Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 140: Thuốc Hạ Sốt ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:37:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bỏ bát xuống liền chạy qua xem.

 

Trên mặt Ngô lão đại ửng hồng bất thường, miệng đóng mở, những lời mê sảng rõ.

 

Lâm nương sắp dọa ngốc .

 

Nàng phục , ngừng.

 

Phúc Nha lén lút phòng.

 

Bất kể cho uống , cứ lấy t.h.u.ố.c hạ sốt .

 

Biết cơ hội cho uống t.h.u.ố.c .

 

Trong tay bé nắm chặt một viên t.h.u.ố.c hạ sốt.

 

Phúc Nha lén lút .

 

Đột nhiên nhớ ăn cơm xong, còn rửa tay.

 

Bé im lặng một chút.

 

Bé vỗ vỗ vai .

 

Đại bá chắc sẽ để ý .

 

Chẳng chỉ là chút dầu mỡ thôi ?

 

Không .

 

cũng .

 

Phúc Nha tự an ủi, Lâm nương lau nước mắt đắp khăn lên trán .

 

Lúc đắp khăn còn cố ý tránh phần thương.

 

Đụng nước, thì càng khó lành hơn.

 

Có nhiều thế , mới thể thần quỷ cho Ngô lão đại uống t.h.u.ố.c hạ sốt đây?

 

"Lâm nương, ngươi ở đây trông, còn mấy nồi nữa, xong ."

 

Ngô lão bà tử đám ở đây cũng chẳng cách nào.

 

Thế là bà đưa đề nghị xong bánh ngọt còn .

 

Lâm nương nhanh chóng gật đầu đồng ý.

 

Lại tiện tự .

 

Nàng chỉ Ngô Gia Nhân ở đây trông cha .

 

Nàng cũng ngoài giúp đỡ.

 

Cho dù Ngô lão bà tử ngăn cản.

 

Cũng vô dụng.

 

Nàng vẫn theo qua đó.

 

Vậy thì cách nào .

 

Để nàng theo qua đó bánh ngọt cùng.

 

Phúc Nha ở trong phòng.

 

Cùng Ngô Gia Nhân mắt lớn trừng mắt nhỏ.

 

Ngô Gia Nhân ôm Phúc Nha lên, đặt lên đùi .

 

"Phúc Nha, ?"

 

Tay Phúc Nha nắm chặt t.h.u.ố.c hạ sốt.

 

, bé cho Ngô lão đại uống t.h.u.ố.c hạ sốt.

 

Ồ đúng , nhiệt độ cơ thể của đại bá thế , đủ ba mươi tám độ nhỉ?

 

Thuốc hạ sốt là nhiệt độ ba mươi tám phẩy năm độ mới uống.

 

"Trông đại bá."

 

Ngô Gia Nhân , sờ sờ đầu bé.

 

"Được, cùng trông."

 

Không lâu , bụng chút động tĩnh lạ.

 

Ngô Gia Nhân mặt mày kỳ quái đặt Phúc Nha xuống.

 

"Muội , ở đây trông , nhà xí một chuyến."

 

Phúc Nha ngoan ngoãn gật đầu, khuôn mặt mũm mĩm rõ bốn chữ lớn: trong veo, ngây ngô.

 

Ngô Gia Nhân nghĩ nhiều, đầu bỏ chạy.

 

Xác nhận .

 

Phúc Nha giơ nắm tay nhỏ, hưng phấn vẫy vẫy.

 

Trời cũng giúp !

 

Nàng lạch bạch chạy đến bên Ngô lão đại, sờ sờ mặt .

 

Chà, nóng bỏng tay.

 

Chắc chắn là hơn ba mươi tám phẩy năm độ .

 

Phúc Nha vung bàn tay nhỏ, banh miệng Ngô lão đại , ném t.h.u.ố.c miệng .

 

Sau đó ôm lấy chén nước đặt đầu giường.

 

Ngô lão đại đang mơ màng, cổ họng ném một vật.

 

Hắn vẫn thể cảm nhận .

 

Hơi hé mắt.

 

Thấy là Phúc Nha.

 

Mèo Dịch Truyện

“Phúc Nha…”

 

“Đại bá uống nước, uống nước, con cho ăn… ăn hạt , ngon lắm, mau ăn.”

 

Ngô lão đại định nhai, liền nhận lấy chén nước từ tay Phúc Nha, uống một hết sạch.

 

Đang sốt đến mức chẳng trời trăng mây đất là gì.

 

Hoàn thể suy nghĩ, tại hạt mềm đến thế.

 

Ăn xong t.h.u.ố.c xuống.

 

Cảm thấy đầu nặng trĩu.

 

“Cảm ơn Phúc Nha…”

 

Ngô lão đại vươn tay sờ sờ đầu Phúc Nha.

 

Người nhỏ bé chớp mắt sấp bên giường , khiến lòng thấy ấm áp.

 

Con gái cũng tồi…

 

Ngoan ngoãn đáng yêu.

 

Khi nào thì cùng Lâm nương sinh thêm một đứa con gái nữa nhỉ.

 

Ngô lão đại mơ mơ màng màng nghĩ, đầu ngủ .

 

Phúc Nha lau lau vầng trán tồn tại mồ hôi.

 

Hai tay chắp lưng, đắc ý.

 

Đại bá ơi, khi nào hết sốt cảm ơn con thật nhiều đấy nhé!

 

Nếu t.h.u.ố.c của con, cũng sẽ hạ sốt nhanh như , ha ha ha…

 

“Ta về !”

 

Ngô Gia Nhân mở cửa, liền thấy Phúc Nha động tác hiệu im lặng với .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-140-thuoc-ha-sot.html.]

 

Y lập tức ngậm miệng.

 

Nhón chân bước .

 

“Đại bá ngủ .”

 

Đợi y đến gần, Phúc Nha khẽ thì thầm giải thích.

 

Ngô Gia Nhân bừng tỉnh gật đầu.

 

Biểu thị .

 

Sau đó ôm Phúc Nha bàn học ôn bài.

 

Phúc Nha hai , chỉ thấy mắt đau.

 

Cảm thán, kiếp là học dốt, kiếp vẫn là học dốt.

 

Càng là đến cảnh giới sách là đầu óc choáng váng.

 

Nàng tuổi còn nhỏ, thể sách.

 

Quay đầu chú ý đến Ngô lão đại.

 

Ngô Gia Nhân chịu.

 

Y xoay đầu Phúc Nha .

 

Chỉ chữ đơn giản đó.

 

“Đây là Gia, , tên của .”

 

Phúc Nha liếc , thôi, mắt mờ cả .

 

Nàng nhắm mắt , .

 

Ngô Gia Nhân hết cách, đành tự .

 

Đọc khỏi lo lắng cho Phúc Nha.

 

Đứa bé sách…

 

Vậy ?

 

Không thể một chữ nào chứ.

 

Ít nhất cũng một vài quyển sách.

 

Mặc dù y cũng học đến mức nào, nhưng chữ nghĩa thì vẫn thể nhận kha khá.

 

Đọc thêm một lúc, bên bánh xong.

 

Thời gian cũng trôi qua nửa canh giờ.

 

Lâm nương đẩy cửa , chỉ thấy Phúc Nha đùi con trai lớn, ngó nghiêng khắp nơi.

 

Con trai lớn cúi đầu, ánh đèn dầu đang sách, chăm chú.

 

Chồng giường, bất động.

 

Lâm nương trầm mặc một lát.

 

Nàng , bảo con trai trông nom cha nó ?

 

Đọc sách là…

 

Thôi, cũng thể sách là .

 

Nàng tiến lên sờ thử.

 

Ngạc nhiên phát hiện còn nóng đến thế.

 

Lập tức vui vẻ, cũng còn chấp nhặt chuyện Ngô Gia Nhân trông cha mà sách.

 

Phúc Nha giãy giụa xuống, Ngô Gia Nhân đành chiều ý nàng, đặt nàng xuống.

 

Đứa bé thật là tay buông là chạy mất.

 

Vừa buông tay, chạy .

 

Ngô Gia Nhân còn kịp nàng chậm thôi.

 

“Gia Nhân, tắm , cha con ở đây trông.”

 

Ngô Gia Nhân gật đầu, thu dọn quần áo liền tắm.

 

Phúc Nha chui phòng, bên trong Ngô lão thái thái đang cất quần áo.

 

Trông bà cũng tắm.

 

“Về đó .”

 

Ngô lão thái thái thấy Phúc Nha, chào một tiếng.

 

Tiếp tục cất quần áo.

 

“Vâng ạ.”

 

Phúc Nha phịch xuống giường, nghiêng đầu Ngô lão thái thái sắp xếp quần áo.

 

Người nhà nông nhiều quần áo.

 

Dù cho nhà họ trong thời gian ngắn kiếm nhiều tiền.

 

Vẫn tiêu bạc khoản .

 

Mặc vẫn là đồ vải thô.

 

Hơn nữa cũng chỉ vài bộ đó.

 

Phúc Nha , đầu tủ nhỏ của lục lọi.

 

Lôi một thỏi bạc nhỏ.

 

Đưa cho Ngô lão thái thái.

 

“Nãi, của .”

 

“Ôi!”

 

kiếm nhiều bạc, Ngô lão thái thái vẫn cảm giác chân thực của một nghèo bỗng dưng giàu .

 

Thấy thỏi bạc , bà theo bản năng bảo Phúc Nha cất .

 

“Không cần, cần, con cất kỹ, cất kỹ .”

 

bạc mà.

 

Bạc kiếm từ việc bánh mỗi ngày, phần lớn bà cất .

 

Phần còn chia cho tam phòng.

 

Đảm bảo mỗi phòng đều chút bạc trong tay.

 

“Nãi, mua quần áo.”

 

Phúc Nha chỉ quần áo trong cái hộp gỗ nhỏ của .

 

Xám xịt, .

 

“Mua đồ .”

 

Ngô lão thái thái ngẩn , xổm xuống ôm lấy Phúc Nha, gì cho .

 

Mắt bà rưng rưng lệ, trán kề trán Phúc Nha.

 

“Con ngoan, nãi cần nhiều quần áo như , đủ mặc là .”

 

Phúc Nha cố chấp nhét bạc tay bà.

 

Sao đây, đây cũng là tấm lòng của nàng.

 

Lời , vật cho .

 

Tuyệt ý thu hồi.

 

“… Vậy nãi đa tạ con.”

 

 

Loading...