Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 133: --- Sốt rồi

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:37:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Ngô lão tam , xem Thiết Đản !”

 

Đệ tức của Ngô Thiết Trụ sức tiến cử: “Thiết Đản nhà chúng chăm chỉ nhất, việc lớn nhỏ trong nhà đều do nó hết!”

 

Ngô lão tam chút ngượng ngùng.

 

Sống trong thôn, ai mà chẳng ai chứ?

 

Thiết Đản lười biếng vô cùng.

 

Bình dầu đổ cũng chẳng thèm đỡ.

 

“Chúng chỉ cần hai …”

 

“Thế thì đúng lúc quá , Đại ca đang bận rộn, Thiết Đản thì rảnh rỗi, thời gian, thể .”

 

Trán thôn trưởng giật giật.

 

Nắm chặt nắm đấm.

 

Liếc đứa con trai thứ hai bề ngoài vẻ chất phác.

 

Nhắm hờ mắt .

 

“Cút về .”

 

Vợ Thiết Đản ngớ một lát, chút vui.

 

“Cha, cũng quá thiên vị đó chứ? Trước chỉ mang Thiết Trụ theo bên việc thì thôi , giờ đến việc cũng giành giật ? Đều là con trai của , thể thiên vị như !”

 

Thiết Trụ nắm chặt nắm đấm, sang nhị .

 

“Thiết Đản, cũng nghĩ như ?”

 

Mèo Dịch Truyện

Thiết Đản ngờ chuyện trở .

 

Tuy nghĩ như , nhưng thể thẳng chứ?

 

Chẳng như sẽ đắc tội với khác .

 

Vội vàng xua tay.

 

“Không , .”

 

Sau đó liếc thê tử của , trong ánh mắt chút tổn thương.

 

Vợ Thiết Đản đau lòng vô cùng.

 

Trong mắt nàng, trượng phu của chính là kẻ đáng thương gia đình bỏ mặc.

 

Hiện giờ chỉ nàng mới thể giúp Thiết Đản mà thôi.

 

“Cha, Thiết Đản cũng là con trai của …”

 

“Câm miệng!”

 

Thẩm Đào Hoa thể thêm nữa, buông dở công việc trong tay liền bước tới.

 

Vợ Thiết Đản vô thức ngậm miệng .

 

Có thể thấy nàng vẫn còn sợ Thẩm Đào Hoa.

 

“Thiết Đản, tại chỉ ca ca ngươi theo cha ngươi việc, trong lòng ngươi tự ?”

 

Thiết Đản chột dời tầm mắt.

 

Sao thể tự chứ?

 

Đương nhiên là .

 

Năm đó đến chuyện .

 

Hai bọn họ rõ ràng đều .

 

gặp đúng năm đói kém.

 

Công việc của thôn trưởng dễ .

 

Không ít suýt vòi vĩnh.

 

Thiết Đản sợ hãi, liền chịu theo nữa.

 

Mãi cho đến bây giờ, đều là Thiết Trụ theo thôn trưởng việc.

 

“Là ngươi tự , tự nhát gan. Giờ những lời , Thiết Đản, ngươi lương tâm.”

 

Thiết Trụ tiếng nào một bên.

 

Ánh mắt lạnh lùng.

 

Thì của y, ghi nhớ chuyện bao nhiêu năm .

 

Thiết Đản tuy chột , nhưng bỏ lỡ cơ hội như .

 

Vừa nãy y lén lút xúi giục thê tử của một lúc lâu.

 

Không vì công việc thì vì cái gì?

 

Cho nên y lấy hết dũng khí tiếp tục : “Vậy cũng theo cha việc… chi bằng để …”

 

Ngô lão tam hề Thiết Đản.

 

Tên tiểu tử kém bọn họ mấy tuổi.

 

Bình thường chơi cùng .

 

Cũng chẳng giao tình gì.

 

Nói giúp đỡ, đương nhiên là giúp đỡ nhà .

 

Thiết Đản quen gì…

 

Tính là đây?

 

Đến hỏi Thiết Trụ, cũng là nể mặt thôn trưởng.

 

Nếu , nãi nãi của y thể để y hỏi con trai Thẩm Hồng Mai.

 

“Không cần , nếu Thiết Trụ , sẽ hỏi…”

 

Chưa đợi Ngô lão tam xong, Thẩm Đào Hoa vội vàng đồng ý.

 

“Y .”

 

Mặt Thiết Đản lúc xanh lúc đỏ.

 

Ngô lão tam chịu cần y!

 

“Được thôi.”

 

y vẫn tiếp tục giải thích một chút.

 

“Bọn thường đến giúp thời gian , tốn bao nhiêu thời gian .”

 

Cho nên lời Thiết Đản thời gian, cũng hợp lý cho lắm.

 

Vốn dĩ cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian.

 

“Được , Thiết Trụ, ngươi .”

 

Vợ Thiết Trụ trầm mặc gật đầu.

 

Ôm chặt hai đứa con.

 

Trong lòng đầy rẫy sự ghê tởm với đôi vợ chồng .

 

Ghét , , chính là sự miêu tả chân thực về bọn họ.

 

Kinh tởm đến tột cùng.

 

Vợ Thiết Đản còn gì đó, một ánh mắt sắc lạnh của Thẩm Đào Hoa mạnh mẽ ngăn cản.

 

Dù thế nào, lời nên đóng cửa mà .

 

Tục ngữ câu, việc nhà nên phơi bày ngoài.

 

Để khác một chút thì thôi.

 

Còn tiếp tục , thì mất mặt lớn .

 

Đó là điều tuyệt đối cho phép.

 

“Thôi , chúng thôi.”

 

Ngô lão tam xen chuyện của bọn họ.

 

Đây là việc gia đình của khác.

 

Đi đến cửa, đột nhiên nhớ một chuyện.

 

Y dừng bước, .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-133-sot-roi.html.]

 

Trong lòng Thiết Đản dâng lên hy vọng.

 

Quay ư?

 

Chẳng lẽ là đổi ?

 

“Thôn trưởng thúc, lát nữa sẽ đến lấy bốn phần khế ước, giống như của A Vĩ , ngài còn nhớ ?”

 

Chuyện .

 

Thôn trưởng đương nhiên còn nhớ.

 

Thế là y trực tiếp dậy, căn phòng việc riêng của .

 

Để một câu .

 

“Ngươi , xong lát nữa sẽ đưa qua, cần ngươi đến lấy.”

 

Ngô lão tam gật đầu rời .

 

thực sự tin rằng thôn trưởng sẽ tự mang đến cho y.

 

Y là nhỏ tuổi, đồ vật nên tự đến lấy mới .

 

Một lời thôi thì .

 

Bốn phần, xong cũng tốn bao lâu.

 

bọn họ thể yên chờ đợi.

 

Xem chút chuyện nhà cần xử lý.

 

Đứng đây thì tiện nhỉ?

 

Không ai khác xem trò .

 

Huống hồ là một trò vui mấy thể diện như thế .

 

“Nương, về .”

 

Về đến nhà, mới Ngô A Vĩ và Lưu A Bà bắt tay .

 

Xem y một lúc lâu .

 

Ngô lão tam đầu bầu trời dần tối sầm.

 

“Phúc Nha ?”

 

Nhìn trái thấy Phúc Nha, y chút nghi hoặc.

 

Ngô lão thái thái lúc mới giật , gần một canh giờ thấy Phúc Nha .

 

“Nó đang ngủ trong phòng…”

 

Đến phòng Phúc Nha.

 

Chỉ thấy giường nhô lên một đường cong nhỏ.

 

Phúc Nha lưng với bọn họ.

 

“Phúc Nha?”

 

Ngô lão thái thái khẽ gọi một tiếng.

 

Không hồi đáp.

 

Trong lòng bà sóng to gió lớn.

 

Bà nhanh chóng bước tới.

 

Vừa sờ.

 

Trán đứa bé nóng hổi.

 

Cũng nhiễm phong hàn, cảm lạnh từ lúc nào?

 

Theo lý mà , trong cái mùa hè , đến mức cảm lạnh.

 

mà đây…

 

“Sốt !”

 

Trong lòng Ngô lão tam căng thẳng, vội vàng bước tới sờ thử.

 

Trán nóng hổi.

 

là sốt .

 

“Ta, tìm Ninh đại gia đây.”

 

Ninh đại gia, là thầy lang chân đất mới đến từ năm ngoái.

 

Y thuật tệ.

 

Cũng chút tiền, nhanh an cư lạc nghiệp ở thôn Ngô gia.

 

“Được.”

 

Ngay khoảnh khắc Ngô lão tam cửa, Ngô Gia Văn nhảy nhót tưng bừng từ phía lán cỏ bước .

 

Từ phía phòng Phúc Nha, vặn thể thấy .

 

“Tam tiểu tử, đây.”

 

Ngô Gia Văn tí tách chạy tới, đôi mắt sáng lấp lánh.

 

“Sao , nãi nãi?”

 

“Đi gọi tam thẩm của con đến đây.”

 

Ngô Gia Văn nhận nhiệm vụ, nhanh chạy mất.

 

Một lát , Huệ Nương đến.

 

Trên cánh tay còn dính chút bột mì.

 

“Sao nương?”

 

“Phúc Nha sốt .”

 

Sốt ư?

 

Một trận trời đất cuồng, Huệ Nương miễn cưỡng giữ vững hình.

 

Sao thể chứ, đứa bé khỏe mạnh vô cùng mà.

 

Từ nửa tuổi thì mấy khi bệnh nữa.

 

Dễ nuôi đến tưởng.

 

“Không do nguyên cớ ban ngày xe ngựa về về, nhiễm chút gió .”

 

Ngô lão thái thái ôm , tiện đỡ, bà suy đoán của .

 

Sau đó bà chỉ huy Huệ Nương giặt một cái khăn tay.

 

Đặt lên trán Phúc Nha.

 

Để hạ nhiệt.

 

“Được, con ngay đây.”

 

Bánh kem pudding gì đó, hiện giờ nàng , cũng còn tâm trạng nữa.

 

Vừa vặn hai mới đến giúp đỡ.

 

“Đến , đến , Ninh đại phu đến !”

 

Kéo chạy đến, vẻ mặt sốt ruột.

 

Ninh đại phu khó khăn lắm mới thoát khỏi sự kìm kẹp, chỉnh quần áo của .

 

“Ngươi , sức lực lớn quá.”

 

Bóp đau cả tay y .

 

Không tay thầy t.h.u.ố.c quý giá ?

 

“Mau đến xem đứa bé nhà thế nào .”

 

Vừa tố cáo xong, một phụ nhân trẻ hơn kéo .

 

Đến đầu giường đứa bé.

 

Định thần kỹ.

 

Tuổi tác lớn, má hồng hào, môi đỏ ửng.

 

Vừa sờ, sốt .

 

 

Loading...