Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

BỆ HẠ, BÀN TAY VÀNG CỦA NGÀI ONLINE RỒI! - Chương 39

Cập nhật lúc: 2025-07-13 10:05:28
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ban đầu, Tiêu Yến còn ghé thăm hoàng lăng của Thi quốc, xem thử thể tìm chút dấu vết nào đó . Mộc Phượng Khanh bảo, hoàng lăng nơi ngoài thể tùy tiện , mà bỉ ngạn hoa , hiện cũng tới mùa nở rộ.

 

Nàng tò mò hỏi:

“Sao ngài hứng thú với thánh hoa của Thi quốc đến , còn thêu hẳn lên ống tay áo?”

 

Lần gặp , tuy trang phục khác, nhưng ở tay áo bên , hình thêu bỉ ngạn đỏ rực vẫn rõ ràng như cũ, từng đổi.

 

Tiêu Yến chỉ nhàn nhạt đáp:

“Là vật mà một cố nhân từng yêu thích.”

 

Mộc Phượng Khanh định hỏi tiếp, gì thêm.

 

Vốn dĩ, đến đây là ôm theo một tia hy vọng mong manh. Giờ tìm gì, cũng là lẽ thường. Mộc Phượng Khanh nhiệt tình dẫn cả đoàn ngắm cảnh Giang Thành, nhưng lòng hướng về Nam Vũ, nên chỉ dừng một ngày, lên đường về Đại Càng.

 

Trên dòng sông Mịch La, trong một con thuyền nhỏ đơn độc, Tiêu Yến cầm ngọc châu trong tay, gương mặt trầm lặng như nước.

 

Giờ đây, chỉ còn một cách cuối cùng để đặt cược vận mệnh.

 

Liệu thật sự thể gặp nàng ?

 

Chuyển cảnh.

 

Phùng Yên vẫn luôn tò mò, tên thổ hào một server bỏ khoản tiền khủng mua miếng đất quý giá nhất là để xây nên nơi ở thần tiên cỡ nào. Ai ngờ, bước qua cổng lớn, nàng suýt thì c.h.ế.t tại chỗ.

 

là khác nhưng vì quá tinh tế hoành tráng, mà là vì quá loạn!

 

Khắp nơi trong phủ bày đầy bàn ghế, vật trang trí, cảnh quan với giá trị trời nhưng thiết kế gì cả! Trông cứ như một buổi đấu giá xong, món nào cũng quý, nhưng nhét hết một chỗ thì loạn xà ngầu.

 

Phùng Yên nhịn chọc ghẹo Lạc Thanh Phong:

“Anh đây là đang dựng hiện trường đấu giá ? Cái tượng san hô trúng đó, chi bao nhiêu tiền cho nó , hé lộ chút coi ha ha ha.”

 

Lạc Thanh Phong khoanh tay, mặt đổi sắc:

“Cô thích gì thì dọn hết .”

 

Ai… cái đúng là lúc nào cũng hào phóng kiểu đau ví là gì cả, chút ý niệm gì gọi là tiết chế.

 

Phùng Yên một vòng rút kết luận:

“Anh đúng là đang phí phạm của trời đó ? ám ảnh cưỡng chế nhẹ thôi mà xong thật sự chịu nổi! Không , thể một chịu đau mắt, gọi Hoa Vũ tới mới !”

 

Vừa , cô định chạy , nhưng Lạc Thanh Phong chớp mắt dịch chuyển chắn đường cô, chạm nhẹ giao dịch.

 

Phùng Yên ngẩn , chỉ thấy bảng hiện con hai trăm vạn đồng vàng.

 

Cô trợn mắt há mồm:

“Đưa nhiều vàng để gì hả!?”

 

“Chỗ giao cho cô thiết kế bộ.” Anh gọn lỏn.

 

Phùng Yên hiểu ngay dụng ý, đầu cái viện lộn xộn , ngửa mặt thở dài:

“Quyền uy thể khuất phục , phú quý thể mê hoặc . Dự án lớn như , hứng thú.”

 

“500 vạn.”

 

“…Anh thấy là cái loại sẽ mua chuộc ?"

“1.000 vạn.”

 

“THÀNH GIAO!”

 

QAQ quý nhân , sẽ vì ngài mà tới bến! Đảm bảo công trình ai cũng kêu “666”!

 

☆ Thất Tịch đến

 

Một năm một , Thất Tịch buông xuống. Triều Hoa tung khung cảnh Ngân Hà lãng mạn mới, dựng cầu Ô Thước cho Ngưu Lang Chức Nữ gặp , còn thiết kế hàng loạt nhiệm vụ đôi dành cho các cặp tình nhân cùng thành, hoạt động nào cũng ngọt ngào sôi động.

 

Phùng Yên gần đây đang bận túi bụi giúp Lạc Thanh Phong thiết kế gia viên. Cô cùng Hoa Vũ cảm thán: tuy thể mua nổi miếng đất đắt đỏ , giờ tự tay dựng nên kiến trúc tại đó, cũng xem như là giấc mộng thành sự thật.

 

Không hiểu tin tức Phùng Yên chọn thiết kế cho miếng đất đắt nhất tiên đảo Bồng Lai ai truyền , cả thế giới lập tức ồn ào. Đám dân FA khắp kênh chat nhao nhao đòi thành đoàn tới thổ hào phủ để cùng … tránh né lễ Thất Tịch.

 

Trong ấn tượng của , Lạc Thanh Phong xưa nay là thích náo nhiệt. Không ngờ tự nguyện mở rộng cửa nhà, cho phép bộ chơi đến tham quan gia viên.

 

Phùng Yên thấy lạ, liền hỏi:

“Anh thích mấy trò náo nhiệt thế ?”

 

Lạc Thanh Phong khoanh tay bên chuôi đao, gió đêm phất qua tóc mai, dung nhan tuấn như vẽ, chẳng trách hội chị em đều coi là “tình nhân trong mộng”.

 

Anh bình thản :

“Đã là tác phẩm , thì nên để càng nhiều thấy.”

 

Phùng Yên , tâm trạng bay lên tận mây:

“Cảm ơn lời khen! Cố chủ hài lòng thì thanh toán nốt thôi!”

 

Cô chỉ thuận miệng đùa, ai ngờ Lạc Thanh Phong mặt đổi sắc, trực tiếp chuyển cho cô một ngàn vạn kim.

 

Phùng Yên: Cứu mạng! Cái ba lô nặng quá thể !

 

đùa thôi! Chúng chơi với lâu như , cần khách sáo thế chứ.” Cô vội vã trả tiền, nhưng ann chỉ xoay từ chối nhận.

 

Ngẩng đầu trời đêm trăng sáng, bỗng hỏi:

“Cô tổ chức một hội Thất Tịch hoành tráng ?”

 

Hai mắt Phùng Yên sáng rực nếu nhiều chơi đều tụ tập, luôn một buổi party Thất Tịch theo phong cách cổ trang? Nhất định sẽ độc đáo và lãng mạn vô cùng.

 

“Muốn! Không ngờ hiểu ý như thế!”

 

Phùng Yên hứng khởi triệu tập Hoa Vũ và Quan Hành, ba bắt đầu tất bật trang trí. Trong chốc lát, cả khu vườn cổ đại ấm áp trang hoàng đèn lồng rực rỡ như một hội hoa đăng. Đại sảnh bên ngoài cũng bày trò chơi tửu lệnh, thơ, đoán đố đèn… hoạt động nào cũng rộn ràng hấp dẫn.

 

Thất Tịch buông xuống

 

ngày Thất Tịch, hàng trăm chơi đến đúng hẹn. Ban đầu, bọn họ chỉ định tới tham quan dinh thự đắt đỏ do nhà thiết kế hàng đầu Phùng Yên tạo nên, xem xem trong tay cô, gia viên thể mang phong cách thần tiên đến mức nào.

 

điều họ ngờ tới là: thiết kế thì đúng là chê từ phối cảnh cho đến kiến trúc tổng thể đều toát lên mỹ cảm đỉnh cao. Tuy nhiên… cái gì mà Nguyệt Lão đình, Nhân Duyên thụ, mấy trò “khéo tay thêu thùa cầu Chức Nữ” là ?! Tổ chức còn nghiêm túc hơn cả… đội ngũ game!

 

Chưa hết, mỗi khi bước một khu vực trong gia viên đều thành nhiệm vụ tương ứng, mà mấy nhiệm vụ bắt buộc tổ đội khác giới mới tính!

 

Đám độc cẩu đến đây để tránh mấy nhiệm vụ yêu đương từ hệ thống chính, nào ngờ đụng thứ còn gắt hơn!

 

, đến thì đành chơi thôi. Mọi bắt đầu tìm “bạn đồng hành” để lập tổ thành nhiệm vụ, tiện thể… trải nghiệm cảm giác yêu đương cưỡng chế. Chẳng mấy chốc, buổi tụ họp độc biến thành đại hội xem mắt.

 

Bảng chat sôi nổi một cách thể kiểm soát:

“Dáng mềm dễ đẩy ngã, ai hợp thì team!”

“Làm nhiệm vụ xong chia tay, tuyệt đối dây dưa.”

“Tra nam miễn , siêu ngọt siêu sạch!”

“Chuyên trị tổ đội, dính tình cảm, ai kéo nào!”

“Thở dài… phú bà cầu vác hộ cái!”

“Kia là phú bà thật kìa! Em xin nhận hết!”

“Phú bà ơi khang khang em! Công thụ , hình tượng gì em cũng gánh!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/be-ha-ban-tay-vang-cua-ngai-online-roi/chuong-39.html.]

 

 

Không khí náo nhiệt ồn ào khắp nơi, chơi chen tạo đội, thề thốt sặc mùi “chợ tình phiên bản Thất Tịch”.

 

Phùng Yên sớm chuẩn kỹ càng, còn kêu gọi thêm tình nguyện viên hỗ trợ điều phối các hoạt động. Sau khi chạy xong một vòng, cô cùng Hoa Vũ, Quan Hành và Lạc Thanh Phong lên đài ngắm cảnh giữa rừng thông, uống rượu trái cây nghỉ ngơi, chốc lát cũng ngà ngà.

 

Quan Hành :

“Cậu xem, cũng chơi Triều Hoa 5 năm , thế nào mà đến giờ vẫn dính lấy một duyên định tam sinh nào? Như quá thê lương ?”

 

Phùng Yên búng cái quạt gõ đầu :

“Cút cút cút! Tớ còn nhỏ!”

 

Quan Hành quanh, chợt :

“Chúng bốn , là chia đội mấy nhiệm vụ tình nhân , cầu một chuyến tiên cảnh Hỉ Thước?”

 

Phùng Yên khanh khách:

“Cậu cùng Hoa tỷ nhiệm vụ thì đại , còn bày đặt kéo chúng nền.”

 

Quan Hành lập tức đỏ mặt, lắp ba lắp bắp:

“Không thì ! Mấy nhiệm vụ rườm rà rắc rối c.h.ế.t …”

 

Trong cung – Đạo Đức Cao Sang điện

 

Khương Tâm Nhu thu bức họa cuộn tròn, sắc mặt phần nghi hoặc:

 

“Vẫn tra ?”

 

Lưu tổng quản cung kính đáp lời:

“Nương nương, bộ các gia đình trong kinh thành còn khuê nữ gả, nô tài đều cho âm thầm dò xét qua, nhưng tìm ai ngoại hình giống với nữ tử trong tranh.”

 

Khương Tâm Nhu nheo mắt:

“Thế còn Duyện Châu, Phong Châu, Võ Quận thì ?”

 

“Không chỉ Duyện Châu,” Lưu tổng quản đáp, “những nơi mà Thái tử điện hạ từng qua trong mấy năm gần đây, nô tài đều cho âm thầm dò xét cả .”

 

Nam Cung Tư Uyển

Hy vọng lóe lên trong lòng Khương Tâm Nhu nhanh chóng vụt tắt. Nàng thở dài:

“Ôi… bây giờ. Sang năm đầu xuân, Yến Nhi đến tuổi trưởng thành. Đợi qua lễ trưởng thành , cho dù bệ hạ ép nó thành hôn, thì bá quan triều đình cũng sẽ buông tha . Nhất định sẽ lấy chuyện cớ mà gây sức ép. Ta còn Ninh Vương Tiêu Thư nạp đến ba phi tử cơ mà.”

 

Ninh Vương từ đến nay vốn hiền lành an phận, nhưng mấy năm gần đây Tiêu Mặc giới hạn quyền lực, mà bệ hạ động gì đến Ninh Vương. Điều khiến Khương Tâm Nhu cảm thấy đơn giản. Chung Ớt Lan là sinh mẫu của , đưa lãnh cung mấy năm, từng thấy đến thăm lấy một . Thật đúng là kẻ vô tình vô nghĩa.

 

“Không , hôn sự của Yến Nhi nhất định đưa lên nhật trình. Nó từ Nam Vũ trở về mấy ngày ? Ta đích gặp nó một chuyến.” Trong lòng bà vẫn yên tâm chút nào.

 

Lưu tổng quản đáp:

“Hồi nương nương, điện hạ về hai ngày. Nghe hai ngày nay đều ở mãi trong Tư Yên cư, khi hạ triều là liền nhốt trong đó, cũng cho cung nhân hầu hạ.”

 

Khương Tâm Nhu nắm chặt bức họa trong tay, ánh mắt trầm xuống. Nữ tử trong tranh rốt cuộc là ai? Dung mạo, khí chất như thế, quả thực là mà bà thấy hợp đôi với Yến Nhi nhất.

 

Chỉ là rõ lai lịch thế nào, xuất trong sạch ? Bà thực sự tìm nữ tử .

 

“Khụ… khụ… ộc…” Đột nhiên bà cảm thấy buồn nôn.

 

“Nương nương! Ngài ?” Cung nữ vội đỡ lấy nàng.

 

Khương Tâm Nhu day day giữa trán:

“Dạo gần đây cứ cảm thấy mệt mỏi, đầu óc choáng váng, buồn nôn.”

 

Lưu tổng quản lập tức vui mừng mặt:

“Nương nương, để nô tài gọi thái y đến xem!”

 

Khương Tâm Nhu phất tay hiệu cho lui .

 

Đợi Lưu tổng quản rời khỏi, bà liền gọi Xuân Hoa đến dặn dò:

“Ngươi đem bức họa đưa tới Đông Cung. Nhớ kỹ, nhất định đích giao tận tay điện hạ. Trên đường mở , càng tuyệt đối cho bất kỳ ai khác thấy.”

 

“Dạ, nương nương.”

 

Khương Tâm Nhu vẫn cảm thấy đủ yên tâm, lấy từ tay áo miếng ngọc bội ngự ban của bệ hạ, trao cho Xuân Hoa:

“Cái ngươi mang theo bên . Nếu ai khó dễ, cứ lấy vật , sẽ ai dám cản ngươi.”

 

Xuân Hoa từng thấy nương nương cẩn trọng như thế, trong lòng cũng căng thẳng theo. Nàng nghiêm mặt, giọng dứt khoát:

“Xin nương nương yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ đích giao tận tay điện hạ.”

 

Tư Yên cư – Điếu Ngư Đài

 

Tiêu Yến lúc đang một ở Điếu Ngư Đài trong Tư Yên cư, thần sắc lạnh nhạt. Hắn mở ngọc châu xem, liền thấy tỷ tỷ xuất hiện ở một nơi phủ huyên náo vô cùng, dường như đang diễn một lễ hội lớn. Các công tử tiểu thư ăn mặc lộng lẫy tụ họp bên , tỷ tỷ giữa đám , mỉm ôn hòa, tay phát những dải lụa đỏ tượng trưng điều ước cho các thiếu niên thiếu nữ.

 

Nơi rõ ràng là một đình viện thiết kế cầu kỳ tinh xảo, chốn bình thường, hẳn là của một gia đình quyền thế.

 

chỉ lát , thấy tỷ tỷ cùng ba khác xuất hiện một vách núi, trong đình đá uống rượu. Trong ký ức của , tỷ tỷ vốn tửu lượng kém, quả nhiên chẳng mấy chốc say, đường loạng choạng. Mà lúc Lạc công tử đỡ lấy nàng, nàng đầu , nở một nụ rực rỡ như hoa nở mùa xuân, khiến lòng ngẩn ngơ.

 

Nàng… thể với Lạc công tử như thế? Chẳng lẽ nàng

 

Trong lòng Tiêu Yến thoáng nghẹn , cảm giác khó chịu như trào khỏi lồng ngực. Tỷ tỷ là đến thế, đáng yêu thương, nâng niu như trời trăng sáng.

 

Từ đến nay, từng thấy ít đem lòng yêu mến, thậm chí sùng bái nàng.

 

“Thái tử điện hạ, ngài ở trong đó ?” Giọng Chu Tề Hoan vọng từ bên ngoài .

 

Tiêu Yến khép mắt , phiền lòng đáp:

“Chuyện gì?”

 

“Hiền phi nương nương phái đại cung nữ Xuân Hoa đến, vật quan trọng đích giao cho ngài.”

 

Tiêu Yến cau mày, lòng vui:

“Chuyện nhỏ như , ngươi nhận là .”

 

cung nữ , là lệnh của nương nương, nhất định tận tay giao cho điện hạ.”

 

“Là cái gì?”

 

“Một bức họa.”

 

Nghe đến đây, Tiêu Yến chấn động, lập tức mở mắt, một bức họa?

 

Hắn liền dậy bước nhanh ngoài. Quả nhiên, Xuân Hoa đang chờ viện, thần sắc cung kính.

 

Thấy , nàng lập tức dâng lên bức họa cuộn tròn trong tay.

 

Tiêu Yến nhận lấy, mở ngay, chỉ cần giấy và dây cột tranh dự cảm. Bức họa của tỷ tỷ vốn cất giữ trong thư phòng, bình thường ai dám động , cũng ngoài nào Đông Cung tự tiện.

 

Cô cô lấy từ khi nào?

 

Hắn nghĩ gần đây nhất phụ hoàng đến bàn chuyện trị thủy ở phương nam, cô cô cũng đến.

 

Sau đó bận bịu với công trình thủy lợi, để ý tới nữa.

 

Loading...