưng lên món canh t.h.u.ố.c (dược thiện), vẻ mặt cô kỳ lạ.

"Mẹ ơi, đây là gì ạ? Mùi lạ."

Chu thị dịu dàng : "Đây là canh thuốc, để bồi bổ cơ thể. Vừa Đồ lão đại tặng ít d.ư.ợ.c liệu, thích hợp để nấu món , bổ lắm, con với  Tiêu ca nhi đều ăn ."

Úc Ly nửa hiểu nửa , cảm thấy món "canh" thêm chữ "thuốc", đáng sợ. Cô cẩn thận húp một ngụm, mặt mày nhăn . Mùi vị kinh khủng như t.h.u.ố.c bắc, nhưng cũng ngon như tưởng tượng, thậm chí còn tanh. Miệng cô Chu thị nuôi cho kén ăn, nên tài nào thích nổi món canh t.h.u.ố.c .

vì Chu thị cứ chằm chằm, Úc Ly thể từ chối, đành ăn hết bát canh. Ăn xong cô vội về phòng, thấy Phó Văn Tiêu cũng đang ăn món canh đó, vẻ mặt chút vi diệu. Úc Ly thấy ung dung, thản nhiên như đang uống một chén , khỏi hỏi: " Tiêu ca nhi, vị thế nào?"

"Cũng ." Phó Văn Tiêu đáp.

"Anh thấy mùi nó lạ ?"

Phó Văn Tiêu bật : "Canh t.h.u.ố.c vốn ít nấu ngon , thế tồi . Ta nhớ đây một vị đầu bếp... ông nấu  dược  thiện ngon, món ăn còn nhận là  dược  thiện nữa."

Úc Ly hai mắt sáng rực, tò mò hỏi: "Là ai ạ? Đầu bếp nào mà lợi hại thế?"

Phó Văn Tiêu nhạt: "Nghe là ở kinh thành."

Úc Ly , chút thất vọng. Đầu bếp ở kinh thành thì xa quá, tạm thời cô thể nếm thử .

Đột nhiên thấy nụ của chút khác lạ, trông như đang khó chịu, cô liền hỏi: "Sao ? Anh khỏe ?" Vừa , cô vươn tay nắm lấy cổ tay , truyền một chút dị năng qua.

Phó Văn Tiêu sững hành động đột ngột của cô, chỉ cảm thấy vùng da tay cô chạm như nóng lên, theo bản năng rụt . sức bằng cô, những rụt mà còn cô nắm chặt hơn.

"Đừng động đậy." Úc Ly .

Phó Văn Tiêu liền bất động, vành tai đỏ ửng, chút luống cuống.

Một lát , Úc Ly buông , cảm thấy bụng đói, cũng mệt. Mỗi sử dụng dị năng xong, cô đều cảm thấy mệt mỏi và đói cồn cào. Cô vươn tay lấy mấy viên mứt bàn ăn, nhưng vẫn thấy đói, đành chạy ngoài tìm Chu thị.

"Mẹ ơi, con đói ."

"Ly Nương ăn gì, ngay đây."

"Cho con một bát mì gà ạ..."

Phó Văn Tiêu trong phòng, nhẹ nhàng chạm cổ tay cô nắm. Không ảo giác của , khi cô buông tay, cơ thể thực sự dễ chịu hơn. Cảm giác đau nhức âm ỉ và cái lạnh thấm xương tủy dường như suy yếu ít. Tim chút kiểm soát mà đập loạn nhịp.

Buổi tối, Úc Ly chuẩn lên giường thì thấy Phó Văn Tiêu đang bên cửa sổ. Cửa sổ mở toang, gió thu ban đêm lùa , thổi bay mái tóc .

"Tiêu ca nhi, ngủ ?" Úc Ly , "Với , đừng ở đó hóng gió, sẽ bệnh đấy."

Phó Văn Tiêu chậm rãi dậy, cùng cô lên giường nghỉ ngơi. Trong lúc đó, cứ chớp mắt.

Úc Ly hỏi: "Anh gì? Lại khỏe ?"

Thư Sách

"Ly Nương..." Phó Văn Tiêu nhẹ nhàng gọi một tiếng, nhưng khi cô tò mò , im bặt. Cuối cùng, hỏi gì cả.

Hỏi để gì chứ? Cô bao giờ che giấu sự khác thường của mặt , vì cô tin tưởng , mà là vì cô chắc chắn rằng nếu gì bất lợi cho cô, cô thể quyết định sinh tử của .

Thổi tắt đèn dầu, hai xuống ngủ. Úc Ly đó, dùng dị năng để chữa trị cho cơ thể . Đang bận rộn thì trong bóng tối vang lên giọng của Phó Văn Tiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-104.html.]

"Ly Nương, mặt khác, đừng những chuyện khác thường."

Úc Ly "ừm" một tiếng, cũng hỏi "chuyện khác thường" là gì, chỉ : "Bao gồm cả ?"

Phó Văn Tiêu quả quyết: "Cũng bao gồm cả , cố gắng giấu thì cứ giấu."

Úc Ly: " ngày nào cũng ăn nhiều như , sớm nhận ."

"Mẹ cho rằng  nàng sức khỏe, ăn nhiều một chút là bình thường thôi," giọng Phó Văn Tiêu thoáng ý . "Mẹ sẽ nghĩ nhiều ."

Úc Ly đồng ý. Lúc dị năng tiêu hao gần hết, cô mệt đến mức mắt sắp mở , mơ màng : "Tiêu ca nhi, đúng là ..."

Phó Văn Tiêu khẽ .

Buổi sáng, khi ăn sáng và rưng rưng uống xong bát t.h.u.ố.c bổ kinh khủng, Úc Ly liền khỏi nhà.

Chu thị dặn dò: "Nếu khỏe thì về ngay, hoặc nhờ đưa về nhé."

Úc Ly vẫy tay với bà: "Mẹ yên tâm, con ạ."

Úc Ly định đến nhà họ Úc thăm Úc Châu. Dù cô truyền dị năng sinh mệnh để giúp con bé tỉnh , nhưng dị năng của cô quá yếu, chỉ thể giúp Úc Châu tỉnh chứ thể chữa khỏi ngay lập tức. Con bé vẫn cần thời gian để từ từ hồi phục.

Khi Úc Ly đến nhà nhị phòng, ba chị em đều ở nhà, thấy cô thì vô cùng vui mừng.

"Chị cả, chị đến đây? Chị khỏe hẳn ?" Úc Kim quan tâm hỏi, mắt cô từ xuống .

Trên giường, Úc Châu đang , đưa tay kéo áo cô: "Chị cả..."

Úc Ly xoa đầu từng đứa em một, : "Đừng lo, chị khỏe ."

Ba cô em gái chăm chú quan sát cô, phát hiện sắc mặt cô quả thực hơn nhiều. Không ảo giác , nhưng dường như da chị cả trắng hơn, gương mặt gầy gò cũng đầy đặn hơn một chút.

"Chị cả, hình như chị da thịt hơn ," Úc Ngân ngập ngừng .

Úc Ly véo má , : "Gần đây ngày nào cũng ăn ba bữa, còn t.h.u.ố.c bổ, canh t.h.u.ố.c nên mới hồi phục ."

Ba cô em gái mắt sáng lấp lánh cô, đều vui vẻ.

Úc Ly bát t.h.u.ố.c tay Úc Kim, hỏi: "Em út ? Thầy lang qua xem ?"

"Hôm qua thầy  lang qua ạ," Úc Kim vui vẻ . "Thầy lang bảo em út tỉnh nguy hiểm nữa, nhưng nặng, vẫn tịnh dưỡng cho , uống thêm mấy thang t.h.u.ố.c bổ nữa."

Nửa bát t.h.u.ố.c còn , Úc Châu uống một cạn sạch, hề kêu khổ. Uống xong liền ngậm viên kẹo chị cho, vui vẻ mặt.

Úc Ly hỏi: "Em út, t.h.u.ố.c khó uống ?"

"Khó uống lắm ạ," Úc Châu đáp, " uống t.h.u.ố.c thì cơ thể mới mau khỏe, như sẽ tốn tiền mua t.h.u.ố.c nữa. Thuốc đắt lắm."

Úc Ly xoa đầu em: "Ngoan lắm."

Mấy chị em chuyện một lát, nhắc đến chuyện hai hôm , Úc Cầm bên nhà chính mang qua mười lạng bạc.

"Là ông nội bảo chị đưa qua," Úc Kim , sắc mặt chút vui.

Úc Ly : "Cứ nhận lấy ."

" em vẫn tức lắm." Úc Kim nhỏ.

Úc Ly xoa đầu cô bé: "Vậy thì em hãy cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn, để khác dám bắt nạt các em nữa."

Úc Kim chìm suy tư.

Xác nhận Úc Châu đang hồi phục , Úc Ly lâu.

"Chị cả, chị về , cần lo lắng ," Úc Kim với cô. "Đợi em út khỏe hẳn, em sẽ lên huyện tìm việc kiếm tiền."

Úc Ly chút ngạc nhiên: "Em định tìm việc gì?"

"Thực em cũng ý tưởng , nhưng lên huyện xem xét kỹ ," Úc Kim chút ngại ngùng, "Em còn lên huyện bao giờ."

Úc Ly gật đầu: "Được, khi nào thì với chị một tiếng, chị dẫn em ."

Rời khỏi  nhị phòng, Úc Ly ngang qua cổng chính nhà họ Úc. Cổng đang mở, Úc Cầm và Vương thị đang phơi quần áo trong sân. Úc lão thái thái bếp, miệng lẩm bẩm c.h.ử.i rủa ai đó. Khi cô ngang qua, cả ba đồng thời về phía cô.

Úc lão thái thái hoảng hốt, lập tức lủi trong bếp.

 

Loading...