Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 144: --- Ba Loại Nhan Sắc

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:37:51
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

'Đát đát đát'

 

"Nương, ở đây ."

 

Một hàng bốn xe bò trở về, thấy Ngô lão thái thái ở đầu thôn.

 

Phúc Nha bên cạnh đất, chơi... chơi bùn ?

 

, là đang chơi cây cảnh.

 

"Đã về ?"

 

"Vâng."

 

"Ôi chao, đây là hoàng ngưu, nhà các ngươi mua thêm một con bò nữa ư?!"

 

Đào Hoa thẩm hâm mộ qua, dậy sờ sờ.

 

" , mới mua."

 

Ngô lão tam đáp một tiếng, buông tay, cúi ôm Phúc Nha.

 

Trong tay nàng còn cầm chậu dâu tây con .

 

"Sao là cái nữa."

 

Ngô lão tam vỗ vỗ lòng bàn chân của Phúc Nha, chút bụi bẩn.

 

Bẩn thỉu.

 

"Thật phúc khí..."

 

"Làng Ngô gia , phúc khí nhất chính là Tú Phân ~"

 

Là bà lão đây mấy hòa thuận với Ngô lão thái thái.

 

Ngô lão thái thái cũng quá để lời nịnh nọt của bọn họ trong lòng.

 

Đều là những lời khen xã giao.

 

Nghe xong thì thôi.

 

"Chúng về đây nhé, Đào Hoa, Hồng Mai Hồng Anh, lát nữa tới nhà uống !"

 

"Được, nhất định sẽ tới!"

 

Được Ngô lão thái thái mời, bọn họ tự nhiên là đồng ý.

 

Cũng sắp đến giờ ăn trưa, thưa thớt ai nấy đều về nhà.

 

Tề Tú Hoa kìm nén một bụng khí trở về nhà.

 

Vừa bắt gặp Thảo Nha từ bên ngoài chơi đùa trở về.

 

Hoàn để ý nàng vẫn là một đứa trẻ năm sáu tuổi, véo tai nàng.

 

Mạnh mẽ vặn hai vòng.

 

Thảo Nha đau đến mức hét chói tai, vội vàng đáp: "Con cho ăn hết !"

 

"Mau ăn cơm ."

 

Chẳng thể ngờ, cửa thấy nhiều như .

 

Đều là những phụ nhân quen .

 

Bốn từ bên ngoài trở về vẻ mặt mờ mịt.

 

Do dự lùi về phía một chút.

 

Liếc sân viện .

 

, đích xác là nhà.

 

Người ở bên trong , là ai ?

 

"Sao là các vị , ai da, thật là đa tạ!"

 

Ngô lão thái thái từ khe hở chui , cảm ơn đại nương mặt tròn, cùng những khác.

 

"Không gì, bởi vì mang theo khá nhiều bột mì, nên chút mì, còn dùng thêm rau xanh trong nhà, lão phu nhân ngàn vạn đừng để ý."

 

Phúc Nha đoàn đang ngơ ngác , nhẹ giọng giải thích: "Đây là những Lục đại nhân phái tới học cách bánh ngọt."

 

Ồ, thì là do Lục đại nhân phái tới.

 

Việc bọn họ gọi Ngô lão thái thái là lão phu nhân, khiến họ cứ ngỡ nhà giàu đến mức thể thuê mười mấy đại nương công...

 

Hoặc cách khác, là mua mười mấy hầu.

 

"Mau ăn cơm ."

 

Ngô lão đại sống ở gian phòng nhỏ phía cũng .

 

Trừ cái đầu vẫn còn quấn vải băng, thần sắc và trạng thái đều .

 

Phúc Nha cẩn thận đặt cây dâu tây con của xuống.

 

Rồi tự chạy đến bên chum nước.

 

Một hầu gái đó lập tức múc một muỗng nước gỗ.

 

Nhỏ giọng : "Ta đổ nước cho tiểu thư rửa tay."

 

Mèo Dịch Truyện

Rất tỉ mỉ, đổ từng chút một, Phúc Nha rửa tay sạch sẽ.

 

Không một chút vết bẩn nào.

 

Vui vẻ ngẩng đầu, với hầu gái: "Đa tạ cô nương!"

 

"Không cần tạ."

 

Người hầu gái đáp, việc thật chỉ là tiện tay.

 

Chẳng ngờ thể nhận lời cảm ơn từ tiểu tiểu thư của nhà , quả là một trải nghiệm khá lạ lùng.

 

"Mời dùng bữa."

 

Chẳng ngờ nhiều như .

 

Trong nhà ngay cả đĩa đựng thức ăn cũng dùng hết, mới đủ cho mười mấy hầu gái.

 

Phúc Nha cầm bát nhỏ của , dùng đôi đũa đặc biệt dành cho trẻ con.

 

Miệng dính bát, dùng đũa gạt miệng.

 

Dùng đũa gắp lên ăn tạm thời vẫn thể tinh tế đến .

 

Tài nghệ mì của những thật sự .

 

Từng sợi mì nhỏ.

 

Còn nhỏ hơn cả ngón tay Phúc Nha một nửa.

 

Nàng mặc dù đang cố gắng luyện tập, điều khiển đôi đũa.

 

tuổi tác cũng còn nhỏ.

 

Những thứ quá tinh xảo, nàng tạm thời vẫn .

 

Đại nương mặt tròn một bên, cầm bát ăn mì.

 

Thấy Phúc Nha ăn như , khỏi cảm thán một câu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-144-ba-loai-nhan-sac.html.]

Đứa trẻ tuổi còn nhỏ, vẫn khá thông minh.

 

Còn gạt ăn mới đó.

 

Phúc Nha ăn xong bát mì nhỏ của , thì ăn nổi nữa.

 

Sờ bụng thở dài.

 

No quá .

 

"À đúng , các vị hết ? Làm bánh ngọt đó."

 

Ăn xong, Ngô lão thái thái mới nhớ hỏi chuyện chính.

 

Trước khi nàng , đám vẫn còn đang loay hoay trong bếp, tiếp tục luyện tập mà.

 

"Đương nhiên là đều , còn cái cuộn nữa, cũng học , chỉ là , cái cuộn tên là gì?"

 

Đại nương mặt tròn hỏi đỗi nghiêm túc.

 

Nàng về phía Ngô lão thái thái.

 

Ngô lão thái thái sang Phúc Nha.

 

Nàng chỉ đáp bằng một nụ ngây ngô.

 

Nàng , nàng chẳng gì cả, đừng hòng hỏi nàng.

 

Thôi .

 

"Cuộn tròn ... trông giống như khăn mặt, thì gọi là bánh khăn cuộn !"

 

Ngô lão thái thái chợt thấy miếng giẻ lau bẩn vắt gầm bàn, miễn cưỡng giải thích.

 

"Cũng, cũng khá hợp lý!"

 

Đại nương mặt tròn gật đầu, đồng ý với cách gọi .

 

Phúc Nha xoa xoa mũi, mặt .

 

Thứ , nguyên bản gọi là Swiss roll (bánh cuộn Thụy Sĩ).

 

nàng giải thích Thụy Sĩ là gì đây?

 

Chi bằng nàng cứ ngậm miệng, vứt bỏ nan đề cho bà nội thôi!

 

Phúc Nha quả nhiên là đứa cháu gái cưng của bà nội.

 

Suýt chút nữa khiến bà nội bó tay.

 

"Xem đến, dường như đúng lúc cho lắm?"

 

Lục Hằng cưỡi ngựa cao lớn, phía là mấy cỗ xe ngựa phi nhanh đến.

 

Những trong sân im lặng.

 

"Lục đại nhân đến ư? Không , đến đúng lúc đó ạ."

 

Phúc Nha dậy, đáp một câu chẳng .

 

Ngược khiến Lục Hằng khóe miệng khẽ giật.

 

"Họ đều học , nhờ sự chỉ dạy tận tình của bà nội ."

 

"Đương nhiên điều cũng thể tách rời nỗ lực của chính bản họ."

 

Phúc Nha khen ngợi bà nội một tiếng, còn tiện thể khen ngợi các tỳ nữ.

 

Hai bên đều cảm thấy thoải mái trong lòng.

 

Lục Hằng mỉm , vẻ mặt vui vẻ.

 

"Vậy thì !"

 

Vừa lật xuống ngựa, liền thấy một tiếng trẻ thơ mềm mại ngọt ngào: "Còn dạy một món mới nữa."

 

Món mới ư?

 

Mắt Lục Hằng sáng rực, hận thể xông lên nắm tay Phúc Nha mà lắc mạnh.

 

Tài thần gia a tài thần gia.

 

Cả gia đình .

 

Vừa phương t.h.u.ố.c mới liền phương t.h.u.ố.c mới.

 

"Lục đại nhân nếm thử ."

 

Là chiếc bánh cuộn Thụy Sĩ to bằng nửa bàn tay trưởng thành, đưa đến mặt Lục Hằng.

 

Lại là màu xanh lục.

 

Lục Hằng vô cùng kinh ngạc: "Màu sắc , dùng nước rau củ ư?"

 

Không ngờ Lục Hằng .

 

" , dùng nước rau củ, lúc nhào bột thì cho ."

 

Mùi vị của nước rau củ gần như .

 

Cho chỉ là để tạo màu mà thôi.

 

"Thật là quá lợi hại, còn thể nghĩ cách ."

 

Lục Hằng nếm thử một cái, hương vị bánh quen thuộc, còn một chút gì đó mềm mịn mượt mà, tan chảy trong miệng.

 

Không là thứ gì.

 

Chỉ cảm thấy đặc biệt ngon.

 

Sự kinh ngạc trong lòng Lục Hằng quả thực thể nào dừng .

 

Y rũ mắt đĩa.

 

Ngoài màu nguyên bản, còn một màu hồng phấn.

 

"Màu hồng phấn , chẳng lẽ là dùng dâu tây mà ?"

 

Phúc Nha gật đầu như một lớn nhỏ tuổi, chút thèm thuồng.

 

nàng ăn no, thể ăn nhiều như .

 

Cũng chỉ thể mà thôi.

 

" đó, lợi hại chứ?"

 

Ba loại màu sắc.

 

Mặc dù về hương vị gì khác biệt.

 

"Rất tồi, đây là ai nghĩ ?"

 

Nói đến đây, Ngô lão thái thái vươn tay , lòng bàn tay mở rộng, chỉ đại nương mặt tròn.

 

"Nàng nghĩ đó."

 

Ồ?

 

Lại là tự mang đến .

 

"Nô tỳ vốn là bánh, cũng một thực phẩm thể dùng để nhuộm màu."

 

"Không tồi, tồi, thưởng!"

 

 

Loading...