Bén Rễ - Phần 1

Cập nhật lúc: 2025-11-21 13:11:47
Lượt xem: 73

1.

 

gặp Giang Hà mùa hè năm năm tuổi.

Trong phòng khách đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ trạc tuổi, ôm gấu bông, nhảy chân sáo chạy xuống hỏi:

“Cậu là ai? Sao ở nhà tớ?”

Đối diện câu hỏi non nớt của , Giang Hà ngẩng lên liếc một cái, đầy vẻ xem thường.

Ngay đó, lạnh: “Gọi .”

Anh?

Ba chỉ mỗi là con gái, từ sinh thêm một ” chứ?

“Không gọi.” Tuy còn nhỏ, vẫn hiểu thể để lừa.

“Cậu .”

hừ nhẹ, trèo lên sofa .

Giang Hà chịu thua: “ chính là của nhóc. Sau ở đây, ba sẽ chỉ thương , thương nhóc nữa.”

từng xem mấy bộ phim xem, trong đó chuyện trọng nam khinh nữ.

Lẽ nào ba lén sinh một trai thật? Vậy ba còn mua váy cho ? Còn mua bánh kem cho ?

Chỉ nghĩ tới thôi, mắt lập tức đỏ lên, nước mắt rớt xuống lã chã.

“Cậu lừa ! Cậu gạt !”

hề!”

Khi ba và ba Giang Hà chạy đến, mắt sưng như quả đào.

“Không xin em gái nhanh lên?” Ba Giang vung một cái tát lên đầu Giang Hà.

Giang Hà loạng choạng kéo đến mặt :

“Ờm… xin .” 

Bị đ.á.n.h đến ngơ ngác, líu ríu: “ ruột của nhóc… nhưng tính theo tuổi, nhận nhóc em gái, nhóc cũng thiệt.”

: …

Càng càng tức, càng to.

còn lâu mới cần một chỉ bắt nạt ”!

Không EQ của Giang Hà thấp đến mức nào, còn đưa tay bóp mặt : “Mặt nhóc vốn tròn tròn, ngốc ngốc . Giờ thế … càng ngốc hơn.”

“Giang Hà!” Ba Giang lôi qua đ.á.n.h thêm một trận mới chịu thôi.

Sau đó Thẩm dì đưa một cái bánh kem dâu mới dỗ .

Tối đó, nhà Giang ở ăn cơm. Lúc mới , với Giang Hà chẳng chút quan hệ m.á.u mủ gì cả.

Nhà họ mới chuyển đến căn biệt thự sát cạnh, hôm nay sang chào hỏi.

Mẹ và Thẩm dì là bạn đại học, quan hệ .

Gia đình họ mới từ nước ngoài về, liền dọn đến bên cạnh nhà .

“Cho ăn một miếng.” Giang Hà giành bánh của .

lập tức ôm chặt, mặt quỷ: “Không cho!”

“Không cho thì thôi.” Cậu lầm bầm: “Đồ keo kiệt.”

“Hứ.”

tiếp tục ăn bánh, thèm để ý lải nhải bên cạnh.

2.

 

Từ ngày đó, trong cuộc sống yên bình của , liền xuất hiện thêm một “ trai” chỉ chọc tức. Cuối tuần, t.h.ả.m phòng khách tô màu, thỉnh thoảng lén liếc Giang Hà.

 

Cậu đang cầm tay cầm chơi game đua xe, hét bấm nút.

Con trai đúng là chỉ cần kích động chút là la hét um trời ?

Tuy hiểu, nhưng cũng ghét sự tồn tại của Giang Hà. Ba hai nhà đều bận, bình thường chỉ và bảo mẫu. Có Giang Hà ở đây, ít cô đơn hơn.

Đang nghĩ , rầm một tiếng vang lên.

“Giang Hà! Sao đổ tòa lâu đài gỗ của ?” Mắt lập tức đỏ hoe.

Đó là thứ cùng ba tốn bao công sức ghép

cố ý.” Giọng nhỏ : “Cùng lắm giúp nhóc dựng .”

mà như lúc đầu ?!

càng nghĩ càng tủi, bệt xuống đất òa.

Chú Giang chuyện, về nhà đ.á.n.h Giang Hà thêm một trận.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ben-re/phan-1.html.]

Cơm tối xong, ông kéo Giang Hà đến mặt : “Mau xin .”

“Xin .” Giang Hà cúi đầu, dám .

nép , bĩu môi gì.

Không móc từ , chớp mắt một cái bánh kem dâu xuất hiện mặt .

“Này, tớ mua cho .”

Bánh kem? Lại còn vị dâu?!

Mắt sáng rực, lập tức quên luôn chuyện ban sáng.

Mẹ : “Cảm ơn con.”

Anh?

ngước mắt Giang Hà, lùi về , má phồng lên càng rõ.

gọi !

Nhìn vẻ áy náy của , nghĩ chắc cố ý thật. Bình thường buồn chán đều là chơi cùng. Còn mua bánh xin nữa.

Người như … cùng lắm chỉ ngốc, chắc .

“Vì bánh kem, so đo nữa.” nhận lấy bánh, trốn .

“Cảm ơn .” Ba .

“Cảm ơn… .” thì thào, mặt đỏ bừng.

Vậy là và Giang Hà hòa thuận.

Từ đó, Giang Hà cố ý chọc nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghịch quá đà khiến . Mà hễ “oa” một tiếng, ngoài cửa lập tức vang lên tiếng gầm của ba Giang.

Nhìn Giang Hà ba đuổi đánh, luôn bật .

Hừ, còn dám bắt nạt nữa ?

Tiếng , tiếng , tiếng náo loạn của chúng hòa tuổi thơ, để trong vô thức… và Giang Hà cùng lớn lên như thế.

3.

Ngày khai giảng đại học, kéo vali cổng trường.

“Thật sự cần đến đón em ?” Đầu dây bên truyền đến giọng quen thuộc.

“Không cần.” chẳng suy nghĩ gì, lập tức từ chối.

Chỉ là tới đại học báo danh thôi mà, con nít, cần Giang Hà chạy chạy .

“Thật chứ?” Giang Hà nửa tin nửa ngờ: “Em yên tâm, là trai của em, nhất định sẽ chăm sóc em chu đáo.”

nhịn đảo mắt, trong lòng mắng cả vạn .

Cái tên Giang Hà , bao nhiêu năm gặp vẫn y như hồi nhỏ… chẳng đắn chút nào.

Hồi cấp ba, là học sinh nghệ thuật nên ba đưa nước ngoài ba năm. Sau chịu nổi nhớ đồ ăn quê nhà, nhất quyết đòi về nước.

Giang Hà tin còn mắng một trận: “Sao em vẫn giống con nít thế, ham ăn đến hả?”

“Mấy năm gặp, định mời em một bữa ngon ?” đang vui nên cũng so đo với .

Giang Hà hiển nhiên cũng vui: “Muốn ăn gì cứ gọi, bao.”

Chúng chuyện câu câu , chẳng hề cảm giác xa tận ba năm.

ở nước ngoài, nhưng cuộc gọi video và điện thoại về nhà từng thiếu. Chỉ cần gọi về, gần như lúc nào cũng thấy Giang Hà sofa nhà , xem TV ăn trái cây gọt.

“Giang Hà!” ghen tị tức: “Sao ở nhà em nữa?!”

Giang Hà vô cùng đắc ý, còn ôm lấy cánh tay : “Hết cách, ai bảo dì Tô nấu ăn ngon hơn cả trăm . Anh thèm đến chịu nổi.”

“Anh… …” tức nghẹn, chẳng tìm câu nào phản bác.

Hu hu hu, cũng hối hận c.h.ế.t đây.

Giang Hà thấu tâm tư , lời càng càng quá đáng: “Cũng tại ai bảo em nhất định du học.”

Ai chứ!

Nhìn thiếu niên trong màn hình, ngũ quan nở rộ, dáng cao lên hẳn… tim lỡ một nhịp.

Khoan… cảm xúc gì đây?

lập tức pinch mạnh bắp đùi .

Hạ Vi, tỉnh táo .

Ba năm du học bao trai còn thấy đủ ? Giang Hà chỉ trắng hơn, cao hơn, trai hơn một chút thôi ? Sao định phát bệnh mê trai ?

vì việc học, hiểu ?” cúi đầu để họ thấy hai má đỏ lên, vội lái sang chuyện khác: “Anh cứ chờ , học xong cấp ba bay về ngay.”

“Đây là ruột , để bà nấu cơm cho mãi ?!”

“Tốt nhất là .”

Giang Hà tiếp tục đấu khẩu, để lời lòng.

Mãi đến khi hôm thấy kéo mấy chiếc vali về nhà, mới thật.

Loading...