Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 156: --- Lục gia trở về kinh thành
Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:38:04
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngô Gia Dũng lời , thì thật sự là ngoài dự liệu của Phúc Nha .
Kỳ thực nàng cũng chỉ là để trong nhà nếm thử những thứ nàng thấy ngon.
Không hề nghĩ đến việc kiếm tiền.
mà câu của Ngô Gia Dũng, vẫn cho nàng một vài đề nghị.
“Các ca ca, ngon ? Các nghĩ xem, nếu đem bán như Gia Dũng ca ca , liệu bán ?”
Phúc Nha lập tức bắt đầu hỏi dồn dập suy nghĩ của mấy trưởng.
Nàng ngẩng đầu lên, khó nhọc họ.
Ngô Gia Nghĩa nuốt miếng thức ăn trong miệng xuống mới cất lời.
“Thật thấy… khả thi, chỉ là cái giá thành cao…”
Vừa gà dầu, đương nhiên hề rẻ.
Nếu đem ngoài bán, mua chấp nhận giá đó .
“Huynh cũng …”
Phúc Nha chút nản lòng.
Để tự ăn thì còn dễ .
Nếu đem ngoài bán…
Một cái đùi gà chiên mà bán mười hai văn tiền, thì xem như lỗ vốn.
Sức tiền ư?
Địa điểm cần tiền ư?
Dầu cần tiền ư?
Nguyên liệu cũng tốn tiền chứ!
Nếu ăn vị cay…
Ớt cũng tốn tiền!
Nhắc tới ớt, hạt tiêu mang về gieo xuống.
Thêm đó, Phúc Nha còn lén lút rắc thêm một ít hạt giống.
Lác đác cũng trồng vài dặm đất.
Ban đầu khi mới trồng thứ nông sản kỳ lạ từng thấy , nàng còn những ‘nông phu lão luyện’ chế giễu lâu.
đó, thấy những quả đỏ rực mà thèm thuồng.
Đánh cắp một trái ăn thử, kết quả cay c.h.ế.t.
Thế là chẳng còn ai dám đến trộm nữa.
Năm nay ớt thu hoạch một thạch.
Phần lớn đều mang cho nhà ngoại, chỉ để một phần nhỏ gia vị.
Cũng còn nhiều hạt giống.
Chuẩn sang năm tiếp tục trồng.
Đông đến, món Oden vốn là lúc bán chạy nhất, nhưng trời quá lạnh, chút xa.
Thế nên thể .
Chỉ đành ở nhà nghỉ ngơi thật .
Ý thức trở về, Phúc Nha lắc lắc đầu.
Chỉ đành gác chuyện .
Không ngờ, cửa sân vang lên.
“Cộc cộc cộc”
Đó là ổ khóa đồng đặc biệt của nhà họ.
Vòng đồng ngậm giữa răng nanh, gõ lên cánh cửa gỗ, phát âm thanh cộc cộc.
Trong trời tuyết càng rõ ràng.
Ngô lão tam, đang quét tuyết ở bức tường sân bên , gần cửa sân nhất, lập tức vọt mở cửa.
Thấy là Lục đại nhân, sững sờ một lát.
Cúi nhấc hòn đá kê cửa .
Ra hiệu đưa xe ngựa .
Không chút do dự, lập tức .
Lục Hoành trực tiếp nhảy xuống. Dưới ô che của thị vệ, ba đứa trẻ lượt bước xuống.
Giữa trời tuyết, họ mặc cẩm phục, khoác áo choàng lông thú, trông vô cùng phú quý bức .
“Phúc Nha~”
Sự thanh tao của Lục Linh Cẩn duy trì bao lâu, chỉ kéo dài đến khi họ chính sảnh.
Nắm tay Phúc Nha, nàng vui vẻ nhảy cẫng lên hai cái.
Rồi nhanh chóng xìu xuống.
Sự đổi cảm xúc nhanh đến mức khiến Phúc Nha ngớ .
Nàng theo bản năng cầm một miếng đùi gà chiên nhét miệng nàng .
“Ta cho ngươi … cái thứ , ngon quá chừng!”
Thơm quá, giòn rụm.
Đặc biệt ngon nha!
Nghe thấy ba chữ “ngon quá chừng”, mắt Lục Lệnh Quân lập tức sáng lên.
Hắn chạy tới, chảy nước dãi chỉ bát của Phúc Nha.
Cố ý hỏi: “Đây là món gì ? Thật thơm nha.”
Phúc Nha: …
Nàng gì, nhét cho một miếng.
Khoảnh khắc đó, nàng thu phục trái tim của hai đứa trẻ nhà họ Lục.
Lục Lệnh Du lắc đầu, chậm rãi bước tới Ngô Gia Nghĩa, nhỏ giọng : “Ta vài vấn đề, cùng thảo luận một phen.”
Ngô Gia Nghĩa chút do dự, đưa tay về phía , cúi .
“Hãy tới phòng .”
Đây là thứ hai họ đến nhà họ Ngô khi xây xong.
vẫn khỏi ngạc nhiên.
Bố cục thật tinh xảo.
Phòng góc, phòng nhỏ bên cạnh, đều đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-156-luc-gia-tro-ve-kinh-thanh.html.]
Ngăn nắp trật tự, hề lộn xộn.
“Các ngươi tới gì?”
Thấy Lục Hoành bắt đầu chuyện với Ngô lão nhị, là đưa tiền lợi nhuận chia tháng tới.
Nhìn chiếc hộp gỗ đàn hương đưa tay Ngô lão nhị, kiểm đếm một lượt.
Phúc Nha mới nhỏ giọng hỏi Lục Linh Cẩn.
Tuy hai cách bốn tuổi, nhưng kỳ lạ thể chuyện hợp .
Có lẽ là vì Phúc Nha một linh hồn già dặn chăng ~
“Đến cáo biệt các ngươi. Chúng về kinh thành đón năm mới, năm ngoái về, năm nay nhất định về .”
Lục Linh Cẩn nhỏ giọng càu nhàu, thanh tao mà trợn trắng mắt.
Nàng về.
Kinh thành…
Tuy nhớ rõ lắm, nhưng nàng luôn cảm giác khi về đó sẽ còn tự do như bây giờ nữa.
“Ồ, đó là chuyện mà.”
Phúc Nha xong mới nhận sắc mặt Lục Linh Cẩn chút , xem nàng thích về.
Nàng chuyển hướng câu chuyện: “Đến lúc đó ngươi nhớ mang đặc sản kinh thành cho nha. Ta còn từng đến kinh thành . Nếu mang đặc sản kinh thành cho , sẽ đặc biệt đặc biệt, đặc biệt vui mừng đó.”
Như , tâm trạng của Lục Linh Cẩn mới khá hơn một chút.
Nàng gật đầu lia lịa: “Ta nhất định sẽ mang đặc sản cho ngươi!”
Lục Lệnh Quân cũng giơ bàn tay nhỏ mập mạp dính đầy dầu của lên: “Ta cũng sẽ !”
Nghiêng tai lời Lục Hoành, Phúc Nha nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định cho Lục Hoành cách lò sưởi kiểu giường của nhà .
Năm ngoái nàng còn nhỏ, .
Mặc dù lạnh đến tê cứng, cũng thể .
Năm nay đúng lúc xây nhà mới, liền lò sưởi kiểu giường theo lời Phúc Nha.
Chỉ cần đốt lửa, nóng, cả căn phòng sẽ ấm áp vô cùng.
Không cần mặc quá nhiều quần áo.
Lò sưởi kiểu giường bằng đất, nhà nghèo khổ cũng thể dùng , đến lúc đó lẽ thể tránh vấn đề già và trẻ nhỏ mới sinh khó khăn vượt qua mùa đông.
Phúc Nha tuy nhỏ bé, nhưng Lục Hoành cũng coi nàng là đứa trẻ con.
Vì khi Phúc Nha , đều lắng nghiêm túc.
Để xác minh lời , Phúc Nha chủ động dẫn đường phòng.
Đương nhiên là chọn đại một căn phòng gần nhất.
Vừa bước cửa liền cảm nhận , ấm khác hẳn với khí lạnh buốt bên ngoài.
Có chút ấm áp.
Mắt Lục Hoành sáng rực, ngừng gật đầu.
“Tuyệt hảo! Tuyệt hảo! Nếu thể phổ biến rộng rãi, già và trẻ nhỏ mới sinh đều thể an vượt qua mùa đông giá rét!”
Phúc Nha ở bên cạnh phụ họa gật đầu.
Để bảo đảm tính khả thi, Lục Hoành mời Ngô Gia Nhân giúp vẽ bản đồ.
“Tài vẽ vời của ngươi quả tệ.”
Họ đến là phòng của Ngô Gia Nhân.
Từ khi học hội họa, và bộc lộ thiên phú xuất chúng, liền thường xuyên ở nhà vẽ tranh.
Số tranh vẽ ít nhất cũng bảy tám chục bức.
Từ non nớt đến thuần thục.
Lật xem tập tranh của liền .
Ngô Gia Nhân ngượng ngùng , tâm ý đắm chìm hội họa.
Phúc Nha rốp rốp ăn đùi gà chiên.
Lục Hoành cũng vô thức hấp dẫn.
Hắn đưa tay xin một miếng.
Có chút dầu mỡ, nhưng ngon.
Làm thể giòn bên ngoài, mềm ngọt bên trong nhỉ?
Mèo Dịch Truyện
Thật khó tin.
“Ngon lắm.”
Phúc Nha , tiếp tục gặm.
Đương nhiên ngon .
Món ăn vặt trẻ con thời hiện đại ưa thích nhất.
Mắc Đoan Đoan.
À, là nàng cũng tạo một thương hiệu gà rán. Cứ gọi là Phúc Đương Đương?
Nghe vẻ ngốc nghếch, thôi bỏ .
Ngon thật.
Tâm tư của Lục Hoành rộn ràng trở .
Hắn thăm dò hỏi: “Gia đình các ngươi bán công thức ?”
Phúc Nha: …
Đó là lời gì .
Nàng trợn trắng mắt, lưng , để bóng lưng cho .
Nàng để cho , là bóng lưng ~
Lục Hoành đau lòng che mặt. Được , xem là bán .
“Hợp tác theo công thức! Thế nào?”
Đương nhiên là…
Không cả.
Điều Phúc Nha nhất vẫn là tự kinh doanh.
Dù việc kinh doanh đồ ăn vặt cũng kiếm tiền.
nếu sẵn lòng hỗ trợ, cũng .
Nàng chỉ cần thu tiền…
“Ba bảy.”
“Ba bảy thì ba bảy.”