Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 145: --- Ràng Buộc

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:37:52
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Xác nhận những đưa đến đều học , Lục Hằng liền dẫn rời .

 

Trước khi còn cảm tạ Phúc Nha một phen.

 

Nói rằng cây dâu tây mà nàng tặng tác dụng to lớn trong việc kiềm chế Lục Lệnh Quân.

 

Mỗi ngày việc đầu tiên khi thức dậy chính là xem cây dâu tây.

 

Ngày thường còn sai tiểu tư tùy bưng chậu dâu tây, loanh quanh khắp nơi.

 

Ngã xuống phản ứng đầu tiên .

 

Mà là đầu xem chậu dâu tây đổ .

 

Không đổ, liền thở phào nhẹ nhõm.

 

Sau khi gián đoạn thế , Lục Lệnh Quân thậm chí còn quên mất việc .

 

Vỗ vỗ m.ô.n.g liền dậy.

 

Kinh ngạc đến mức cằm y suýt nữa khép .

 

Trong lòng tràn ngập lòng ơn.

 

Đứa bé hai năm , cuối cùng cũng hễ chuyện gì là nữa.

 

Mấy năm thê tử qua đời, y đưa Lục Lệnh Quân ngủ cùng.

 

Kết quả đứa bé đến mức suýt mắc bệnh suy nhược thần kinh.

 

Nếu hai đứa con khác giúp đỡ, y sớm xong đời .

 

Khả năng cao là c.h.ế.t đột ngột.

 

Thật khó bao.

 

Phúc Nha xong bộ quá trình, khóe miệng giật giật, ngẩn hiểu tại chỉ tặng một cây dâu tây mà hiệu quả như .

 

Thật khiến thể hiểu nổi.

 

y cảm tạ, thì cứ nhận lấy.

 

Lòng hoảng, mắt chớp.

 

Lục Hằng mang một nồi bánh bông lan, cùng hơn mười cái bánh khăn cuộn.

 

Mỗi loại màu sắc y mang bốn cái.

 

Số còn đều đặt trong túp lều tranh.

 

Các nàng vì để luyện tập, bốn năm nồi.

 

Giờ đều giữ .

 

"Những chiếc bánh bông lan đó, đây?"

 

Huệ Nương khá tò mò, những chiếc bánh khá sớm.

 

Nếu để đến ngày mai mang đến các tửu lầu , còn tươi mới .

 

Nếu tươi mới thì hỏng bét .

 

"Bốn nồi..."

 

Ngô lão thái thái lẩm bẩm, vỗ đùi một cái.

 

"Đem về nhà đẻ của các ngươi !"

 

Ba phòng, mỗi một nồi.

 

Vậy thì cũng chẳng thiếu thốn gì.

 

Phúc Nha mang đến một chiếc ghế đẩu nhỏ, lên đó lớn trò chuyện.

 

Nghe , nhịn đưa mắt Nhị Nương.

 

Dẫu nàng cũng là đầu tiên gióng lên tiếng trống phản phong kiến...

 

Xì, là dũng sĩ phản đối cha trọng nam khinh nữ.

 

"Ta ."

 

Nhị Nương cũng đúng như Phúc Nha nghĩ, tại chỗ liền thẳng .

 

Nàng sầm mặt .

 

Chẳng vui vẻ chút nào.

 

"Ôi chao, chỉ bảo con mang về nhà đẻ, đưa cho ai trong nhà đẻ thì tùy con, con một vị đại bá ?"

 

Ngô lão thái thái bất đắc dĩ chọc chọc trán Nhị Nương, mặt đầy vẻ giận vì con chịu tiến bộ.

 

Đứa trẻ , thật là quá ngốc.

 

"À? Ồ ồ ồ, đúng !"

 

Phúc Nha nhớ nhà ngoại xa, lặng lẽ giơ tay lên.

 

"Nhà ngoại xa lắm..."

 

Phải , trừ Lâm Nương, nhà đẻ nàng ở Ngô Gia thôn.

 

Nhà đẻ Nhị Nương ở thôn bên cạnh, còn nhà đẻ Huệ Nương thì xa nhất.

 

"Vậy thì chúng mau bánh trung thu, lát nữa các ngươi sẽ khởi hành."

 

Còn về Ngô Gia Nghĩa, đứa bé trong phạm vi cân nhắc.

 

Thằng bé còn đang học.

 

Nếu nghỉ, thì xong bánh trung thu, thể cùng.

 

Nếu kỳ nghỉ, thì cứ ngoan ngoãn học .

 

Nói là , họ dậy về phía túp lều tranh.

 

Mèo Dịch Truyện

Phúc Nha chút buồn ngủ, .

 

Nàng ngáp một cái với Huệ Nương rằng ngủ trưa.

 

Liền tự phòng.

 

Trở về phòng, đóng cửa .

 

Chạy như bay về phía giường của .

 

Đá giày , trèo lên giường.

 

Cẩn thận đóng cửa sổ , lẩm nhẩm niệm chú tiến gian.

 

Vẫn là dáng vẻ đào nguyên lý tưởng đó.

 

Phúc Nha thong dong chắp tay lưng, bắt đầu tuần tra.

 

Không gian của nàng lớn, nhưng những thứ thể trồng thì hạn.

 

Rất nhiều thứ nàng ăn đều trồng.

 

Có chút thèm xoài .

 

Phúc Nha đầu .

 

Đến căn nhà gỗ nhỏ, nàng nhớ mua xoài.

 

Sau khi ăn xong, thể vứt hạt xoài xuống đất, xem trồng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-145-rang-buoc.html.]

 

Chắc là thể trồng .

 

Đây chính là gian vạn năng mà~

 

"Xoài, xoài~"

 

Phúc Nha hát tìm xoài.

 

Rất nhanh tìm thấy.

 

Xoài Đài Loan nhỏ, xoài Kim Hoàng...

 

Xoài Kim Hoàng quá lớn, một nàng ăn hết.

 

Chi bằng cứ ăn một quả xoài Đài Loan nhỏ .

 

Một nàng ở trong gian, cũng chẳng để ý hình tượng hình tượng gì, cứ thế nhét miệng.

 

Nhai chóp chép.

 

Mùi thơm ngọt của xoài khiến Phúc Nha ăn mãi mà lộ một nụ ngốc nghếch.

 

Ngon thật, hì hì.

 

Cũng bên ngoài trồng .

 

Cứ thử xem .

 

Đến lúc xây nhà xong, sẽ trồng trong sân nhà.

 

Nếu trồng sống , thì thật là tuyệt vời.

 

Không , đột nhiên nhớ xoài Đài Loan nhỏ là trái cây nhiệt đới.

 

Mà nơi nàng đang ở, tuy tuyết rơi, nhưng mùa hè cũng dài.

 

Chắc là ở khu vực Trung Nguyên.

 

Vậy thì dễ trồng , lẽ xoài Kỳ Lân thể thử trồng xem .

 

Nàng mua xoài Kỳ Lân ?

 

Chắc là mua một hai quả, nhiều.

 

Đến lúc đó lật , trồng lên.

 

Ăn xong .

 

Đôi tay lem luốc nắm lấy hạt xoài mút xong, Phúc Nha lon ton chạy khỏi nhà gỗ.

 

Đến bên bờ suối nhỏ, tùy ý rửa tay.

 

Sạch .

 

Sau đó trực tiếp dùng gậy gỗ đào một cái lỗ nhỏ, ném hạt xoài trong, rắc lên một lớp đất mỏng.

 

Nàng cũng từng trồng, như mọc .

 

Cứ thử xem .

 

Người nhỏ bé, hình thấp.

 

Nàng chỉ thể hái những cây thấp một chút.

 

Những cây cao, nàng đều cân nhắc đến.

 

Quay rời .

 

"Muốn ăn, lẩu..."

 

Phúc Nha xoa xoa bụng, nhưng nàng ăn xong xoài, còn một loại trái cây khác.

 

Bụng no căng, thể ăn thêm nữa.

 

Chỉ đành tiếc nuối lắc đầu, ngoài.

 

Ăn no uống đủ, đương nhiên là ngủ !

 

Kỹ năng huyết mạch của Hoa.

 

Nhất định đắp chăn lên bụng.

 

Phúc Nha nhặt một bộ y phục, đắp lên bụng, ngả đầu xuống ngủ ngay.

 

Ngủ say sưa đến mức chân tay dang rộng .

 

Cách đó xa, trong túp lều tranh, lớn đang bận rộn bánh trung thu như lửa đốt.

 

Đã nhân đậu đỏ, còn nhân hạt.

 

Cũng chỉ hai loại hương vị .

 

Mẻ bánh trung thu cuối cùng xong, ngẩng đầu bên ngoài trời dần dần còn sáng rõ nữa.

 

Ngô lão thái thái vội vàng đóng gói tám chiếc bánh trung thu, đưa cho Huệ Nương.

 

"Mau , nhà đẻ con xa, hôm nay cứ sang đó ở một đêm, trưa mai ăn cơm xong hãy về."

 

Bởi vì nhà đẻ của hai nàng dâu khác gần hơn, nên bà định để Ngô lão tam dắt con bò mới mua trong nhà .

 

"Dắt bò thì mệt đến thế."

 

Nói xong, bà liếc Lâm Nương và Nhị Nương một cái.

 

"Ta bảo bọn họ dắt bò , là vì nhà đẻ Huệ Nương xa..."

 

Lâm Nương chút dở dở , nàng đương nhiên điều đó.

 

Chẳng qua là dắt bò , sợ gì chứ.

 

"Ta hiểu ."

 

Huệ Nương trong lòng cảm kích, nắm lấy tay Lâm Nương và Nhị Nương.

 

Một lát , nàng : "Tối nay chúng giúp bánh bông lan, ngày mai việc đưa bánh cũng , nên phòng chúng sẽ chia tiền bạc của ngày mai nữa."

 

Nhị Nương vội vàng xua tay, "Không cần, cần ."

 

Ngô lão thái thái hài lòng gật đầu, cất lời: "Cứ , phần của tam phòng, sẽ chia quỹ chung của gia đình."

 

Không tiền riêng nữa.

 

chồng như , tranh cãi thêm cũng vô ích.

 

Đành đồng ý.

 

Huệ Nương gói một bộ y phục, bế Phúc Nha lên.

 

Vừa đúng lúc bốn Ngô Gia Nhân trở về.

 

Thấy nương bế ngoài, Ngô Gia Nghĩa còn ngẩn một chút.

 

"Đây là ?"

 

Người giải đáp thắc mắc của là Phúc Nha: "Đi nhà ngoại đó, mai nghỉ ? Nếu , cùng nha."

 

Cậu vội vàng gật đầu: "Có, đêm trăng tròn, nghỉ một ngày."

 

Nói xong liền vội vã chạy về phòng .

 

Đặt sách xuống, đó gói một bộ y phục.

 

Lại nhanh như gió chạy đến.

 

 

Loading...