Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 39: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 08:25:22
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

--- Trở Lại Thôn Xóm ---

 

Ngô Thiết Trụ đẩy xe cút kít cùng hai Ngô lão nhị và Ngô lão tam bước .

 

Trong lòng vẫn còn chút hoảng sợ.

 

“Vị huyện thừa đại nhân nãy, đột nhiên nhảy xuống từ xe ngựa, thật dọa c.h.ế.t .”

 

Nhấn giọng quá mức từ "đột nhiên", khiến Ngô Thiết Trụ vẻ giật thon thót. Ngô lão nhị liếc xéo một cái, thầm nghĩ Thiết Trụ lớn đến mà vẫn như trẻ con, chẳng chút vững chãi nào.

 

"Chẳng , may mà chúng nhanh đến thế." Bằng , vị huyện thừa e rằng nhảy xuống từ xe ngựa sẽ vặn đáp xuống xe kéo của họ. Nghĩ đến cảnh tượng đó quả là buồn . Không nếu thật sự giẫm lên xe kéo, liệu đại nhân huyện thừa ngã chổng vó … Ngô lão tam bất hợp thời mà nghĩ ngợi điều , cũng khá hiếu kỳ.

 

Song, cũng quên hôm nay ngoài việc nộp lương thực, còn gì nữa.

 

"Nhị ca, cứ đến tửu lầu , một cũng lo liệu ."

 

Bởi vì đến sớm, nộp xong lương thực vẫn tới giữa trưa, Ngô lão nhị vẫn thể nửa ngày công. Ít nhất cũng hơn chục văn tiền, thể tiếc đến c.h.ế.t . Ngô lão nhị gật đầu, y cũng đang ý đó. Chỉ là chút yên tâm về hai đứa ngốc nghếch chẳng tâm kế gì.

 

"Hai đứa ngươi ?"

 

Ngô Thiết Trụ hì hì, chút hiểu gì.

 

"Hả?"

 

Hắn thấy mà. Chẳng gì là cả.

 

"Được, thôi, ca ca cứ yên tâm."

 

Ngô lão tam tiễn trưởng , vẫy tay bảo y mau .

 

Ngô lão nhị đành .

 

Y tăng nhanh bước chân.

 

Tuy hôm nay chỉ tính nửa ngày công, nhưng nhanh một chút vẫn .

 

Mèo Dịch Truyện

Biết còn thể kiếm bữa cơm.

 

Đương nhiên là việc .

 

"Chúng giờ đây?"

 

Ngô Thiết Trụ thấy Ngô lão tam bộ dạng như tính toán từ .

 

Chắc hẳn dự định .

 

"Mẫu dặn mua ít đồ mang về, còn ngươi thì ?"

 

Nhà Ngô Thiết Trụ bảo mua gì, cũng chẳng đưa nhiều tiền cho .

 

Hắn chỉ thể ngây ngô.

 

"Ta chỉ đến nộp lương thực thôi."

 

Ngô lão tam gật đầu, "Vậy nếu ngươi vội về thì cùng mua ít muối ."

 

Muối trong nhà cũng sắp hết .

 

"Được thôi, cùng ngươi."

 

Chẳng mấy chốc, mua xong muối, hai liền cùng đẩy xe kéo về nhà.

 

Trên đường , hai trò chuyện rôm rả.

 

Những qua đường thấy là hai đại hán, cũng dám đến gần quá.

 

Họ xa xa.

 

Sợ rằng sẽ hai cướp bóc.

 

Mặc dù y phục thì là nông dân…

 

vạn nhất thì ?

 

Nhà nào nông dân mà cao lớn vạm vỡ đến thế?

 

Huống hồ còn dữ tợn như .

 

"Họ tránh xa như gì?"

 

Ngô Thiết Trụ cuối cùng cũng phát hiện những bên đường đều tránh xa , bộ dạng như sợ dây dưa.

 

Hắn quả thật hiểu gì.

 

"Có lẽ họ thấy chúng giống chăng."

 

Ngô lão tam thật kỳ diệu, phát hiện điểm mù .

 

Ngô Thiết Trụ trợn mắt, thấy khó tin.

 

"Sao thể, là một thành thật bao."

 

Chỉ là trông vẻ đáng sợ.

 

Lưng hổ vai gấu, đôi mắt tròng trắng (hạ tam bạch), chỗ lông mày hồi nhỏ cắt một vết.

 

Giờ mọc tóc nữa.

 

Nhìn đúng là khá dọa .

 

Ngô lão tam im lặng một lúc.

 

Rất cho tự xem bộ dạng dữ tợn của .

 

Có đáng sợ lắm .

 

thì, nếu Ngô Thiết Trụ của , bên cạnh cũng sẽ nghĩ là đến gây chuyện.

 

Không nhận lời đáp của , Ngô Thiết Trụ thất vọng cúi đầu.

 

Đây là ý gì chứ.

 

Quá đáng ghét .

 

Chẳng lẽ Ngô Thiết Trụ thật sự trông đáng sợ ?

 

Bước địa giới thôn Ngô gia, tảng đá lớn gốc cây cổ thụ ở đầu làng nhiều lão ông lão bà đang .

 

Ngô lão bà tử đang ôm Phúc Nha ở đó.

 

Bà đang trò chuyện với Thím Đào Hoa và Thím Hồng Mai.

 

Phúc Nha ngáp một cái thật dài.

 

Mấy giờ nhỉ?

 

Chắc là hơn hai giờ chiều.

 

Sao bà nội phấn khích đến , đưa nàng chạy đây.

 

Lại còn tiểu tỷ tỷ Ngô Linh Nhi bên cạnh nữa.

 

Chơi thì , nhưng đừng gặm tay nàng chứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-39.html.]

 

Phúc Nha cảm thấy bàn tay của ướt sũng.

 

Tay trái…

 

Tay trái thì nàng tự gặm lấy.

 

Chớ , cũng khá thú vị.

 

Thì trẻ con gặm ngón tay là cảm giác .

 

Quá thích (gặm gặm gặm).

 

"Ôi chao, con bé , con c.ắ.n tay ."

 

Thím Đào Hoa trò chuyện, phá lớn.

 

Cúi đầu xuống liền thấy cháu gái đang gặm tay Phúc Nha, vội vàng kéo Ngô Linh Nhi .

 

hổ, nhưng bà lão thì hổ nó!

 

Lớn tướng mà còn gặm ngón tay.

 

Gặm ngón tay thì thôi , đằng gặm tay khác.

 

Có chút vô lễ .

 

Ngô Linh Nhi lau mép dãi của , năng lúng búng: "Tay gặm thơm quá."

 

Nên cũng nếm thử xem mùi vị .

 

Chớ , ngón tay gặm mềm mại nhũn.

 

Giống…

 

Giống cái gì nhỉ?

 

, "Giống như mây trời mềm!"

 

Thím Hồng Mai ngừng, vỗ đùi bôm bốp.

 

"Đào Hoa, cháu gái nhà ngươi, cũng thật là một đứa bé ngây thơ!"

 

Thím Đào Hoa bất đắc dĩ, Ngô Linh Nhi đầy vẻ cưng chiều.

 

"Chẳng , chẳng chút tâm cơ nào, còn sợ nó sẽ thiệt thòi."

 

"Không , ngốc phúc của ngốc."

 

Ngô Linh Nhi chống nạnh, dáng bé nhỏ, gương mặt đầy vẻ phục.

 

Hai b.í.m tóc nhỏ đầu vung vẩy.

 

"Ta mới ngốc!"

 

Ngô lão bà tử ngạc nhiên, đột nhiên bật .

 

" đúng đúng, Linh Nhi nhà chúng ngốc chút nào. Ái chà, cho Tú Phân nãi nãi xem, tay mềm như ?"

 

Phúc Nha toát mồ hột, miệng vẫn ngừng.

 

"Ha!"

 

Thì ngươi thích gặm tay là đang học .

 

Thôi , xem như ngươi tâm địa , Phúc Nha đại nhân sẽ miễn cưỡng tha thứ cho ngươi ~

 

Ngô Linh Nhi đột nhiên thẹn thùng, hai tay đan , vặn vẹo .

 

"Mềm~"

 

Vô cùng thích thú.

 

Các phu nhân gần đó đều thiện ý bật lớn.

 

Một cảnh tượng yên bình.

 

"Đã về ."

 

Ngô lão bà tử liếc mắt thấy Ngô lão tam đẩy xe kéo tới, liền cất tiếng gọi.

 

"Dạ."

 

Ngô lão tam đáp một tiếng, cúi bế Phúc Nha lên.

 

"Có nhớ cha ?"

 

Phúc Nha căng thẳng , sức rụt về phía .

 

Lão cha, Phúc Nha đại nhân gặp yêu, nhưng thấy chúng giữa cần chút cách.

 

Không nam nữ thụ thụ bất , cũng chẳng nữ nhi lớn tránh mặt cha.

 

Chủ yếu là, râu của cha chút đ.â.m .

 

Có thể cạo sạch sẽ một chút hãy cọ xát nàng .

 

Ngô lão bà tử thấy Phúc Nha kháng cự, vội vàng bế nàng xuống.

 

mắng : "Ngươi xem bộ râu của ngươi kìa, đ.â.m c.h.ế.t , Phúc Nha chịu thiết với ngươi mới lạ!"

 

Thì là vì cái .

 

Ngô lão tam cứ ngỡ nữ nhi cưng yêu mà buồn bã đau lòng, giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

 

May mà thích .

 

Bằng sẽ đau lòng đến c.h.ế.t mất.

 

"Thôi , về nhà thôi!"

 

Ngô lão bà tử đợi con trai thì cùng Thím Đào Hoa dẫn con trai của về phía nhà.

 

Bà còn với Thím Hồng Mai một tiếng.

 

"Được, hai cứ ."

 

Thím Hồng Mai chào tạm biệt họ.

 

vẫn còn tán gẫu thêm chút nữa.

 

"Thật là buồn c.h.ế.t , một con bé dám gọi là Phúc, cũng sợ trấn , c.h.ế.t yểu sớm ."

 

" đó, Tú Hoa đúng mà, một con hàng mất tiền, cưng như bảo bối, phì! Làm cái vẻ gì chứ."

 

Thúy Hồng liếc xéo mắt, ác nghiệt phun hai bãi nước bọt.

 

Thím Hồng Mai dậy, chỉ cảm thấy chuyện phiếm cũng chẳng : "Hàng mất tiền hàng mất tiền, hai các ngươi chẳng cũng ! Chẳng lẽ hai các ngươi sinh con trai ?"

 

"Đồ xúi quẩy."

 

Nói xong liền nhanh chân chạy về nhà.

 

 

Loading...