Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 76: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-08 08:44:13
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cơn buồn ngủ bay
‘Rầm’ một tiếng đóng cửa sân, dắt dê đến mái hiên sảnh chính.
Con dê cũng ngây ngốc, mở to mắt họ một cách vô tội.
“Ôi, đây là… trông giống dê ghê.”
Nghe tiếng động, Ngô lão thái thái vội vàng đến xem.
Kết quả là thấy Ngô lão tam một tay ôm Phúc Nha, đầu Phúc Nha còn đội một cái mũ rơm to tướng, mặt mũi gần như thấy .
Tay thì kéo sừng dê.
“Không , ngoài một cái thì thấy con dê ở ngay cửa nhà chúng .”
Nhìn màu lông giống hệt tuyết mặt đất, nếu đôi mắt của nó, và tiếng kêu đó.
Ngô lão tam còn thật sự nhận .
Đây là một vật sống.
“Cái , khi nào là dê nhà ai ?”
Huệ Nương lo lắng hỏi, cau mày đ.á.n.h giá con dê vẻ mặt ngây thơ và ngốc nghếch .
Chủ yếu là bình thường từng thấy loại , dê là vật sống quý giá.
Sao bỗng nhiên xuất hiện ở nhà họ chứ?
“Chưa nhà ai gần đây mua dê cả, hơn nữa, con dê , giống dê ở vùng chúng chút nào, lông nó dài quá.”
Mèo Dịch Truyện
Phúc Nha ôm cổ Ngô lão tam, lặng lẽ quan sát.
Trong lòng thầm nghĩ: Đương nhiên dê bản địa , đây là loại dê lông dài nhất đến từ khu vực hoạt động của Hung Nô đó.
Vậy nên mau mau cạo lông nó .
Làm găng tay gì đó.
Con dê con bỗng nhiên cảm thấy lạnh buốt khắp , rùng .
Hoảng sợ quanh.
Gió yêu quái từ !
Phúc Nha tò mò một cái.
“Lông thật là dài.”
Nhị Nương sờ lông dê, tặc lưỡi lắc đầu.
“Vậy bây giờ ?”
Con dê , vứt ư?
“Cứ nuôi tạm , lỡ , là từ núi xuống đó.”
Ngô lão thái thái sẽ dễ dàng để đồ đến tận cửa mà chạy mất.
“Lông dài thế , sờ còn thấy ấm áp nữa chứ.”
Nhị Nương lẩm bẩm, như vô tình.
Huệ Nương chợt nghĩ đến bàn tay tái xanh vì lạnh của Ngô lão tam.
“Lông, lấy xuống , để chút đồ giữ ấm cho tay chân.”
Đôi tay lão tam, nàng mà xót xa bao.
Bốn đứa trẻ học ngày nào cũng ở ngoài trời lạnh cũng chịu nổi.
Làm một đôi găng tay gì đó?
“Không , thử xem ? Ta còn chút vải vụn ở đó, nếu thì cứ tháo .”
Ngô lão thái thái hỗ trợ một ít vải vụn.
Từ phòng khách , trực tiếp đưa cho Huệ Nương.
“Ba nàng thử xem?”
Cắt một ít lông của nó xuống, nhét trong vải.
Chưa chắc .
Ba nàng dâu, cứ thế bắt đầu thử nghiệm.
Vừa ướm vẽ theo bàn tay Ngô lão tam.
Rất nhanh xác định .
Loại găng tay năm ngón tách rời thì khó .
Phúc Nha chụm bốn ngón tay , ngón cái riêng .
Đung đưa mặt Huệ Nương.
Mẫu , chúng ăn ý thế , nhất định hiểu ý con ?
“Làm loại bốn ngón tay ?”
Nhìn dáng tay của Phúc Nha, Huệ Nương chợt linh cảm.
Thốt ngay.
“Thử xem.”
Ngô lão thái thái , chỉ bảo Huệ Nương mấy nàng cứ thử .
Nếu thì tháo .
Chỉ tổn ít chỉ khâu, cũng chẳng đáng là bao.
Phúc Nha tựa lòng Ngô lão tam, họ việc, vỗ tay.
“Hú!”
Nương và quả là tâm ý tương thông!
Chỉ cần dấu tay là gì.
Thật sự quá lợi hại!
Phúc Nha liếc con dê lông trắng đang co ro run rẩy trong góc, lòng thấy áy náy.
Đem nó từ gian .
đây, nhà hiện đang cần đến nó mà.
Chẳng còn cách nào khác.
Ướm theo hình bàn tay của Ngô lão tam, Huệ Nương điều chỉnh mấy mới thành công xong một cái bao vải.
Bên trong nhét gì cả, chỉ để Ngô lão tam đeo thử.
Xác nhận thể dùng , liền đưa “móng vuốt” về phía con dê lông trắng.
Cảnh tượng quá mức hổ, sợ rằng dê lông trắng nhớ sẽ uất ức c.h.ế.t.
Phúc Nha lặng lẽ nhắm mắt .
Nàng chẳng thấy gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-76.html.]
“Nương, con về !”
Là bốn tiểu tử học về!
Nhị Nương vội vàng dậy, ngóng .
Bốn đứa trẻ mặc áo tơi rộng thùng thình.
Lảo đảo bước .
Trời lạnh quá, đến nơi vội cởi áo tơi cùng giày vớ.
Quây quần bên lò sưởi hơ ấm.
Mãi một lúc , mới cảm thấy nhiệt ấm lên một chút.
Mùa đông mà học thật là một cực hình.
Phúc Nha tựa đầu n.g.ự.c Ngô lão tam, nửa thương hại bọn họ.
“Cuối cùng cũng ấm áp chút .”
Ngô Gia Nhân thở dài cảm thán, cảm thấy ấm áp, dường như sống .
“Nào, uống chút nước nóng, ấm .”
Ngô lão thái thái đưa cho mỗi đứa một bát nước nóng, bảo bọn trẻ ôm lấy mà uống.
Nói là một bát, thực cũng chẳng bao nhiêu.
Đại khái chỉ đủ ba bốn ngụm.
Dù uống nhiều nước sẽ nhà xí.
Nhà xí ở hậu viện.
Ngoài xa lạnh.
Tốt nhất là uống ít nước thôi.
“Thôi , đừng nữa, chuẩn cơm tối . Bọn tiểu tử về, lão nhị cũng sắp về đó.”
Ngô lão thái thái đ.ấ.m đấm lưng, lâu như , chẳng việc gì.
Sao lưng trái khó chịu hơn ?
Thật là vô lý.
Bốn bà con dâu đều chuẩn cơm tối.
Ngô Gia Văn ấm áp trở , quanh quất, gãi đầu.
“Phụ , con dê , con từng thấy bao giờ ?”
Ngô Gia Văn ngơ ngác, cái đầu nhỏ mòng mòng.
“À, nó ở ngay cửa nhà đó, chẳng thấy ai xung quanh, tam thúc con liền dắt nó . Để bên ngoài sợ là sẽ c.h.ế.t cóng mất.”
Ngô lão đại con dê lông trắng mà lông ít phân nửa so với lúc mới thấy, tùy ý .
“Hôm nay các con học gì ?”
Ngô lão đầu ha hả hỏi bên cạnh.
Ông xoa xoa đầu đại tôn Ngô Gia Nhân.
“Hôm nay chúng con học…”
Ngô Gia Nhân mở miệng, mắt ba đứa còn lập tức sang.
Khi Ngô Gia Nhân nhớ , hoặc bỏ sót điều gì.
Bọn họ sẽ nhanh chóng bổ sung, nhắc nhở.
Tóm Ngô lão đầu đỗi vui vẻ.
Trong mắt ông.
Bọn trẻ thể hôm nay học gì, thì tiền bạc bỏ uổng phí.
Ngoài trời tuyết bay lả tả, trong nhà bốn đứa cháu vây quanh lão ông kể lể chuyện học hành hôm nay.
Người nhà đều ở đó, hòa thuận.
Có lẽ đây chính là hạnh phúc giản dị, bình yên.
Nụ mặt Ngô lão đầu thể kìm nén.
Toàn bộ văn vẻ chữ nghĩa bọn trẻ , ông chẳng hiểu lấy một phần.
chúng vui vẻ, ông cũng vui vẻ theo.
Ban đầu Gia Nhân và Gia Dũng còn chống đối chuyện học.
Giờ đây cũng dần dần chấp nhận .
Điều đó cho thấy giáo viên ở học đường đó, thật sự tài.
Phúc Nha c.ắ.n ngón tay suy nghĩ.
Nàng tựa đầu n.g.ự.c Ngô lão tam.
Bỗng dưng chút buồn ngủ.
Buồn ngủ quá, buồn ngủ quá.
“Làm bột gạo , Phúc Nha vẻ buồn ngủ .”
Xoa đầu Phúc Nha, Ngô lão tam ôm nàng bếp.
“Ồ, , , hãy cho con bé ăn . Cho ăn một chút lót là , cho ăn nhiều quá sẽ khó ngủ.”
Đến lúc đó tối dậy quấy.
Tuy Phúc Nha ít khi quấy nhiễu.
cũng là .
Ăn nhiều chướng bụng, hoặc khó chịu, cũng sẽ khẽ khàng rên rỉ.
Chỉ là la lớn tiếng mà thôi.
Ngô lão tam nhận lấy, gật đầu.
Động tác nhẹ nhàng cho Phúc Nha ăn qua loa vài muỗng.
Thấy trong bát còn hơn nửa, liền đặt xuống.
Học theo Huệ Nương hát đồng d.a.o cho Phúc Nha.
Phúc Nha vốn đang buồn ngủ, tức khắc cơn buồn ngủ bay mất hơn nửa.
Nàng nhanh chóng đưa tay, bóp lấy miệng Ngô lão tam.
“A!”
Phụ , im miệng .
Hát khó quá.
Người hát sắp buồn ngủ nữa .