Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 93: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:36:54
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu công tử ăn
"Ngoan ngoãn, ngủ trưa con."
Huệ Nương ở cửa gõ nhẹ, nhỏ giọng .
Không chắc Phúc Nha ngủ ở trong đó .
"Vâng~"
May mà vẫn ngủ.
Huệ Nương thở phào nhẹ nhõm, mở hé cửa, đón Phúc Nha .
Hai con về Tây sương phòng, gần như ngay lập tức ngủ.
Ngô lão tam bên giường, nương tử chút oán trách.
Thấy Phúc Nha bất động, chắc là ngủ .
Y mới gần Huệ Nương mà mè nheo.
"Sao để Phúc Nha ngủ ở phòng nàng? Chúng lâu ..."
Vì Phúc Nha quá tinh ranh, Huệ Nương luôn chịu chuyện đó mặt Phúc Nha.
Khiến Ngô lão tam đang độ tuổi sung sức bức bối thôi.
Trưa nay, đến giờ ngủ trưa .
Phúc Nha vẫn còn ở phòng nàng, qua đây.
Y còn tưởng hôm nay thể thành công.
Ai dè Huệ Nương qua gọi đứa nhỏ về.
Ngô lão tam thật sự nỗi khổ nên lời.
Huệ Nương "chậc" một tiếng, đầu lườm y.
"Phúc Nha mới lớn chừng nào! Chàng đành lòng !"
Ngô lão tam quan tâm, hai chuyện Phúc Nha hề lên tiếng cử động, là ngủ .
Y sốt ruột nhào lên.
"Huệ Nương..."
"Tam Dương!... Ưm."
Nếu hai vợ chồng đầu một chút, sẽ thấy tai Phúc Nha đỏ đến mức thể nhỏ máu.
Phúc Nha biến mất ngay tại chỗ.
Thậm chí còn nào đó đến đ.á.n.h ngất nàng cho .
Chứ ở đây...
Cái quỷ gì , thế thì nàng bao giờ chịu qua đây.
Cha , cha ơn chuyện đó kín đáo một chút ...
Giả vờ ngủ say, cái miệng nhỏ lẩm bẩm một tiếng, lăn sang một bên.
Ngô lão tam lập tức cứng đờ, mắc kẹt giữa chừng.
Y cứng đờ đầu sang.
Huệ Nương cũng lén qua.
May quá, may quá, chỉ là lật , tỉnh dậy.
Thế là y bắt đầu sức.
Phúc Nha bên mép giường, ước gì lúc là một đứa bé thật sự.
Thì sẽ cảm thấy hổ cha nữa.
Nàng nhắm chặt mắt, tự thôi miên mau ngủ , mau ngủ .
Không từ lúc nào, nàng thật sự ngủ .
Khi ngủ dậy bữa trưa, Phúc Nha Ngô lão tam bằng một ánh mắt kỳ lạ mấy .
Ngô lão tam trong lòng thắc mắc, nhưng chuyện gì.
Y ngây ngô gãi đầu.
"Có chuyện gì ?"
Phúc Nha là vì cái gì.
Nàng xỏ giày đầu bỏ .
Nàng tìm nai!
"Nai, !"
Vừa khỏi cửa thấy Ngô lão thái thái đeo một cái làn, đến cổng sân.
"À... gì, tìm thím Đào Hoa của con chuyện."
Thôi ...
Phúc Nha lon ton chạy qua, kéo vạt áo Ngô lão thái thái, ngẩng đầu bà.
"Nai, mau về nhé, về dẫn lên núi."
Huệ Nương khỏi cửa Phúc Nha lên núi, sắc mặt liền đổi.
Lại lên núi...
Không cái đứa bé c.h.ế.t tiệt thích lên núi đến !
Trên núi rốt cuộc gì ho .
"Con lên núi gì?"
Phúc Nha nghiêng nghiêng đầu, c.ắ.n ngón tay bán manh.
"Ta với tiểu mập... tiểu công tử rằng quả đỏ ở đây ngon, y bảo hái một ít cho y ăn..."
Phúc Nha hít một , suýt nữa thì nàng gọi cái biệt danh nàng đặt cho tiểu mập mạp .
"Tiểu công tử..."
Quý nhân ăn , thôi.
Ngô lão thái thái đành gật đầu, "Vậy , chúng thôi."
Vốn cũng chuyện gì gấp gáp, chỉ là qua đó chuyện phiếm.
Nếu Phúc Nha lên núi, thì bà dẫn nàng thôi.
Không đến việc quý nhân ăn, mà chỉ cần Phúc Nha, một cô bé trông mềm mại đáng yêu, buộc tóc hai sừng, nghiêng đầu nũng với bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-93.html.]
Ngô lão thái thái thật sự thể cưỡng !
Huệ Nương là tiểu công tử nhà đó ăn trái cây rừng, bỗng ngẩn ngơ một lát.
trong lòng nàng vẫn Phúc Nha lên núi, dù nàng còn bé tí tẹo.
Nếu chuyện gì xảy , e rằng chạy một dặm.
Chưa một dặm, nửa dặm cũng khó.
Người tặng nhiều lễ vật như , giờ chỉ ăn một ít trái cây.
Dù thế nào nữa, cũng nên cho .
Nàng tự hỏi nên để Phúc Nha hái ?
Chẳng mấy chốc lắc đầu gạt bỏ ý nghĩ đó.
Nàng những loại trái cây đó hái ở .
Ngay cả khi hỏi Phúc Nha, nàng cũng chắc thể rõ ràng ở .
Nghĩ tới nghĩ lui, để Phúc Nha cùng lên núi là cách nhất .
Tuy nhiên, nàng yên tâm lắm.
Mèo Dịch Truyện
Thế là nàng chủ động .
"Thiếp cũng ."
Tránh cho hai bà cháu xảy chuyện.
Ngô lão thái thái đồng ý cũng đồng ý.
Chỉ hiệu cho nàng đầu .
Cả nhà, từ lớn đến trẻ nhỏ, ai nấy đều xách nông cụ chuẩn ngoài .
Lần Huệ Nương sang, Lâm Nương vội vàng xua tay.
"Người , !"
" , chúng nhiều việc."
Nhị Nương tiếp.
Lúc Huệ Nương cảm thấy ngượng ngùng, đành gác ý định cùng.
Nàng lắc đầu: "Thiếp vẫn nữa."
Thế là nàng sắp xếp đồ đạc, chuẩn xong xuôi.
Ngô lão thái thái dẫn Phúc Nha lên núi, Ngô lão đầu dẫn đầu đồng.
Một đoàn đông đảo, hùng hậu, trong đó còn cả bốn tiểu tử nghỉ học.
Vốn dĩ vì cỗ xe ngựa ngày hôm nay mà gia đình lão Ngô khiến bọn họ hâm mộ xen lẫn chút đố kỵ.
Giờ đây thấy bốn đứa con trai đang sách cũng xuống đồng, trong lòng cảm thấy cân bằng một cách khó hiểu.
Xem , dù ngươi cứu công tử huyện thừa, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cái gọi là lễ tạ ơn, hẳn cũng chẳng gì .
Nếu , nỡ lòng để sách trong nhà xuống đồng chứ?
Cũng chỉ đến thế mà thôi!
Bọn họ hề những suy nghĩ buôn chuyện của đám trong thôn. Khi đến đồng, liền bắt đầu sức việc.
Chẳng mấy chốc nữa là đến lúc thu hoạch.
Cây trồng ruộng tuyệt đối thể xảy bất trắc.
Đây chính là mạng sống của bọn họ!
"Đến ."
Ngô lão thái thái dắt Phúc Nha đến chân núi, cúi đầu một câu.
Rồi đó để Phúc Nha tự .
Dù bà cũng Phúc Nha hái quả ở .
Vội vàng chỉ như ruồi đầu loạn xạ mà thôi.
"Ở bên nè~"
Phúc Nha tùy ý chỉ một hướng, dắt Ngô lão thái thái trong.
Phía cũng thuộc chân núi, qua quá nhiều, thích hợp để "trồng" dâu tây.
Thế là Phúc Nha bắt đầu khó xử.
"Sao , tìm thấy ?"
Ngô lão thái thái thấy nàng chỉ hướng nữa, nhỏ giọng hỏi.
Phúc Nha lắc đầu, nhỏ giọng : "Nãi, con nghĩ xem ở ."
Ngô lão thái thái liền gật đầu.
"Được , con cứ nghĩ ."
Rồi hai bà cháu bắt đầu xổm một chỗ, mỗi ngẩn ngơ.
Phúc Nha đau đầu cách nào để đ.á.n.h lạc hướng Ngô lão thái thái, tránh khỏi nghĩ đến con gà.
Chẳng lẽ chỉ thịt...
Mới thể khiến Ngô lão thái thái theo sát buông?
Nàng cũng tổn thất nổi một con gà, liền lập tức ném một con thử xem .
"Nãi, gà kìa!"
Phúc Nha nhỏ giọng một câu, kéo vạt áo của Ngô lão thái thái, hiệu bà sang.
Nhìn một cái, quả nhiên là một con gà.
Béo múp míp!
Ngô lão thái thái trong lòng rục rịch, nhưng e ngại Phúc Nha, nên do dự.
"Nãi, con ăn thịt gà~ Con cứ ở đây, cả."
Nghe , Ngô lão thái thái vỗ tay một cái, "Phúc Nha ngoan, con ở đây đừng động đậy, nãi bắt món ngon cho con."
Phúc Nha gật đầu, bà dậy, đuổi theo con gà đó.
Phúc Nha đầu liền từ trong gian lén lút đưa dâu tây , bỏ giỏ, chất đầy tràn.
Rồi sang cái gùi mà Ngô lão thái thái mang theo, đổ hết trong.
Sau đó liền mắt chóp mũi, mũi tâm mà xổm.