Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 146: --- Đêm Trước Trung Thu
Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:37:53
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ban đêm sẽ lạnh hơn một chút, tuy bây giờ còn buổi tối.
lát nữa trời tối , sẽ lạnh.
Bởi mới mang thêm một chiếc áo khoác ngoài.
Mang theo đồ đạc, xe bò từ từ lăn bánh.
Chẳng bao lâu , khuất dạng trong tầm mắt của nhà họ Ngô.
“A, các ngươi đến đó .”
San Tử và Thiết Trụ, cùng với Ngô A Vĩ và Lưu A Bà, đều mặt.
Ngày nào cũng giờ , họ đến để bánh.
“Ừm, đúng …”
Lưu A Bà thấy Ngô lão đại đầu vẫn còn quấn vải, thoáng chút hổ thẹn.
Nàng vội vàng lấy trứng chuẩn từ phía .
“Đây là tiền bồi thường đền bù cho ngươi, bồi bổ thêm nhé.”
Đây là nàng Ngô A Dũng đưa.
Cứ cho là nàng, một , cuối cùng dọn dẹp tàn cuộc cho y .
Ngô lão đại phất tay, nhanh nhẹn nhảy sang một bên.
Thật đáng thương cho Lưu A Bà một già, Ngô A Vĩ một chống gậy, cả hai đều gì Ngô lão đại.
Họ cầu cứu về phía Ngô lão thái thái, đối phương lập tức dời tầm mắt.
Không lời nào.
Nàng nhận.
Tám quả trứng…
Chẳng là vật quý giá gì, nhưng hai họ mới định, trong nhà thứ đều cần sắm sửa.
Tiền trợ cấp cho Ngô A Vĩ thương ở chân chắc cũng chẳng bao nhiêu.
Mèo Dịch Truyện
Mặc dù mỗi ngày sáu mươi đồng tiền đồng.
phần lớn chắc dùng để sắm sửa đồ đạc .
Cả căn nhà cũ xiêu vẹo .
Cũng cần xây .
Tám quả trứng xem khá quý giá .
“Đã đoạn tuyệt quan hệ , tội nghiệt Ngô A Dũng gây thì liên quan gì đến ngươi.”
Ngô lão gia mặt mày nghiêm nghị, ngăn .
Ông thật sự chịu nổi, đại nhi tử nhà cứ như kẻ khờ dại, xoay vòng quanh .
Phía hai , một già, một tàn phế.
Cứ như đang đùa giỡn , thật là khó coi!
“Cứ cầm lấy , tình mẫu tử giữa và y, đến đây coi như đoạn tuyệt.”
Đây là cuối cùng nàng dọn dẹp tàn cuộc cho Ngô A Dũng, về sẽ còn nữa.
“Vậy , bắt đầu thôi.”
Không thể thêm nữa, nếu , bánh còn .
Cứ .
Lát nữa bù là .
Thiết Trụ và San Tử đều là lắm lời, chỉ dăm ba câu xã giao trực tiếp trong mái nhà tranh.
Thiếu Huệ Nương và Ngô lão tam, thêm mấy nồi bánh xong, khối lượng công việc hôm nay vẫn khá lớn.
Chẳng năng gì, họ lập tức bắt tay việc.
Nhị Nương bấm đốt ngón tay tính xem rốt cuộc cần bao nhiêu nồi bánh.
Cuối cùng tự tính đến choáng váng.
Chỉ đành hỏi Ngô lão nhị.
Sau khi tính toán xong, liền thông báo cho , hôm nay cần bao nhiêu.
Một lượng khá lớn, khiến ai nấy cũng hai mắt tối sầm.
Rửa sạch tay, ngay cả ba tiểu nam hài cũng kéo lên giúp việc.
Các nam nhân dùng sức đ.á.n.h trứng, hai nàng dâu trẻ khỏe thì bận rộn những việc khác, ba tiểu nam hài phụ giúp.
Cũng đấy, vô cùng ngăn nắp, trật tự.
…
“Tú Phân~ Tú Phân~”
Thím Đào Hoa và hai cửa nhà họ Ngô.
Rụt rè kiễng chân, hết sức gọi.
Trưa nay Ngô lão thái thái chẳng bảo họ đến chuyện , ăn cơm tối xong thì họ đến.
Không ngờ nhà.
Tề Tú Hoa và Thúy Hồng thì ôm tâm trạng hóng chuyện mà theo.
Kết quả là ba họ gọi một lúc, cũng chẳng thấy ai mở cửa.
Khinh bỉ : “Người kết giao với huyện thừa , còn thèm để mắt tới các ngươi nữa? Thứ tự dâng hiến như các ngươi, ở nhà đẻ của , là dìm lồng heo đó.”
Thím Đào Hoa liếc mắt , giọng lạnh nóng: “Ồ? Vậy những năm ngươi cứ bám riết Ngô Thủ Nghĩa chạy theo, nhà đẻ ngươi dìm ngươi lồng heo?”
Cái, cái gì?
Thúy Hồng ngớ , phản ứng Tề Tú Hoa vài .
Nàng mà, tại Tề Tú Hoa cứ mãi gây khó dễ cho Lâm Tú Phân, hóa còn chuyện …
Đây đều là chuyện cũ rích qua lâu .
Tề Tú Hoa đỏ mặt, lập tức giận tím mặt: “Ngươi bớt càn !”
‘Cạch’
“Đến đây, đến đây, ai da, ở hậu viện nè, thấy tiếng các ngươi là chạy đến liền, xem mệt c.h.ế.t đây .”
Ngô lão thái thái chạy vội đến, trán lấm tấm những hạt mồ hôi nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-146-dem-truoc-trung-thu.html.]
“Vào .”
Ba phụ nữ bước , thím Đào Hoa cuối cùng bỏ một câu: “Ta càn , trong lòng ngươi tự rõ.”
“Ngươi!”
Đóng cửa , Ngô lão thái thái chỉ tay ngoài cửa, “Chuyện gì ?”
Thím Hồng Mai che miệng thầm, cố ý lớn: “Có kẻ nào đó mắt khi ngươi giao tình với Lục đại nhân…”
Ngoài cửa vọng tiếng c.h.ử.i rủa giận tím mặt của Tề Tú Hoa: “Vương Hồng Mai c.h.ế.t cái miệng của ngươi a a a a!”
…
Đêm nay gió thổi mạnh, tuy đến mức thổi mặt đau rát.
Phúc Nha chịu mặt về phía nữa.
Nàng xoay m.ô.n.g về phía m.ô.n.g con trâu vàng.
Đôi mắt to tròn láo liên chằm chằm Ngô Gia Nghĩa.
Phía còn Huệ Nương.
Thứ tự xe bò nhà họ là: Ngô lão tam, Phúc Nha, Ngô Gia Nghĩa, Huệ Nương.
Ngô Gia Nghĩa rũ mắt một cái.
Bị gió thổi, tóc búi sừng dê đều bung .
Một bên còn một bên .
Trông như bà điên .
Y kéo nàng gần, xoay Phúc Nha một vòng.
Buộc tóc cho nàng.
Phúc Nha: …
Tuy buộc tóc cho , nhưng xoay vòng vòng như , vẫn là quá đáng.
Dây buộc tóc nhỏ xíu, Ngô Gia Nghĩa nhẹ nhàng buộc xong.
Rồi xoay Phúc Nha trở .
Xoay xoay , Phúc Nha chóng mặt xỉu.
Nàng chăm chú gương mặt Ngô Gia Nghĩa.
Âm thầm gật đầu.
Không tệ, trông giống nương .
Thanh tú.
Phụ tuy cũng tuấn tú, nhưng là vẻ tuấn tú thô kệch.
Nàng vẫn thích vẻ tuấn tú kiểu thư sinh trắng trẻo hơn.
Ngô Gia Nghĩa sờ sờ má, hiểu lắm cứ chằm chằm mặt .
“Nhìn gì ?”
Phúc Nha lắc đầu, “Không gì cả.”
Đi lâu , bụng chút đói.
Phúc Nha vỗ vỗ bụng , trống rỗng .
“Nương , đói.”
Huệ Nương vội vàng lấy cuộn bánh bông từ trưa đặt một bên .
Xé đôi.
Nửa lớn đưa cho Ngô Gia Nghĩa, nửa nhỏ đưa cho Phúc Nha.
Ăn chút lót , đến nhà đẻ sẽ ăn bữa chính.
Phúc Nha ôm cuộn bánh bông, nhồm nhoàm nhai, ăn vui vẻ.
Vừa mới về nhà, Ngô Gia Nghĩa còn trong nhà thêm thứ mới, cầm cuộn bánh bông mà ngớ .
“Đây là gì?”
Ôi, quên mất Ngô Gia Nghĩa còn .
Huệ Nương định giải thích, liền thấy tiểu nữ nhi nhà mở miệng.
Bé tí teo xe đẩy, đắc ý vỗ vỗ .
“Mới đó, nghĩ đó, lợi hại ?”
Cái biểu cảm tự khen , cùng với giọng điệu mong khen ngợi .
Ngô Gia Nghĩa lòng mềm nhũn.
Y vươn tay véo véo má bánh bao của Phúc Nha.
Cảm thán: “Thật lợi hại.”
Tiểu hài nhi , mà lợi hại .
Khiến y, một ca ca, cũng chút khó xử.
Khó khăn lắm mới kìm khóe môi đang nhếch lên điên cuồng của , Phúc Nha vỗ vỗ vai Ngô Gia Nghĩa, với vẻ chân thành, sâu sắc: “Đọc sách nhiều, sẽ lợi hại như .”
Nghe xong, Ngô Gia Nghĩa đột nhiên dở dở .
Nhéo lấy b.í.m tóc nhỏ của Phúc Nha, “Chẳng lẽ lợi hại như , cũng là do sách mà ?”
Ngươi chữ ?
Phúc Nha: …
Xoay xuống, coi như thấy.
Nàng cái gì , phì phì phì.
Đây là giận dỗi ?
Ngô Gia Nghĩa dỗ dành bằng giọng nhẹ nhàng, vươn tay kéo cổ áo đang chẹt cổ Phúc Nha phía .
“Ta ca ca chăm chỉ sách mà, , đùa thôi.”
Đừng giận mà, đồ dỗi.
Vậy thì .
Phúc Nha chu môi .
Tuy là chu môi, nhưng Ngô Gia Nghĩa cảm thấy đang gian thế nhỉ?