Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 58: Rời Khỏi Y Quán ---
Cập nhật lúc: 2025-11-08 08:43:54
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Tố Viện mặt đầy hổ, sang Huệ Nương tạ .
“Thứ , tướng công của y… chỉ là quá lo lắng cho mà thôi.”
Không ý giành hài tử với nàng .
Huệ Nương gật đầu, nàng hiểu.
“Gia đình nàng đến , chúng xin cáo từ. À đúng , cái xin trả nàng.”
Huệ Nương tháo từng món trang sức treo Phúc Nha xuống.
Đưa cho Trần Tố Viện.
Trần Tố Viện chần chừ một lát, đầy hy vọng : “Ta tặng cho Phúc Nha, ? Ta yêu quý nàng bé.”
Đôi mắt to tròn của Phúc Nha bỗng nhiên mở to hơn nữa.
Nàng bé chăm chú Trần Tố Viện với vẻ mặt tán thưởng.
“A!”
Ngươi quả nhiên hiểu chuyện.
Tạ ơn phu nhân ban thưởng~
Huệ Nương lắc đầu: “Chúng vốn là nông dân, những thứ quý giá như , chúng dám dùng.”
Đạo lý phu vô tội, hoài bích kỳ tội, Huệ Nương vẫn hiểu rõ.
Trần Tử Kỳ im lặng quan sát, thừa lúc chú ý, y lén lút xếp chồng đồ vật ở một góc.
“Vậy, thì tặng cho nàng bé một chiếc ngọc bội đeo bên ? Ta thấy nàng bé thích chiếc ngọc bội của . Cái của thể tặng cho nàng bé, nhưng thể tặng cái .”
Đây là một chiếc ngọc bội màu trắng sáng.
Nhỏ xíu, chỉ lớn hơn bàn tay mũm mĩm của Phúc Nha một chút.
“Cứ cầm lấy , xem như là tạ ơn cứu mạng của các ngươi.”
Ơn cứu mạng.
Sương Kiến bên cạnh lặng lẽ giơ tay.
“Ta, cũng lễ tạ ơn.”
Sương Kiến lấy từ trong túi nhỏ đeo bên một tờ ngân phiếu mười lượng.
Là một thị nữ, tuy tiền lương tháng cao, nhưng chi tiêu của nàng cũng ít.
Đặc biệt là thích ăn đủ thứ món ngon.
Bởi những năm cũng chẳng tích cóp bao nhiêu.
Tờ ngân phiếu mười lượng , coi như là gần hết tài sản của nàng .
Dù nàng cũng chỉ là một thị nữ, sống c.h.ế.t đều do chủ nhà quyết định.
Nếu một ngày nào đó nàng c.h.ế.t thì ?
Số tiền nàng tích cóp chẳng sẽ rơi tay khác ?
Bởi nàng chẳng tích trữ tiền bạc.
“Không cần , cần .”
Huệ Nương nhanh chóng nhận lấy chiếc ngọc bội trong tay Trần Tố Viện, ôm Phúc Nha khỏi rèm.
“Đa tạ phu nhân ban thưởng, Phúc Nha xin nhận. Hẹn gặp ! Chúc phu nhân an khang!”
“Ôi chao!”
Bị Trần Tử Kỳ đ.â.m sầm một cách bất ngờ, Huệ Nương ôm chặt Phúc Nha.
Dưới sự giúp đỡ của Ngô lão tam, nàng định .
“Nàng chứ?”
“Thứ , thứ , phu nhân, cố ý. Ta chỉ là quá lo lắng cho A tỷ của , xem thử.”
Trần Tử Kỳ mặt mày sốt ruột xin Huệ Nương, c.ắ.n môi dậm chân thùm thụp.
Thiếu niên mặc y phục màu hồng…
Quả nhiên là hai vị công tử mang đồ ăn ngon cho ông ngoại ?
Phúc Nha tò mò Trần Tử Kỳ, tay siết chặt .
chợt cứng đờ.
Thứ gì đây?
“Phu nhân, đừng mà, còn lễ tạ ơn của nữa!”
Phúc Nha còn kịp , Huệ Nương tiếng gọi của Sương Kiến từ rèm dọa giật .
Nàng kéo Ngô lão tam vội vàng ngoài y quán.
“Khoan , rổ của nàng.”
Nguyên Tiêu xách chiếc rổ gỗ nhỏ của nàng, .
Huệ Nương định vén tấm khăn rổ lên xem bên trong họ lén bỏ gì .
Thì thấy Sương Kiến tiếp tục gọi: “Phu nhân, đừng mà! Lễ tạ ơn của còn đưa ! Tuy chỉ mười lượng bạc, nhưng đó cũng là tấm lòng mà, ? Phu nhân? Phu nhân——”
“Nàng chạy .”
Trần Tử Kỳ khoanh tay ngực, dáng vẻ lêu lổng bước .
Quả nhiên thấy Sương Kiến đang giường, gọi vọng mà chẳng mấy để tâm.
Khi Sương Kiến lễ tạ ơn của nàng còn đưa, Huệ Nương dọa sợ mà bỏ chạy.
Xách theo chiếc rổ gỗ nhỏ đó, nàng một phút dừng , ôm hài tử mà chạy.
Tốc độ , ngay cả y cũng tự thấy hổ thẹn.
Trần Tử Kỳ bên cạnh Trần Tố Viện, mật kéo kéo tay áo nàng.
“A tỷ~”
Y gấp ngân phiếu thành một cục nhỏ, nhét cho đứa bé .
Y lợi hại chứ?
“Chúng mau .”
Nguyên Tiêu bỏ câu , liền ngoài gọi .
Thế là hai y nữ gọi để khiêng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-58-roi-khoi-y-quan.html.]
Lần là khiêng trong xe ngựa.
Hai cùng trong xe ngựa, Nguyên Tiêu bên ngoài xe ngựa.
Trần Tử Kỳ lưng ngựa, nghênh ngang một vòng, mới điều khiển ngựa đầu, phóng về phía nơi các nàng gặp chuyện.
…
“Chúng đổi lương thực .”
Huệ Nương chạy đến mồ hôi đầm đìa, giơ tay lên lau mãi.
‘Ọc ọc~’
Huệ Nương cúi đầu, Phúc Nha ngượng nghịu mỉm .
“Ố ồ~”
Nàng đói a, thật là ngại quá.
Cái bụng nhỏ , đúng là thể khống chế nổi mà.
Ngô lão tam quanh, thấy một gánh hoành thánh nhỏ ở chỗ mát.
“Chúng mua hai bát hoành thánh ăn, nhờ chủ quán giúp hâm nóng sữa dê cho Phúc Nha.”
“Được.”
Huệ Nương ý kiến gì, theo Ngô lão tam đến gánh hoành thánh đó.
Xem là món ngon, gánh hoành thánh đến ăn khá đông.
Vừa vặn còn một chiếc bàn, đủ cho hai họ .
“Khách quan, dùng hoành thánh ?”
“Một bát bao nhiêu tiền?”
“Phần nhỏ mười văn một bát, phần lớn mười lăm văn.”
“Một phần lớn một phần nhỏ. Ngoài , thể giúp chúng hâm nóng sữa dê trong ống trúc ? Cho hài tử uống.”
Y chỉ Phúc Nha trong lòng Huệ Nương.
Nàng bé trắng trẻo như tuyết, thật dễ chịu.
Chủ quán đến cả lời từ chối cũng đành lòng thốt .
“Được , hâm nóng giúp ngươi .”
Y trìu mến Phúc Nha một cái, con nhà ai mà mũm mĩm đáng yêu đến .
Nhìn nàng bé mà lòng y tan chảy.
Sữa dê nhanh chóng hâm nóng xong, đặt trong bát, Huệ Nương sờ thành bát, vẫn còn nóng.
Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Phúc Nha.
“Bảo bối ngoan, chúng đợi thêm một lát nữa là thể ăn .”
Cuối cùng còn nóng nữa, Huệ Nương từng thìa từng thìa đút cho Phúc Nha ăn, nàng bé ăn nhanh.
Miệng chút vội vã, xem cũng là đói lắm .
Ăn gần một nửa, động tác của Phúc Nha mới chậm .
Nàng bé tận hưởng việc Huệ Nương từng thìa từng thìa đút sữa, trông đắc ý vô cùng.
Cái biểu cảm nhỏ đó, khiến Huệ Nương cưng chiều c.h.ế.t .
Nàng nhịn cúi đầu hôn tới tấp.
“Thật đáng yêu.”
Hài tử nhà ai mà đáng yêu đến thế?
Hóa là con nhà !
Chờ Phúc Nha ăn gần xong, hoành thánh cũng dọn .
Hai bát, một lớn một nhỏ, đặt lên bàn, Huệ Nương ôm Phúc Nha, ăn hoành thánh.
Tuy no bụng, nhưng Phúc Nha ngửi thấy mùi thịt , miệng tự chủ bắt đầu chảy nước miếng.
Ngon, ngon quá~
Nàng bé sắp thèm c.h.ế.t .
Huệ Nương mỉm , dùng sức xoa xoa khuôn mặt nhỏ của nàng bé.
“Bảo bối ngoan, con vẫn ăn , đợi con mọc răng hẵng nhé.”
Răng còn mọc đủ mà ăn , gì chuyện như .
Phúc Nha hai tay nắm chặt, nước miếng chảy đầy miệng.
Vừa chảy nước miếng nuốt nước miếng, nàng bé cũng bận rộn lắm.
Ngô lão tam ăn nhanh, khi húp xì xụp xong liền vươn tay ôm Phúc Nha từ trong lòng nàng sang.
“Ta ôm cho, nàng cứ ăn .”
Huệ Nương gật đầu, cúi đầu ăn hoành thánh nhanh hơn.
Phúc Nha cứ thế thẳng nương nàng biểu diễn ăn uống, càng thêm thèm thuồng.
Nước miếng nơi khóe miệng chảy mãi, nuốt cũng kịp.
Mèo Dịch Truyện
Vừa thầm nghĩ thật đáng hổ, đến cả nước miếng cũng kiểm soát nổi.
Vừa mắt trừng trừng Huệ Nương ăn uống.
Mắt nàng bé phát ánh sáng xanh biếc, khiến lòng Huệ Nương chút hoảng hốt.
Ăn xong hoành thánh loáng một cái, nàng nhanh chóng lấy khăn tay của lau miệng.
Thật là, đừng cứ mãi nàng ăn cơm như chứ, thật khiến ngượng ngùng.
“Đi thôi, tiên đổi lương thực.”
“Ê, .”
Phúc Nha trở về vòng tay Huệ Nương, hai mắt to trừng mắt nhỏ, suốt một đoạn đường.
Cuối cùng cũng đến tiệm lương thực.
“Chào ngươi, dùng lúa mì đổi gạo lứt.”
Đổi gạo lứt?