Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 77: --- Chu niên

Cập nhật lúc: 2025-11-08 08:44:14
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Nương! Muội , !”

 

Phòng Tây, Ngô Gia Nghĩa đột nhiên chạy cửa, gọi lớn sân.

 

Ngô Gia Nghĩa khó khăn lắm mới một ngày nghỉ, đang trông chừng Phúc Nha trong phòng.

 

Đột nhiên phát hiện Phúc Nha vịn tường, lén lút hai bước.

 

Bởi vì nàng tròn một tuổi, gần đây vẫn luôn nỗ lực tập , cốt là để lặng lẽ gây bất ngờ cho .

 

“Cái gì? Thật giả !”

 

Huệ Nương kinh mừng, bỏ đồ vật xuống liền chạy về phía phòng Tây.

 

Vào đến trong phòng, Phúc Nha đắc ý liếc mắt .

 

Run rẩy bước thêm một bước.

 

Tuy vững lắm, nhưng dù cũng là .

 

Huệ Nương mừng đến phát .

 

Sau đó, ánh mắt hiền từ của Huệ Nương.

 

Buông tay đang vịn tường , đắc ý tiến một bước lớn về phía .

 

, dáng vẻ , là giả vờ.

 

Nàng cố ý giả vờ vững.

 

Rồi bước vững vàng vài bước, để gây bất ngờ cho nương nàng!

 

“Giỏi quá! Phúc Nha.”

 

Huệ Nương ôm lấy Phúc Nha, hôn mấy cái.

 

Phúc Nha vui vẻ khanh khách.

 

Vùng cổ nàng nhột nhột.

 

“Nương! Nhột nhột.”

 

Phúc Nha năng còn rõ ràng, chỉ thể từ láy.

 

Kết hợp với khuôn mặt trắng trẻo, tròn trịa cùng giọng ngọt ngào, mềm mại của nàng, đáng yêu vô cùng.

 

“Được , nữa.”

 

Huệ Nương xoa xoa đầu Phúc Nha.

 

Tóc nàng mềm mại, sờ thích tay.

 

Cô mang giày nhỏ cho nàng, nắm tay nàng chầm chậm bước ngoài.

 

“Ôi, thật sự ! Phúc Nha muộn, nay mới , vững ?”

 

Ngô lão thái thái nhướng mày, ngẩng đầu hỏi Huệ Nương.

 

Huệ Nương lắc đầu cũng .

 

 

“Nãi nãi ~”

 

Phúc Nha bước về phía Ngô lão thái thái, đối phương theo bản năng đưa tay .

 

Chuẩn đỡ Phúc Nha bất cứ lúc nào thể ngã.

 

Dù Phúc Nha trông vẻ vững vàng, nhưng Ngô lão thái thái vẫn hoảng hốt.

 

đây là đầu tiên bà thấy đứa cháu bộ mà.

 

“Ê, đây, đây. Đi chậm thôi, cẩn thận ngã.”

 

Bà đưa tay với Phúc Nha, sợ nàng ngã.

 

Cho đến khi nàng đến mặt, bà mới yên tâm.

 

“Giỏi thật đó, vững vàng ghê.”

 

Lâm nương .

 

Ánh mắt tràn đầy yêu thương.

 

Đứa trẻ lớn lên, thể yêu thương cơ chứ.

 

, giỏi quá!”

 

Trong mấy ngày, Phúc Nha mang đôi giày nhỏ, khắp sân.

 

Thấy cái gì cũng tò mò vô cùng, luôn đưa tay sờ thử.

 

Điều khiến Ngô lão thái thái an ủi là, đứa trẻ sở thích đưa tay túm lung tung.

 

Ngoan ngoãn hơn mấy đứa cháu trai nhiều.

 

Khi bọn chúng còn nhỏ, bàn tay ngứa ngáy c.h.ế.t .

 

Cái gì đặt mặt cũng tóm lấy mà xem.

 

Tóm thì nhét miệng.

 

Theo lời bà lão, thì chúng ngang qua xe phân cũng lên nếm thử mặn nhạt.

 

“Nãi, .”

 

Phúc Nha kéo quần Ngô lão thái thái, chỉ cổng sân.

 

Ánh mắt tràn đầy hy vọng.

 

Nàng hơn một tuổi và .

 

Lại còn vững như , mau mau cho nàng ngoài chơi !

 

“Con ngoài chơi ?”

 

Người lớn trong nhà đều đồng hết , ai trông Phúc Nha.

 

Chỉ còn bà trông thôi.

 

Vừa mới lau bàn sạch sẽ, Phúc Nha đòi ngoài chơi.

 

“Ưm!”

 

Cô bé mặt tròn tròn, mắt to tròn.

 

Nhìn Ngô lão thái thái đầy vẻ đáng thương.

 

Cả khuôn mặt đều ba chữ “ ngoài chơi”.

 

“Thôi , , con chậm thôi nhé, ngã quản .”

 

Ngô lão thái thái dặn dò Phúc Nha, thực Phúc Nha ngã thương.

 

“Ưm!”

 

Yên tâm , tiểu tử vững lắm.

 

Chỉ là nhỏ bé thôi.

 

Đừng coi thường .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-77-chu-nien.html.]

Ngô lão thái thái chầm chậm phía Phúc Nha.

 

Nhìn nàng vững vàng con đường đất làng quê, hề dấu hiệu sẽ ngã.

 

Bà liền yên tâm.

 

Đi ngang qua nhà Vương Lại Tử.

 

Phúc Nha lặng lẽ mấy .

 

Cố ý sát chân tường.

 

Ngô lão thái thái nhịn đưa tay , “Ngoan, ngoài một chút.”

 

Gia đình khắc con.

 

Bàn tay nhỏ của Phúc Nha khẽ động, nghiêm túc gật đầu.

 

‘Rầm —’

 

Phúc Nha cùng Ngô lão thái thái ngoài hai bước, liền thấy một tiếng động trầm đục.

 

“A! Chân , chân ! Đứa c.h.ế.t tiệt nào! Ném đá lên giường lão tử!”

 

Tiếng la chói tai của Vương Lại Tử chui tai Ngô lão thái thái và Phúc Nha.

 

Bà nhíu mày, nhịn ngoáy ngoáy tai.

 

thể chất bẩn, nhưng bà cứ động tác đó.

 

Ngô lão thái thái sầm mặt, lầm bầm : “Ta bảo gia đình khắc con mà.”

 

Khuôn mặt nhỏ của Phúc Nha đầy vẻ ngây thơ, chớp chớp mắt.

 

Mím môi trộm.

 

“Ai! Rốt cuộc là ai!”

 

Mẹ Vương Lại Tử từ trong nhà xông , mắt đỏ ngầu.

 

Nhìn thấy Ngô lão thái thái hai , liền như ch.ó sói đói thấy thức ăn.

 

Mắt đều xanh lè.

 

“Tốt lắm! Hóa là ngươi!”

 

Mẹ Vương Lại Tử càng nghĩ càng tức, răng nghiến ken két.

 

“Không , chỉ là ngang qua. Bên còn nhiều thấy mà.”

 

Huống hồ, thể đập trúng chân Vương Lại Tử, còn kêu t.h.ả.m thiết như , xem nhẹ.

Mèo Dịch Truyện

 

Trọng lượng đó, bà già mà vác nổi chứ.

 

Những đang xem trò vui cũng nhịn giúp Ngô lão thái thái.

 

, chúng ở bên thấy mà. Tay Ngô lão thái thái cầm gì .”

 

, bà dẫn cháu gái ngoài, thể ném đá nhà ngươi .”

 

“Điều đó cũng chắc, Vương Lại Tử chẳng suýt nữa hại c.h.ế.t con bé .”

 

Lời .

 

Ánh mắt sắc như d.a.o của Phúc Nha liền bay tới.

 

Ngươi dám !

 

Ta nhớ , tối nay sẽ ném đá nhà ngươi.

 

“Xì xì xì, đừng linh tinh.”

 

, , cục đá nhà ngươi, lớn chừng nào .”

 

Lão đại gia mặt rỗ sân tới mấy .

 

Cảm giác hả hê sắp tràn lên mặt Vương Lại Tử .

 

“… Lớn bằng bát tô.”

 

Mẹ Vương Lại Tử ước lượng, cảm thấy càng đau lòng hơn.

 

“Ôi chao, lớn như , nếu thật sự là Ngô lão thái thái vác tới, chúng tuyệt đối sẽ thấy. Huống hồ, vác tới, ném sân nhà ngươi, cũng dễ dàng .”

 

, tảng đá nặng như , e rằng lão tam nhà mới ném .”

 

đúng đúng, Ngô lão tam!

 

Mắt Vương Lại Tử sáng rực lên.

 

xông lên nắm lấy vai Ngô lão thái thái: “Có bà bảo con trai bà ném ? Hắn ?! Ra đây, bà bảo đây!”

 

“Cút ngay!”

 

Phúc Nha sốt ruột, Vương Lại Tử nhanh nhẹn đến .

 

Nàng nhấc chân nhỏ lên, đá mạnh chân bà .

 

Đáng tiếc, bé nhỏ, sức lực cũng yếu ớt.

 

Đối với Vương Lại Tử mà , hề hấn gì.

 

“Con trai đang ở ngoài đồng mà! Bà điên !”

 

Ngô lão thái thái sợ bà một cước đá bay Phúc Nha, vội vàng giãy .

 

Bế Phúc Nha lên, hai bà cháu cùng ánh mắt giận dữ như .

 

“Lại gì thế, cãi !”

 

Lão thôn trưởng vội vàng đến trung tâm cuộc tranh cãi, bất lực lau mồ hôi trán.

 

Phá đám đông .

 

Sau khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, đồng hỏi những khác.

 

Xác nhận Ngô lão tam hề rời khỏi đồng, mà hòn đá cũng hai bà cháu thể nhấc lên .

 

Thật sự tài nào hiểu rốt cuộc là chuyện gì, cuối cùng cũng chỉ thể bỏ qua.

 

“Vậy con trai ?”

 

Mẹ Vương Lại Tử chút sụp đổ, chân của con trai bà đây!

 

“Không ai thấy, hòn đá là từ hư mà đến, chẳng lẽ ngươi quỷ thần bồi thường cho ngươi !”

 

Thôn trưởng bất lực lắc đầu.

 

Nếu tìm thì dễ , bồi thường tiền là .

 

Vấn đề là, ai thấy, hòn đá , cứ như thể là từ hư xuất hiện .

 

đó, đừng là thần tiên trừng phạt chứ, chẳng suýt chút nữa hại c.h.ế.t đứa bé .”

 

 

Phúc Nha giữa đám đông, vòng tay ôm lấy cổ Ngô lão thái thái.

 

Nhìn thẳng Vương Lại Tử, đột nhiên .

 

Suýt chút nữa hại c.h.ế.t nàng, chỉ đập nát một chân thôi, quá hời cho , đúng ?

 

 

Loading...