Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 35: Huyễn Tưởng ---
Cập nhật lúc: 2025-11-08 08:25:18
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm nay nhà họ Ngô dậy sớm lạ thường.
Huệ Nương và Nhị Nương dậy từ sớm để bữa sáng.
Vì đồng gặt lúa mì, bữa sáng thể ăn quá loãng.
Nhị Nương c.ắ.n răng múc từng muỗng gạo lứt.
Cũng chỉ còn năm sáu ngày nữa thôi, đợi gặt xong lúa mì, nộp thuế xong đổi một ít gạo lứt về.
Khi đó sẽ cần tốn tiền trấn mua nữa.
“Xong ?”
Ngô lão thái thái bước một cái, hai nàng dâu một nhóm lửa, một nấu cháo, ai việc nấy.
“Cũng gần xong ạ.”
Huệ Nương ngẩng đầu Ngô lão thái thái một cái, vội vàng .
Chỉ sợ Ngô lão thái thái thấy việc chậm.
“Được , gọi bọn chúng dậy.”
Chẳng mấy chốc, hai nàng dâu thấy tiếng Ngô lão thái thái gọi dậy từ ngoài sân.
“Lão gia, lão đại, lão nhị, lão tam— dậy thôi!”
Rất nhanh, tiếng đóng mở cửa vang lên.
Phía nhà Tây tiếng động gánh một chậu nước.
Huệ Nương thầm nghĩ trong lòng.
Chắc là Ngô lão tam dậy , đang gánh nước rửa mặt đó.
Cháo chín.
Nhị Nương và Huệ Nương cùng múc cháo , đặt nồi.
Vừa bưng ngoài lâu, tất cả .
Mấy vội vàng ăn xong bữa sáng, xách một bình nước, tất cả đều xuống đồng.
Trong nhà chỉ còn Ngô lão thái thái và Phúc Nha đang ngủ say trong căn nhà phía Tây.
Ngay cả hai đứa cháu trai nhỏ cũng lôi nhặt lúa mì.
Thua thiệt chút nào chút đó.
Ngô lão thái thái nghĩ cũng nên gọi Phúc Nha dậy , liền căn nhà phía Tây xem.
Đứa bé đang giường vô tư thổi bong bóng nước bọt chơi, tự vui vẻ lắm.
Vừa thổi bong bóng nước bọt, nắm lấy chân chơi.
Nhìn thấy cảnh , lòng Ngô lão thái thái mềm nhũn.
Đứa bé nhỏ thật sự là…
Một liều t.h.u.ố.c chữa lành!
“Ngoan ngoãn, dậy , chúng uống sữa nào.”
Trong bếp một bát sữa dê đang ủ ấm.
Sáng nay Huệ Nương dậy vắt sữa và để sẵn.
Nếu đợi nàng từ đồng về, Phúc Nha sẽ đói đến mức nào.
Mèo Dịch Truyện
Phúc Nha nghiêng đầu Ngô lão thái thái, hì hì.
“À.”
Được thôi, đang đói.
Đến đúng lúc quá!
Bế Phúc Nha khỏi căn nhà phía Tây.
Tuy còn sớm, nhưng trời cũng nóng.
Mặt trời gay gắt chiếu lên , nếu đến giữa trưa thì mới thật sự khó chịu như lò lửa.
Phúc Nha ngáp một cái.
Tiếng trong nhà dậy sớm nàng tỉnh giấc, giờ thì vẫn còn sớm lắm.
Sao dậy sớm thế ?
Trong nhà còn một ai.
Cũng .
“Ê?”
Phúc Nha nhỏ giọng gọi một tiếng, đầu Ngô lão thái thái, hy vọng bà thể giải đáp thắc mắc cho .
Ngô lão thái thái xoa xoa cái đầu tròn tròn của nàng, cùng với mái tóc tơ mềm mại.
Nét mặt cũng dịu dàng nhiều.
“Mẹ con họ đồng gặt lúa mì , con nhớ con ?”
Phúc Nha đầu , c.ắ.n ngón tay .
Nước dãi bên mép chảy .
Không vì , Phúc Nha đặc biệt thích c.ắ.n đồ vật.
Có lẽ là đến thời kỳ thèm mút .
Không ngờ, đến cả một lớn như nàng cũng cai thời kỳ thèm mút , thảo nào đây thấy mấy đứa trẻ cứ c.ắ.n ngón tay mãi.
Hóa là kiểm soát .
Ngô lão thái thái nắm lấy bắp chân mũm mĩm của Phúc Nha, lắc lắc hai cái.
“Đói ?”
Nói xong nhét chân cho Phúc Nha.
Bà còn nhớ mấy đứa cháu trai hồi nhỏ đặc biệt thích gặm ngón chân, đáng yêu.
Không Phúc Nha gặm .
Đương nhiên là… gặm !
Nàng gặm ngón tay là điều bất ngờ, còn chân thì.
Tuyệt đối thể nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-35-huyen-tuong.html.]
Linh hồn hai mươi mấy tuổi của Phúc Nha cho phép gặm chân.
Nếu gặm chân, nàng chắc chắn sẽ nghĩ đến đôi chân kiếp của .
Nghĩ đến đó, nàng chẳng còn khẩu vị gì nữa.
Thấy Phúc Nha thích gặm chân, Ngô lão thái thái đành thôi.
Bế nàng bếp, cho Phúc Nha uống sữa dê.
Con dê , vẫn là Ngô lão nhị, vị tính toán sổ sách mua .
Gia đình nơi công một con dê , mới sinh con.
Thế là mua từ chủ nhà.
Khiến Phúc Nha vui mừng khôn xiết.
Cuối cùng cũng cần mang theo tâm trạng hổ để uống sữa nữa.
Ăn xong bữa sáng, Phúc Nha đưa tay chỉ ngoài cửa.
Nàng ngoài chơi~
“Ra ngoài chơi , chúng xem con họ nhé.”
Ngô lão thái thái đung đưa Phúc Nha, chậm rãi khỏi cửa.
Vì chỉ một , bà khó khăn mới đóng cửa.
Trong nhà còn một con dê đấy.
Đây là thứ , đừng để trộm mất.
Đây là thứ hai Phúc Nha ngoài.
Bên ngoài cái sân nhỏ là mấy ngôi nhà tranh thấp bé.
Phúc Nha trong lòng đầy u sầu.
Thì so với những ngôi nhà tranh , ngôi nhà gạch bùn của gia đình là cao sang .
Cái thôn rốt cuộc nghèo đến mức nào chứ!
Thế mà hai trong gương nước còn dám là !
Hãy để bọn họ tự đến cảm nhận xem !
Đi dọc đường, nhiều từ xa thấy Ngô lão thái thái liền lớn tiếng chào hỏi.
Đến gần hơn, hai còn trò chuyện vài câu.
Rồi mới lưu luyến chia tay.
Ngô lão thái thái nhân duyên khá trong thôn, Phúc Nha thầm nghĩ trong lòng.
“Ôi chao, đại nương đưa cháu gái ngoài chơi .”
Triệu Tú Phân từ xông , mắt sáng rỡ Phúc Nha.
Thần thái , còn hưng phấn hơn nhiều so với đầu tiên gặp Phúc Nha.
Phúc Nha cũng nàng hưng phấn cái gì.
Chẳng lẽ là vì nàng đáng yêu đến thể chịu nổi?
Nàng vô cùng tự luyến nghĩ câu , đứa bé sơ sinh ngây ngốc .
Trong mắt Triệu Tú Phân xẹt qua một tia khó chịu.
Thật là một đứa ngốc.
“Ừm, gì?”
Ngô lão thái thái lạnh nhạt đáp một câu, ôm Phúc Nha sát hơn.
Cháu gái thích bà cô , bà nhớ rõ ràng.
Để tránh cháu gái gào , nhất là đừng để Phúc Nha thấy nàng .
“À, gì, chỉ là thấy đứa bé , trong lòng vui vẻ, nên đến xem thôi.”
Triệu Tú Phân giải thích, nhưng đôi mắt lóe lên của nàng , thế nào cũng giống một như .
Ngô lão thái thái mới tin chứ.
“Ta đây.”
Nói xong bất kể nàng biểu cảm thế nào, bà ôm Phúc Nha vội vã chạy .
Không để một chút bụi nào.
Triệu Tú Phân tức đến nỗi mũi lệch .
Ý gì chứ!
Nàng chẳng qua là đến hai cái thôi mà!
Đắc ý cái gì.
Nếu vì quý nhân…
Ai thèm xem cái đồ phá của chứ, cũng chỉ Ngô lão thái thái coi nàng như bảo bối thôi.
“Khạc!”
Triệu Tú Phân bực tức phun một ngụm, giận đùng đùng về nhà.
Ngô lão thái thái đầu , thấy Triệu Tú Phân đuổi theo nữa, bà thở phào nhẹ nhõm một .
Bà xoa bóp cánh tay mũm mĩm của Phúc Nha, lẩm bẩm: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.”
Động tác c.ắ.n ngón tay của Phúc Nha cũng dừng , đôi mắt sáng lấp lánh Ngô lão thái thái.
Trong lòng nàng nghĩ: Quả là học!
Không ngờ bà nội cũng thể câu .
Vậy đây là đang , gia đình hề đơn giản như ?
Có là kiểu sợ hãm hại, nên chỉ thể ẩn ở thôn quê, đợi đến khi thời cơ chín muồi, sẽ trở về trung tâm quyền lực, giáng một đòn chí mạng kẻ ?
Oa oa oa, cái màn kịch …
Tuy khá quê mùa, nhưng mà, cũng tệ chút nào!
Sau đó, lời của Ngô lão thái thái đ.á.n.h tan huyễn tưởng của Phúc Nha.
“Câu lão nhị treo miệng, hôm nay lão bà tử cũng dùng đấy, ha ha.”