Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 138: --- Đến Nha Môn

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:37:45
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Rao oai dương võ mấy năm, Tiểu Tiết thị tuyệt đối thể chịu khi vị bà mẫu mà nàng vốn xem thường, dễ bề nắm giữ – Lưu A Bà – dám.

 

Đứng lên đầu .

 

Tức giận đến đỏ bừng mặt.

 

“Ngươi đồ tiện nhân!”

 

‘Chát——’

 

Ngô A Vĩ quả hổ là từ trong quân đội trở về.

 

Một bạt tai giáng xuống, mặt Tiểu Tiết thị lập tức sưng vù.

 

Thần sắc lạnh lùng: “Nếu cha ngươi dạy ngươi cách ăn tử tế, thì để dạy ngươi.”

 

Người từ chiến trường trở về mang theo sát khí nồng nặc, Tiểu Tiết thị dọa đến run lẩy bẩy.

 

Trong lòng dâng lên chút sợ hãi.

 

Khi nàng về nhà chồng, Ngô A Vĩ khéo gọi nhập ngũ.

 

Không ngờ gặp trong tình cảnh như thế .

 

“Giải đến quan phủ.”

 

Bây giờ còn gì để bàn bạc nữa.

 

Ngô lão bà lạnh mặt xong, xoay đưa tay về phía những đến giúp đỡ.

 

“Ai nguyện ý cùng chúng một chuyến nhân chứng, tiền công vẫn trả như cũ.”

 

“Ta !”

 

“Ta !”

 

Không cần việc, xem kịch vui, còn công một ngày tiền lương.

Mèo Dịch Truyện

 

Đây là chuyện đến nhường nào.

 

Ngô lão bà chọn giơ tay đầu tiên, những còn thì dặn Ngô lão đại và Lâm nương ở trông chừng.

 

Những khác hùng hổ kéo .

 

Đông như , khí thế hừng hực.

 

Cứ ngỡ là đ.á.n.h lộn tập thể.

 

Những trở về nhà thấy , đều nhao nhao lùi xa một chút.

 

Sợ chú ý.

 

Ban đầu, Tiểu Tiết thị và Ngô A Dũng vẫn còn tức giận mắng chửi.

 

ai thèm để ý đến bọn họ.

 

Chỉ Ngô A Vĩ, cứ Tiểu Tiết thị mắng Lưu A Bà một là tiến lên tát một bạt tai.

 

Đến cuối cùng, lười biếng đến mức nữa, liền ngay bên cạnh Tiểu Tiết thị.

 

Cứ một câu là tát một bạt tai.

 

Chỉ cây dâu mắng cây hòe cũng tát.

 

Tát đến nỗi Tiểu Tiết thị đầu váng mắt hoa.

 

dám năng bậy bạ nữa.

 

Làng Ngô gia ở khá xa, bọn họ vội vã đến nha môn ngay khi cổng đóng.

 

“Lục đại nhân.”

 

Lục Hằng thấy giọng quen thuộc liền đầu , dẫn đầu là Phúc Nha.

 

Đằng còn cả một đoàn dài dằng dặc.

 

“Phúc Nha, chuyện gì , đông thế …”

 

Đây là phạm chuyện gì?

 

Gò má của nữ nhân đằng sưng vù, chậc chậc.

 

Thật đáng sợ.

 

Phúc Nha hừ một tiếng.

 

“Nàng đến nhà gây sự, một viên gạch xanh đập trúng đại bá .”

 

“Nếu đại bá nàng đỡ giúp một cái, gặp chuyện , tội nghiệp cái già của . Nếu thật sự đập trúng, thì đúng là treo cờ trắng mất thôi.”

 

Ngô A Vĩ kéo kéo tay áo Lưu A Bà, tỏ vẻ vui.

 

“Nương .”

 

Tiểu Tiết thị cam tâm, nàng chỉ là nhất thời tức giận công tâm.

 

“Nếu nàng mắng , tát một bạt tai, đến nỗi cầm gạch đập ? Đại nhân, minh xét!”

 

Lục Hằng đỡ chiếc mũ ô sa của .

 

Hắn nghĩ thầm, hai bên mỗi một lời.

 

Lúc thực sự cho .

 

“Đại nhân, của , đây là nương của .”

 

Ngay khi Lục Hằng đang do dự, Ngô A Vĩ bước .

 

Một tay chỉ Tiểu Tiết thị, tay chỉ Lưu A Bà.

 

Hắn tiếp tục .

 

“Ta là tàn binh từ tiền tuyến Tây Bắc trở về,” Ngô A Vĩ ngừng một lát, tiếp tục .

 

“Chân thương, vốn tưởng rằng ngày tháng sẽ khó khăn, ngờ gặp , nhà bọn họ chê chân cẳng bất tiện, thuê bánh ngọt, , A nương của cũng thuê cùng.”

 

Lục Hằng cúi đầu chân , ống quần trống hoác.

 

Quả nhiên là bộ dạng mất một chân.

 

Hắn thở dài một , chiến tranh.

 

Người tổn thương sâu sắc nhất chính là bách tính a.

 

Cũng bao giờ, chiến tranh mới kết thúc đây?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-138-den-nha-mon.html.]

 

Hắn thu tâm thần, tiếp tục lắng .

 

“Khi còn ở chiến trường, A nương đến trấn ở cùng với vợ chồng A , A nương tay nghề thêu thùa giỏi, nhưng ả độc phụ bắt A nương thêu kể ngày đêm, mắt suýt nữa thì mù lòa. Nghe trở về nhà, ả càng đuổi A nương vốn thể việc thêu thùa ngoài, giữa canh ba, để A nương một lủi thủi bộ về nhà… Thật uổng công con !”

 

Ngô A Vĩ càng càng tức giận, cây gậy chống trong tay ngừng chọc xuống đất.

 

Từng tiếng một, như thể đang đ.â.m thẳng tim Ngô A Dũng.

 

Hắn mặt đỏ bừng quỳ đất.

 

Sắc đỏ mặt hổ .

 

Tiểu Tiết thị mặt trắng bệch liên tục lùi .

 

Lùi thể lùi nữa, nàng liền rạp xuống đất, mặt đầy hoảng sợ.

 

Sao thể, thể…

 

Chuyện mất mặt như , cái lão già c.h.ế.t tiệt đó thể kể với đại ca…

 

“Ngươi đồ độc phụ!”

 

Lục Hằng tùy tiện rút một chiếc lệnh bài, ném mặt Tiểu Tiết thị.

 

Cũng tầm ngắm của chuẩn xác đến thế.

 

Trúng đích mặt Tiểu Tiết thị.

 

Phúc Nha lạnh lùng .

 

Hoàn thấy xót.

 

 

Tiểu Tiết thị tuy tội, nhưng Ngô A Dũng cũng vô tội.

 

“Nếu Ngô A Dũng thật lòng hiếu thuận, thể dung túng thê tử hành hạ bà mẫu hiền lành? Lấy hiếu trọng, phụ nữ trong nhà, tuyệt đối dám mới về hành hạ bà mẫu.”

 

Phúc Nha thấy câu , hai mắt sáng rực.

 

Nhìn Ngô A Vĩ.

 

Hay quá quá, Ngô A Vĩ .

 

là một nhân tài!

 

Nàng định , Ngô A Vĩ mất .

 

Không tồi tồi!

 

Nam tử thời cổ đại cũng tất cả đều mù quáng.

 

Còn rằng ngoài ả ác phụ , ‘ lương thiện’ dung túng ác phụ mới là đáng sợ nhất.

 

“Ngươi đúng lắm, đồ súc sinh nhà ngươi, nương ngươi đúng là sinh ngươi uổng công!”

 

Lục Hằng giận dữ, vớ lấy hai chiếc lệnh bài, ném thẳng đầu Ngô A Dũng.

 

Hai tiếng ‘chát chát’ vang vọng khắp đại đường.

 

Các nha dịch một bên xem kịch vui đều nhịn thấy đau lây mặt.

 

Trời ơi, lớn tiếng đến thế.

 

Lục đại nhân là thực sự nổi giận .

 

“Lão bà khổ sở nửa đời , vốn tưởng nhịn một chút thì chuyện sẽ qua, nhưng ả Tiểu Tiết thị , dám nh.ụ.c m.ạ đại nhi của !”

 

Lưu A Bà ngậm nước mắt, ấp úng Lục Hằng.

 

Dường như là cứu thế chủ.

 

“Con trai , nó là từ tiền tuyến trở về, kẻ đào ngũ! Nó dám mắng con trai là phế vật tàn tật! Ta thể nhịn !”

 

Tiểu Tiết thị lật trừng mắt: “Ngươi bậy, hôm nay !”

 

Ngô A Vĩ lạnh, “Hôm nay ngươi , nhưng mấy ngày khi ngươi đến, ngươi ít .”

 

Tiểu Tiết thị cứng họng, mấp máy môi.

 

Phát hiện bản gì để biện giải.

 

Xấu hổ cúi đầu.

 

“Hôm nay hai bọn họ đến nhà , đ.á.n.h con trai nông nỗi , đại nhân, chủ cho chúng a!”

 

Ngô lão bà rưng rưng nước mắt, "bịch" một tiếng quỳ xuống.

 

Phúc Nha thấy , cũng quỳ xuống theo.

 

Liên tiếp, nhiều nhà họ Ngô quỳ xuống.

 

"Các ngươi nhân chứng ?"

 

Lục Hằng theo lệ thường hỏi câu .

 

"Ta, là."

 

Người bên cạnh xem kịch một lúc lâu bỗng giơ tay lên.

 

Đối diện với ánh mắt của Lục Hằng, chút nhụt chí.

 

"Ngươi ."

 

"Ta là giúp nhà họ Ngô xây nhà mới, hai vợ chồng họ hôm nay đột nhiên tìm đến, nhất định đòi xông . Con dâu cả nhà họ Ngô sẽ giúp gọi họ , nhưng họ cứ khăng khăng chịu, nhất định trong lều cỏ. Bây giờ nhà nào mà , nhà đại nương đang nghề kinh doanh đồ ăn, chắc chắn thể để khác tùy tiện , nếu như để lộ bí phương thì ..."

 

Không ngờ khá ăn , còn thêm phỏng đoán hợp lý của .

 

Khéo , giẫm đúng tâm tư của hai vợ chồng Ngô A Dũng.

 

Họ nhất định , chính là nghĩ xem thể học lỏm chút gì .

 

Đến lúc đó sẽ ngoài bán.

 

"Tiểu Tiết thị, ngươi còn gì để ?"

 

Sắc mặt của Lục Hằng mấy , dù thì cũng bỏ tiền .

 

Bí phương suýt chút nữa lộ, tổn thất nhiều nhất chính là việc ăn của .

 

Cũng may là .

 

"Không, ..."

 

 

Loading...