Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 62: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 08:43:58
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Gọi nhị nương.”

 

“Chiêu Đệ, nương đến .”

 

Thân thể Nhị Nương bỗng nhiên run lên, thể tin đầu .

 

Mẫu của nàng dắt theo tiểu , hì hì ở cửa.

 

Ánh mắt đầy vẻ đắc ý.

 

Lại mang theo một chút nịnh nọt.

 

với nàng, mà là với Ngô lão thái thái.

 

“Sao các đến đây.”

 

Nhị Nương bước nhanh tới, chắn Ngô lão thái thái.

 

Sắc mặt nàng vô cùng khó coi.

 

“Đến thăm ngươi thôi, hai con chúng gần một năm gặp .”

 

Vương bà tử nội tâm khó chịu.

 

Đến thì đến, hỏi cái gì mà hỏi.

 

Nàng đến thì đến, cần gì quản.

 

Tiểu tiện nhân.

 

“Sao còn mau rót một chén đường thủy, lấy những món ngon cho ngươi , một chút mắt cũng .”

 

Vương bà tử thấy Nhị Nương vẫn yên tại chỗ nhúc nhích, nội tâm chút tức giận.

 

Nàng quát mắng.

 

Hơi run rẩy một chút, Nhị Nương nhanh chóng ưỡn ngực, che chắn Ngô lão thái thái.

 

Nàng trưởng thành .

 

Hai mươi bốn , còn là mà nàng đ.á.n.h là đ.á.n.h nữa.

 

“Dựa cái gì!”

 

Nhìn tiểu béo mập , Nhị Nương suýt nữa nôn ọe.

 

Từ nhỏ, nàng cùng a tỷ hầu hạ , chỉ vì là nam nhân!

 

Thật nực .

 

Vương bà tử đột nhiên sa sầm mặt, âm hiểm : “Ta là nương của ngươi, bảo ngươi thì ngươi !”

 

Ngô lão thái thái vỗ vỗ eo Nhị Nương, dậy.

Mèo Dịch Truyện

 

“Ngươi đến nhà , sai bảo con dâu , ngươi hỏi qua ?”

 

dậy, Ngô lão đại và Ngô lão tam liền lặng lẽ phía .

 

Không xa lắm, chỉ cách vài bước chân.

 

Lâm Nương từ góc tường nhặt một cây củi, đặt tay ước lượng một lát.

 

Huệ Nương trực tiếp đưa Phúc Nha cho Ngô lão gia, đầu hung hăng chằm chằm hai Vương bà tử.

 

Một cách khó hiểu, Phúc Nha cảm thấy một trận chiến sắp bùng nổ.

 

“Làm cái gì , con gái , sai bảo vài tiếng cũng .”

 

Vương bà tử khẽ lùi một bước, chột nhỏ giọng biện bạch.

 

Vương tiểu càng trực tiếp trốn nàng .

 

Run cầm cập.

 

Mấy năm , lâu khi Nhị Nương kết hôn.

 

Vương bà tử từng đến gây rối, Ngô lão tam và Ngô lão nhị cứ thế đè xuống đ.á.n.h hai khắc.

 

Suýt chút nữa đ.á.n.h cho xuống nổi giường.

 

Bây giờ cứ theo phản xạ mà thấy hai đau nhức.

 

“Nhị Nương là con dâu nhà , ngươi còn đến gì.”

 

Nếu là thông gia khác đến, Ngô lão thái thái sẽ lời .

 

Vương bà tử…

 

Hừ.

 

Vì bạc mà suýt nữa bán Nhị Nương nhà địa chủ tiểu .

 

“Đó cũng là con gái ! Do sinh !”

 

Vương bà tử bất mãn la lối, dậm chân tại chỗ, nhưng vẫn dám xông lên kêu la.

 

Lần kêu , khiến đứa con trai của nàng đ.á.n.h thừa sống thiếu c.h.ế.t.

 

Đau lòng c.h.ế.t nàng .

 

Đáng ghét là nhà bọn họ gây chuyện , bồi thường cũng chỉ mười quả trứng gà.

 

Mười quả trứng gà!

 

Sao mà đủ!

 

Rõ ràng là xúi giục Vương Chiêu Đệ (Nhị Nương) gửi chút đồ về nhà.

 

Tốt nhất là bạc, đồ ăn ngon.

 

Thịt, những thứ đại bổ.

 

Đều gửi đến.

 

Thế nhưng tiểu tiện nhân một chút cũng hiểu chuyện.

 

Cứ thế mà gửi bất cứ thứ gì về.

 

Vậy giữ nàng tác dụng gì!

 

Biết thế thì hồi đó nên bán thẳng cho lão địa chủ tiểu !

 

Lại còn thu mười lượng tiền sính lễ!

 

“Thà c.h.ế.t còn hơn.”

 

Dưới gối của ngươi, từng ăn no một bữa.

 

Trước khi gả Ngô gia, từng thịt mùi vị gì.

 

Đường là thứ gì.

 

Còn nhớ lúc nàng tám tuổi, bụng đói chịu nổi.

 

Vương bà tử thịt cho tiểu , còn đường thủy.

 

Đường!

 

Thịt!

 

Những thứ nàng từng ăn.

 

Vương tiểu thì một tháng thể ăn một bữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-62.html.]

 

Bởi vì thực sự đói chịu nổi, cho nên ngửi thấy mùi vị thể nhịn .

 

Liếm một miếng.

 

Giây tiếp theo liền Vương bà tử một cước đá ngã.

 

“Ngươi là thứ gì! Cũng xứng ăn đường ! Đồ tiện nhân.”

 

Nói xong liền là một trận quyền đ.ấ.m cước đá.

 

Nếu đại tỷ tiếng chạy đến che chở nàng, nàng e rằng thật sự sẽ Vương bà tử đ.á.n.h c.h.ế.t.

 

Sau đó mười hai tuổi, đại tỷ Vương bà tử bán cho một địa chủ khác, tiểu .

 

Năm thứ hai liền qua đời.

 

Nàng ngừng, kết quả thấy Vương bà tử ở đó đếm bạc.

 

“Tiện nữ c.h.ế.t quá, lão địa chủ còn gửi đến năm lượng bạc. Chậc chậc, thể mua thịt cho Quang Tông ăn .”

 

“Nương, mai con ăn thịt!”

 

“Được, ăn .”

 

Hóa nữ nhi, thật sự đáng nhắc tới.

 

Ngay cả cái c.h.ế.t, cũng sẽ vì mang bạc cho gia đình mà khen “c.h.ế.t ”.

 

Trong lòng nàng chỉ một ý nghĩ, đó chính là, rời khỏi Vương gia.

 

Thoát khỏi sự khống chế của Vương bà tử.

 

Sau gả cho Ngô lão nhị, mới xem như thoát ly khỏi Vương bà tử.

 

“Ngươi!”

 

Vương bà tử nghiến răng nghiến lợi, hung ác chằm chằm Nhị Nương, như lột da nàng.

 

Để tránh đ.á.n.h , Ngô lão thái thái trực tiếp hỏi: “Ngươi đến gì?”

 

Tuy là cùng một thôn, nhưng bình thường thấy đến thăm một , hôm nay đến gì?

 

Ngô lão thái thái thể nghi ngờ nàng ý đồ khác.

 

“Ai da, gia ngươi cũng đó, con Quang Tông đến giờ vẫn cưới vợ…”

 

Phúc Nha đùi Ngô lão gia, ánh mắt sáng ngời .

 

Quét mắt Vương tiểu vài .

 

Mặt rỗ, mũi tỏi, quan trọng nhất là mái tóc dầu đến mức thể xào rau.

 

Lại còn cái eo như thùng nước.

 

Cái ai mà trúng?

 

Ai mà chịu gả thì đúng là xui xẻo tận mạng.

 

May mà ai mắc bẫy.

 

“Liên quan gì đến chứ.”

 

Ngô lão thái thái kiên nhẫn nàng xàm.

 

Chắc là mượn bạc đây mà.

 

Bà cứ nghĩ mãi thông.

 

Sao cứ đến tìm bà mượn bạc chứ?

 

“Bên nhà gái hai mươi lượng bạc, cộng thêm tiệc cưới, y phục mới mẻ các kiểu, ít nhiều cũng ba mươi lượng. Nhà chúng thật sự thể bỏ tiền .”

 

Vương bà tử ưu sầu thở dài một , Ngô lão thái thái, ánh mắt đầy vẻ: ngươi mau nhận lời , mau ngươi sẽ cho mượn bạc !

 

“Không đủ khả năng còn cưới.”

 

Đột ngột, Ngô lão đại lầm lì một câu.

 

Lập tức một lặng lớn bao trùm.

 

Lời thì , nhưng…

 

“Ba mươi lượng cưới một nàng dâu? Nhà các ngươi đúng là bản lĩnh thật, thì các ngươi cứ cưới , nhà chúng bạc mà tiếp lời ngươi.”

 

Ngô lão thái thái xua tay, dường như vui mừng cho bọn họ.

 

“Xem ngươi cũng sắp đến lúc ôm cháu . Ai nha, năm đứa nhỏ nhà đây, bốn đứa con trai ồn ào c.h.ế.t, vẫn là Phúc Nha nhà ngoan nhất. Đến lúc đó mong cháu trai ngươi cũng thể ngoan ngoãn như Phúc Nha nhà .”

 

Lọt tai Vương bà tử, đó chính là đầy rẫy sự khoe khoang.

 

Ta sinh ba đứa con trai.

 

, ba đứa con trai.

 

Bây giờ bốn đứa cháu trai, một đứa cháu gái.

 

Ta nguyền rủa cháu trai ngươi biến thành cháu gái…

 

“Ngươi dám nguyền rủa !”

 

“Ai nguyền rủa ngươi!”

 

“Không , ngươi nhất định mượn tiền!”

 

“Ta phi! Ta mượn đấy, ngươi !”

 

“Vương Chiêu Đệ, mau đưa tiền đây! Ta trong tay ngươi tiền!”

 

Vương bà tử Ngô lão thái thái, bèn chĩa mũi nhọn Nhị Nương.

 

Nàng hống hách với Nhị Nương.

 

Nhị Nương căn bản nhẫn nhịn, đoạt lấy cây củi từ tay Lâm Nương, vung lên nhắm thẳng Vương tiểu mà đánh.

 

“Ta đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi! Dám đến nhà kiếm chác! Lão nương thà cho ch.ó ăn cũng quyết cho ngươi! Mẹ kiếp!”

 

Phúc Nha kinh ngạc há to miệng, chằm chằm cửa viện.

 

Bóng dáng Nhị Nương giơ cây củi đ.á.n.h Vương tiểu thoắt ẩn thoắt hiện.

 

Sợ nàng thiệt thòi, Ngô lão đại và Ngô lão tam vội vàng ngoài cửa .

 

Có gì liền xông lên giúp đỡ.

 

Cuối cùng, hai Vương bà tử hoảng loạn bỏ chạy.

 

Nhị Nương xách cây củi trở về, trong lòng bi thương.

 

Chiêu Đệ, cái tên .

 

Đã bầu bạn với nàng gần mười sáu năm.

 

Ngày thứ hai thành , vì cái tên của nàng, Ngô lão thái thái đau đầu nên gọi nàng là gì.

 

Vẫn là tự nàng .

 

“Ta ở nhà xếp thứ hai, cứ gọi là Nhị Nương .”

 

Ta bà cô gọi đại tẩu là Lâm Nương.

 

“Chiêu Đệ là tên của , hãy gọi là Nhị Nương.”

 

 

Loading...