Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 101

Cập nhật lúc: 2025-09-29 14:17:43
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Sáng sớm tinh mơ, cửa nhà họ Phó đập vang.

Chu thị đang lúi húi trong bếp nấu bữa sáng, bụng bảo lát nữa lẽ Úc Ly sẽ về ăn. Nghe tiếng gõ cửa, bà khỏi thắc mắc, chùi tay tạp dề , cất tiếng hỏi: "Ai đấy ạ?"

Bên ngoài tiếng đáp : " Thím Chu, mau mở cửa, Ly Nương nhà  bà ngất xỉu !"

Chu thị , lòng rối bời, vội vàng chạy . Vừa mở cửa, bà thấy  Đại Tráng nhà hàng xóm đang cõng Úc Ly lưng, vợ và thím Chu ngay , ai nấy mặt mày căng thẳng.

Thấy bà, thím Chu vội : "Chúng định đồng thì gặp Ly Nương đường, con bé đột nhiên ngã gục xuống, chẳng hiểu nữa."

Chu thị hoảng hốt, vội : "Mau, mau đưa con bé nhà..."

Đại Tráng "" một tiếng, cõng Úc Ly thẳng về phía gian nhà phía đông. Anh vẫn thường qua nhà họ Phó giúp gánh nước, bổ củi nên quen thuộc, rõ phòng của Phó Văn Tiêu ở .

Trong phòng, Phó Văn Tiêu tỉnh từ sớm. Đêm qua Úc Ly về, ngủ yên giấc. Có lẽ vì hai tháng nay, hai chung chăn chung gối, tuy rằng mỗi một góc nhưng chỉ cần tỉnh giấc là thể cảm nhận sự hiện diện của bên cạnh. Dần dà, quen với sự tồn tại đó, thậm chí lúc nửa đêm tỉnh dậy, cảm nhận bàn tay cô đặt cổ cũng thấy lạ, chỉ thấy chút buồn . Hắn cảnh nào tạo nên một cô gái cảnh giác và độc lập đến , đến nỗi khi ngủ say cũng chịu nổi sự mặt của khác trong phòng.

Đêm qua, Phó Văn Tiêu cũng chuyện em gái Úc Ly là Úc Châu gặp nạn. Sau đó Chu thị ngoài hỏi thăm về kể , hiểu rõ chuyện. Hắn cũng chút lo lắng. Nếu tình hình của Úc Châu nghiêm trọng như lời dân làng đồn, e rằng thầy lang đến cũng vô dụng. Đến lúc đó, chắc cô sẽ đau lòng.

Cô là nguyên tắc. Một khi trở thành "Úc Ly" của nhị phòng, cô sẽ chăm sóc cho những em gái đó thật . Cô thực sự đặt những em đó lòng, coi đó là trách nhiệm của . Bất kỳ ai trong họ xảy chuyện, cô đều vui.

Đêm qua thấy Úc Ly về, Phó Văn Tiêu hiểu rằng tình hình của Úc Châu lẽ còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng.

lúc , thấy tiếng động bên ngoài. Lòng thắt , vội vịn thành giường dậy, lê bước mở cửa.

Cánh cửa mở, liền thấy Đại Tráng nhà bên đang cõng một tới. Nhìn thấy Phó Văn Tiêu ở cửa, Đại Tráng sững , : "Cậu Tiêu, Ly Nương ngất ."

Tim Phó Văn Tiêu như chìm xuống, gương mặt thoáng vẻ trống rỗng, vô thức đưa tay định đỡ lấy lưng .

"Cậu Tiêu, để đưa ," Đại Tráng luôn nhớ rằng sức khỏe , dám giao cho , lỡ như đủ sức, ôm nổi thì cả hai cùng gặp chuyện.

Phó Văn Tiêu khựng , : "Làm phiền ."

Hắn lùi sang một bên, để Đại Tráng cõng . Sau khi Đại Tráng trong, thím Chu và vợ Đại Tráng theo cũng thấy Phó Văn Tiêu.

Vợ Đại Tráng là đầu tiên gặp . Nhìn thấy đàn ông đắm trong nắng sớm, cô ngẩn tại chỗ. Gần đây, vẫn đồn rằng con trai nhà họ Phó xí vô cùng, vì bệnh tật ốm yếu, bệnh tật giày vò đến mức tàn ma dại, thể nào . Việc bao giờ xuất hiện trong làng càng khiến lời đồn thêm chắc chắn.

Lúc , khi tận mắt thấy Phó Văn Tiêu, vợ Đại Tráng mơ màng nghĩ, nếu đàn ông như mà còn chê , thì đời gì còn ai nữa? Chẳng trách đây cô tò mò hỏi chồng và Đại Tráng, cả hai đều cô bằng ánh mắt kỳ quặc. Rốt cuộc là ai đồn rằng Phó Văn Tiêu ? Lời đồn thật quá đáng.

Đại Tráng đặt xuống giường. Phó Văn Tiêu chậm rãi bước tới, hỏi: "Anh Đại Tráng, Ly Nương ?"

" cũng ," Đại Tráng thật thà đáp, "Chúng gặp cô đường, chào mà cô đáp, đột nhiên ngất ."

Phó Văn Tiêu gương mặt tái nhợt, gầy gò của Úc Ly, đôi môi trắng bệch còn một giọt máu. Khi ánh mắt dừng ở n.g.ự.c cô, thấy vết m.á.u khô , ánh mắt sững . Hắn sang Đại Tráng : "Anh Đại Tráng, phiền lên huyện mời Hứa đại phu đến đây một chuyến."

"Được." Đại Tráng gật đầu. Anh ngoài, với và vợ một tiếng, nhận lấy bạc từ Chu thị vội vã lên huyện.

Khi trong phòng còn ai khác, Phó Văn Tiêu đưa tay, cẩn thận lật vạt áo của giường lên. Thấy n.g.ự.c cô vết thương nào, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Khi thấy vết m.á.u áo, nghĩ cô vũ khí sắc bén nào đó đ.â.m , trong chốc lát nghĩ đến nhiều chuyện. Nếu thương, thì vết m.á.u ...

Sau khi Đại Tráng , thím Chu và vợ thấy còn việc gì nữa cũng về.

Chu thị thấy cả Úc Ly đẫm mồ hôi, quần áo dính đầy bùn đất, vội múc một chậu nước, lau rửa vết bẩn cho cô.

"Không Ly Nương mà đột nhiên ngất thế ?" Chu thị mắt hoe hoe. Lúc Ly Nương mới về dâu, tuy gầy gò nhưng tràn đầy sức sống, đáng mến. Nuôi hai tháng trời mới da thịt một chút, trông cũng khỏe khoắn hơn, mà đột nhiên xảy chuyện, lòng bà đau xót vô cùng.

Phó Văn Tiêu bên cạnh, cầm cổ tay Úc Ly bắt mạch. Trước khi nhà họ Phó gặp biến cố, cũng từng học qua một ít y lý, vì gì khác mà là để đề phòng khác hãm hại. Hắn cũng thể coi là đôi chút về y thuật.

Chu thị lau sạch mặt và cổ cho Úc Ly, chẳng mấy chốc liền thấy vết m.á.u n.g.ự.c áo cô, bà hoảng hốt: "Sao áo Ly Nương m.á.u thế ? Không lẽ là của Châu Nương?" cũng đúng, vết m.á.u còn mới, khô hẳn.

Chu thị hiểu, đành về phía Phó Văn Tiêu. Thấy đang tập trung bắt mạch, bà cũng dám phiền.

Một lúc lâu , Phó Văn Tiêu mới thu tay về.

" Tiêu ca nhi, Ly Nương ?" Bà lo lắng hỏi, "Con bé thương ? Có là những đó... tìm đến đây ?" Nói đến đây, mặt bà đầy vẻ sợ hãi, lo rằng ác mộng năm xưa sẽ tái diễn.

Phó Văn Tiêu lắc đầu: "Không thương, cô kiệt sức, tổn hao nguyên khí..." Nói đến đây, chút do dự. Y thuật của tinh thông, chỉ thể coi là sơ qua, sợ chẩn đoán sai. Đồng thời cũng hiểu, cô gì mà kiệt sức, thậm chí tổn hao cả nguyên khí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-101.html.]

Thư Sách

Người vốn gầy gò, trông như suy dinh dưỡng, nuôi hai tháng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Cơ thể cô sớm bào mòn trong những năm tháng cực khổ, lẽ chỉ khá hơn bây giờ một chút. Nếu bồi bổ cẩn thận, tương lai sẽ tổn thọ, e rằng sống bao lâu. Vậy mà lúc tổn hao nguyên khí, thật là...

Chu thị mặt trắng bệch, kinh ngạc tức giận: "Sao thể? Chẳng lẽ là bên Châu Nương ? Con bé đau lòng quá độ..." Bà đoán tới đoán lui cũng nguyên cớ, đành tiếp tục lau rửa cho Úc Ly, bộ quần áo dính m.á.u cho cô.

Khi bà quần áo cho Úc Ly, Phó Văn Tiêu lịch sự mặt . Chu thị thấy , khỏi thở dài. Hai tuy là vợ chồng nhưng cái thực của vợ chồng. Nhìn dáng vẻ tránh né của Tiêu, e rằng tính nếu ngày nào đó qua khỏi sẽ để Úc Ly , tìm một tấm chồng khác. Lòng bà thực sự hụt hẫng, khó chịu vô cùng, là vì Úc Ly đang hôn mê giường, là vì Phó Văn Tiêu.

Một lúc , Úc Ngân vội vã chạy đến nhà họ Phó, mặt trắng bệch. Vẻ mặt cô bé còn hoảng sợ hơn cả ngày hôm qua khi Úc Châu gặp chuyện, run nhè nhẹ, cả lạnh toát. Cô bé Chu thị, môi run run, một câu cũng nên lời.

"A Ngân," Chu thị thấy bộ dạng của cô bé như sắp ngất , vội ôm lấy: "A Ngân đừng sợ, đừng sợ, Ly Nương sẽ !"

Cổ họng Úc Ngân khô khốc, gì đó nhưng nhất thời thốt nên lời. Một lúc lâu , cô bé mới lên tiếng: "Chị cả ạ? Cháu gặp chị ..." , "Đều tại cháu, rõ ràng lúc chị cả , cháu thấy chị , mà cháu cùng chị về..." Nói đến cuối, cô bé như mưa, về phía gian nhà phía tây.

Ở nông thôn bí mật gì, nhà ai chuyện gì là chẳng mấy chốc cả làng đều . Chuyện Úc Ly ngất xỉu giữa đường cũng lan nhanh. Có với nhà họ Úc chạy sang báo tin cho họ. Úc Ngân tin liền chạy tới ngay. Úc Kim cũng , nhưng tiểu còn tỉnh, cha , cô thực sự yên tâm để Úc Châu ở nhà một , đành lòng nóng như lửa đốt ở nhà chờ tin.

Úc Ngân phòng, thấy Phó Văn Tiêu đang bên giường. Cô bé nhỏ giọng gọi một tiếng "Anh rể", bước đến bên giường. Nhìn thấy gương mặt trắng như tờ giấy của Úc Ly, cô bé che miệng , tiếng nức nở nghẹn ngào vang lên.

Phó Văn Tiêu ngẩng đầu cô bé, nhíu mày, hỏi: "Ly Nương ở nhà họ Úc xảy chuyện gì?"

Úc Ngân nước mắt lưng tròng, một lúc mới định thần , lau nước mắt, khàn giọng : "Chị cả đêm qua thức trắng đêm, sáng nay chúng  em tỉnh dậy thì chị ..." Nói đến đây, cô bé vô cùng áy náy, cảm thấy đêm qua họ nên ngủ quên, lẽ để chị cả về nhà họ Phó nghỉ ngơi . Cô bé nghĩ chắc chắn là chị cả quá mệt.

Phó Văn Tiêu trực giác rằng đơn giản như . Làm thức một đêm mà hôn mê ? Hắn bảo Úc Ngân kể cẩn thận, bỏ sót chi tiết nào.

Úc Ngân đang hoảng loạn vì chuyện của Úc Ly, hỏi cũng nghĩ nhiều, tỉ mỉ kể chuyện từ hôm qua đến sáng nay. Khi cô bé , sáng nay họ tỉnh dậy thấy Úc Ly đang nắm tay Úc Châu, sắc mặt , Phó Văn Tiêu mơ hồ cảm thấy vấn đề lẽ ở đây. Chắc chắn là khi ngủ, cô gì đó. Nếu , cơ thể cô sẽ đột nhiên tổn hao nguyên khí, kiệt sức đến . rốt cuộc cô gì? Có liên quan đến vết m.á.u áo cô ?

Phó Văn Tiêu thực sự nghĩ , gương mặt tái nhợt, tĩnh lặng của Úc Ly giường, thất thần. Cô gái tên "Úc Ly" bí ẩn nhất, khó đoán nhất mà từng gặp trong đời. Dường như phận định, những ngày cuối đời, vận mệnh vẫn ưu ái , mang đến cho một bất ngờ, để c.h.ế.t trong cô độc. Nguồn gốc của cô bí ẩn, khiến thể nào đoán . Ban đầu nghi ngờ, cô là Úc Ly của nhị phòng  nhà  họ  Úc ở làng Thanh Thạch, mà là một khác, lẽ mượn phận của "Úc Ly" để che giấu phận thật của .

khi thấy dáng vẻ và đôi bàn tay chai sần vì lụng của cô, tin rằng cô chính là "Úc Ly" nhị phòng. Phó Văn Tiêu đột nhiên nhớ những câu chuyện kỳ quái mà hồi nhỏ bà v.ú Chu thị từng kể, về hồ tiên hóa xuống núi báo ân, về nữ quỷ mượn xác hồn để báo thù rửa hận. Hắn đoán, cô lẽ là mượn xác hồn.

Khi mặt trời lên cao, Đại Tráng cuối cùng cũng mời Hứa đại phu của Hồi Xuân Đường về. Hứa đại phu ngờ bệnh là con dâu nhà họ Phó. Sau khi xem xét, ông đưa kết luận gần giống với Phó Văn Tiêu.

"Cô nương kiệt sức, tổn hao nguyên khí, cần nghỉ ngơi thật , bồi bổ cơ thể..."

Hứa đại phu hề thấy lạ. Lần đầu gặp, dáng vẻ của Úc Ly là ông cô sống , ăn đủ no, nghỉ ngơi đủ, việc nặng nhọc, tổn hao nguyên khí là chuyện thường tình.

Ông kê một đơn t.h.u.ố.c bổ nguyên khí, bảo Đại Tráng tiếp tục cùng ông lên huyện lấy thuốc. Chu thị và Úc Ngân đều thở phào nhẹ nhõm. "Tốt quá , chị cả !" Úc Ngân mừng đến mức suýt .

Thấy Hứa đại phu sắp , Chu thị chợt nhớ , vội : "Hứa đại phu, trong làng còn một bệnh nữa, phiền ông qua xem giúp." Bà sang Úc Ngân, "A Ngân, con dẫn Hứa đại phu qua đó ."

Úc Ngân gật đầu. Hứa đại phu đập đầu, sắc mặt nghiêm , gì thêm, cùng Úc Ngân một chuyến đến nhà họ Úc.

Buổi chiều, Đại Tráng mang t.h.u.ố.c về, Chu thị lập tức sắc. Phó Yến Hồi và Phó Yến Sanh quẩn quanh bên cạnh bà, mặt mày lo lắng.

"Bà nội, thím nhỏ sẽ ạ?" Phó Yến Sanh non nớt hỏi.

Chu thị kiên nhẫn đáp: " , thầy lang thím chỉ mệt quá thôi, cần nghỉ ngơi, bồi bổ cơ thể là sẽ khỏe ngay."

Hai em chớp mắt, đều thở phào. Phó Yến Sanh tiếp lời: "Vậy con sẽ cho thím nhỏ ăn kẹo của con để thím bồi bổ."

"Cả bánh nữa ạ," Phó Yến Hồi thêm, "Sau con sẽ ăn bánh nữa, để dành hết cho thím."

Chu thị xoa đầu hai đứa trẻ, lòng chút chua xót. Người , trẻ con là nhận ai ai rõ nhất. Nếu Úc Ly , chúng quý cô đến ?

Sắc t.h.u.ố.c xong, Chu thị bưng phòng. Đợi t.h.u.ố.c nguội bớt, bà cẩn thận đút cho Úc Ly. Phó Văn Tiêu bên cạnh . Xong xuôi, Chu thị nấu cơm, định bụng nấu chút cháo loãng, chỉ cần Úc Ly tỉnh là thể ăn ngay.

Buổi chiều, Úc Kim cũng qua một chuyến. Thấy chị cả bất động, cô bé che miệng nức nở. Phó Văn Tiêu bên cạnh, an ủi. Một lúc lâu , Úc Kim mới nín , lau nước mắt.

"Anh rể, chị em phiền và thím Chu chăm sóc nhiều hơn," cô bé nhỏ.

Phó Văn Tiêu khẽ "ừm" một tiếng. Úc Kim lưu luyến chị gái một cái khỏi phòng.

Mãi đến tối, Úc Ly vẫn tỉnh . Chu thị lo lắng, lau cho cô lẩm bẩm: "Không khi nào Ly Nương mới tỉnh, cả ngày hôm nay ăn gì, chắc con bé đói lắm. Phải thêm ít bánh bao, đợi con bé tỉnh dậy ăn..."

Chu thị chăm sóc Úc Ly xong, với Phó Văn Tiêu: "Tiêu ca nhi,  hai đứa nghỉ nhé, chuyện gì cứ gọi một tiếng."

Nói chút yên tâm, một bệnh chăm sóc một bệnh khác... mà yên tâm cho ? yên tâm cũng đành chịu, nhà họ Phó chỉ hai gian phòng ngủ. Bà lo lắng sốt ruột rời .

 

 

 

Loading...