Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 15: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 08:24:58
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

--- Xuyên ---

 

Phúc Nha ăn hồi tưởng những chuyện xảy trong ngày.

 

Luôn cảm thấy vô cùng kỳ ảo.

 

Đầu tiên là vỗ mạnh mông, đó là mà chỉ phát tiếng của trẻ sơ sinh.

 

Hơn nữa còn buồn ngủ nhanh.

 

Ngủ lâu.

 

Như một con heo con .

 

Nàng đây bao giờ ngủ lâu như thế.

Mèo Dịch Truyện

 

Chẳng lẽ... Phúc Nha càng nghĩ càng thấy kinh hoàng.

 

!

 

Phúc Nha đại kinh.

 

Mình xuyên ?!

 

Mà còn thể là một em bé sơ sinh nữa ?!

 

Nếu thì giải thích việc nàng bây giờ đang b.ú sữa, lời nào, mở miệng là tiếng trẻ con kêu.

 

Lại còn dùng sức lực nào?

 

Mơ mơ màng màng nghĩ đến chuyện thể xuyên , trong lòng một trận ngơ ngác.

 

Nếu xuyên , là vì lý do gì mà xuyên chứ?

 

Mình đang ngủ ở nhà ngon lành mà.

 

Đâu xe tông, khác xông nhà cướp g.i.ế.c .

 

Cơ thể vẫn khỏe mạnh lắm chứ.

 

Mấy ngày cầm phiếu khám sức khỏe.

 

Các chỉ đều đạt tiêu chuẩn, khỏe mạnh đến mức thể leo liền tám tầng lầu mà thở dốc.

 

Sao vô duyên vô cớ mà xuyên chứ?

 

Thật là nghĩ .

 

Thôi bỏ , nghĩ nữa.

 

Đã đến đây , tạm thời tìm cách về, vẫn nên ngoan ngoãn một em bé .

 

Nhìn dáng vẻ , chắc là xuyên đến thời cổ đại.

 

Chậc, cổ đại ...

 

Cảm giác hỏng mất một nửa .

 

Người cổ đại kết hôn sớm, c.h.ế.t cũng sớm.

 

Một vết thương nhỏ cũng thể gây c.h.ế.t .

 

Huống hồ cái gia đình qua còn rách nát như .

 

Chắc hẳn là gia cảnh .

 

Xong , hỏng mất một nửa nữa .

 

Luôn cảm thấy nàng sắp gặp xui xẻo .

 

Trước đó vẫn luôn ngủ say nên gì về cuộc chuyện của họ, Phúc Nha cảm thấy cuộc đời của thật gian nan.

 

Nàng thở dài một một .

 

Huệ Nương thấy cảnh , cảm thấy vô cùng lạ lùng.

 

Nàng từng thấy đứa bé nào mới sinh thở dài như .

 

“A~ ưm.”

 

Phúc Nha ăn no , há miệng kêu hai tiếng.

 

Không chuyện, chỉ thể tùy tiện kêu vài tiếng để với rằng nàng ăn no .

 

Huệ Nương cố gắng đút cũng nữa, nghĩ rằng nữ nhi lẽ ăn no, liền mặc áo.

 

Ôm Phúc Nha, vươn tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

 

Phúc Nha theo bản năng đưa khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát , mềm mại.

 

Ngô lão tam một bên mà lòng tan chảy.

 

Nữ nhi của mà đáng yêu đến thế!

 

Ngô Gia Nghĩa ăn xong cơm, lạch bạch lạch bạch dép cỏ chạy phòng.

 

Nửa úp sấp giường, hai chân đạp một cái, đôi dép cỏ lập tức bay mất.

 

“Nương, nương~”

 

Ngô Gia Nghĩa xúm xem Phúc Nha.

 

Không do tâm lý , cảm thấy của đặc biệt đáng yêu.

 

“Muội ăn ?”

 

Ngô Gia Nghĩa dùng đôi mắt nhỏ sáng lấp lánh Huệ Nương, khiến Huệ Nương khúc khích.

 

“Muội ăn .”

 

Ồ~

 

Phúc Nha mở to mắt xem đứa nhóc con rốt cuộc là ai.

 

tiếc là rõ.

 

Ngô Gia Nghĩa do dự một lát, : “Muội ăn no ?”

 

Muội còn bé tí như !

 

no là gì ?

 

Sẽ giống như con cá nhỏ nuôi chứ.

 

Cho nó một ít hạt gạo thô, nó cứ ăn mãi.

 

Trực tiếp ăn đến c.h.ế.t luôn.

 

Phúc Nha:...?

 

“A!”

 

Ta còn nhỏ! đồ ngốc!

 

Huệ Nương sờ đầu đứa con trai ngốc nghếch nhà .

 

“Sẽ , thông minh lắm.”

 

Ăn no sẽ tự động ngừng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-15.html.]

Được , Ngô Gia Nghĩa gật đầu, vui vẻ đưa bàn tay bẩn thỉu của đến mặt nàng.

 

Cố gắng sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

 

Phúc Nha: Ngươi đừng đây mà!

 

Huệ Nương ôn hòa chặn .

 

“Con trai ngoan, tay con... ăn cơm xong lau .”

 

Ngô Gia Nghĩa run lên vì rõ tính sạch sẽ của .

 

Vội vàng nhảy xuống giường.

 

Tìm thấy đôi dép cỏ của ở hai bên, vội vàng chạy ngoài.

 

“Nương, con chơi đây!”

 

Chỉ cần chạy đủ nhanh, nương sẽ bắt .

 

Huệ Nương lắc đầu, đứa trẻ .

 

“Huệ Nương, ăn xong ?”

 

Nhị Nương ở cửa phòng, thò đầu hỏi một câu.

 

Nàng rửa bát .

 

Bây giờ chỉ còn thiếu cái bát trong phòng Huệ Nương thôi.

 

“A, ăn xong ăn xong .”

 

Huệ Nương nhét cái bát lòng Ngô lão tam, ý bảo đưa cái bát ngoài.

 

Ngô lão tam đưa cái bát cho Nhị Nương, : “Nhị tẩu, của nàng.”

 

Nhị Nương vươn tay đón lấy, kiễng chân thò đầu , xem tình hình của Huệ Nương.

 

Ngô lão tam thấy liền vội vàng né cho nàng .

 

“Huệ Nương, Phúc Nha thế nào .”

 

Nhị Nương bên giường Huệ Nương, kìm hỏi thăm tình trạng của Phúc Nha.

 

Nàng cúi đầu đứa bé nhỏ đỏ hỏn nhăn nheo, giữa hai hàng lông mày tránh khỏi chút lo lắng.

 

Nàng sợ đứa bé cũng nuôi nổi như đứa con của nàng.

 

“Ưm?”

 

Ai là Phúc Nha?

 

Phúc Nha nghiêng đầu, đôi mắt to tròn long lanh đảo qua đảo .

 

Chỉ là rõ mặt , chút đáng tiếc.

 

“Tốt lắm, nàng xem, mới b.ú xong, mắt con bé to lắm.”

 

Huệ Nương nhét Phúc Nha lòng Nhị Nương, chỉ Phúc Nha .

 

Trong lời ít nhiều ý an ủi Nhị Nương.

 

Nàng gả cũng muộn, gần như là cùng lúc với Nhị Nương.

 

Quan hệ giữa hai là quá , nhưng thường ngày chuyện gì cũng chẳng giấu giếm .

 

Nhị Nương thuở bé sung sướng, giờ đây chút háu ăn, món gì ngon là nàng đưa miệng .

 

Đương nhiên, là một , nàng sẽ giành ăn với mấy đứa nhỏ, cùng lắm là giành với Nhị ca thôi.

 

Huệ Nương thương xót nàng.

 

Biết rằng đứa bé gái là nỗi đau trong lòng Nhị tẩu, đến đây hỏi han tình hình của Phúc Nha, chắc cũng là sợ con gái của nàng cũng như đứa bé gái , thể giữ .

 

Bởi Huệ Nương mới câu đó.

 

Nhị Nương khẽ cúi đầu, sống mũi chút cay xè.

 

nàng vẫn cố nén nghẹn ngào : "Ôi chao, Phúc Nha nhà đỏ hỏn, thật là may mắn mà."

 

Phúc Nha nhắm mắt , , hóa Phúc Nha là nàng.

 

Cái tên , thật là quê mùa.

 

Nói vài câu chuyện vãn, Nhị Nương đặt Phúc Nha trở lòng Huệ Nương ngoài.

 

Vừa rửa bát, nàng ngẩn ngơ.

 

con gái nhỏ của nàng là tiểu cá chép hóa rồng giáng trần?

 

Mà sớm rời xa nàng .

 

"Nhị Nương, Nhị Nương!"

 

Ngô lão nhị mặt đầy lo âu nàng.

 

Nhị Nương hồn, trượng phu, ừ một tiếng.

 

Hắn gọi lớn tiếng như , suýt chút nữa dọa nàng ngã nhào.

 

"Nàng nghĩ gì mà nhập thần đến thế, gọi nàng bao nhiêu cũng thấy."

 

Ngô lão nhị mặt đầy lo lắng, thê tử gọi mấy cũng đáp, thật đáng sợ.

 

Cứ tưởng xảy chuyện gì, nàng thất thần quá đỗi.

 

Nhị Nương lắc đầu, "Không gì."

 

Ngô lão nhị bất giác liếc gian phòng của Huệ Nương và Ngô lão tam, trong lòng chút lo lắng.

 

Hắn cũng là ăn , cứ thế hỏi thẳng.

 

"Phải chăng là vì Giai Tâm?"

 

"Choang!"

 

Chiếc muỗng gỗ trong tay Nhị Nương rơi xuống đất, nàng chút thất thần.

 

Bà Ngô vẫn luôn chú ý đến bọn họ, khẽ thở dài.

 

Bà tiến lên, một cước đá Ngô lão nhị sang một bên.

 

"Cút, cút, cút."

 

Cứ nhắc đến nỗi đau của khác, đây chẳng là đang cứa d.a.o lòng Nhị Nương .

 

Cái thứ mắt , thật là ngu xuẩn như heo!

 

Bà Ngô bình thường sẽ so sánh con trai với heo, nhưng phàm chuyện gì cũng ngoại lệ, ai ngờ cái Ngô lão nhị ngu đến thế!

 

Thật ăn , cái miệng đó mọc để gì.

 

"Mẫu ..."

 

Ngô lão nhị ấp úng gọi, Bà Ngô, chút đáng thương.

 

Trong lòng thầm nghĩ là con ruột , chuyện chuyện đều đá một cước.

 

Hắn cũng cố ý, chỉ là vô tình .

 

 

Loading...