Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 130: --- Cửa Hàng Ẩm Thực Chuỗi Toàn Quốc

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:37:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ăn no uống đủ, định đưa hai cha con Ngô lão tam về nhà.

 

Trần Tử Kỳ dậy.

 

“Đi thôi, đưa các ngươi về.”

 

Hắn dẫn họ tới, thì đưa họ về.

 

“Không cần , định đến nhà họ một chuyến, đưa họ về là , ngươi cứ nhanh chóng về nhà .”

 

Lục Hằng vỗ vỗ vai Trần Tử Kỳ.

 

Thư thúc giục về nhà của Trần Quốc Công gửi đến chỗ y .

 

Thằng nhóc vẫn còn chơi bên ngoài nữa chứ.

 

“À...”

 

Trần Tử Kỳ vẫn về, ủ rũ cụp mắt.

 

“Được thôi.”

 

Không thể chơi nữa .

 

Nếu còn chơi nữa, lão cha lẽ thật sự sẽ chạy tới tát mất.

 

Trần Tử Kỳ ý nghĩ của dọa cho run rẩy.

 

Lật đật chạy mất.

 

Vậy thì cứ về .

 

“Đi thôi.”

 

Lục Linh Cẩn lao tới.

 

“Con cũng !”

 

Lục Lệnh Quân cam yếu thế.

 

“Con cũng !”

 

Lục Hằng hai đứa trẻ ôm lấy chân, vô cùng bất lực.

 

cũng chẳng cách nào khác.

 

“Được , đến đây nào, đến đây nào.”

 

Thật sự là sợ hai đứa nhỏ .

 

Kêu một cỗ xe ngựa lớn, đều thể .

 

Lục Linh Cẩn xích gần Phúc Nha.

 

“Nhà giỏi quá, thể nghĩ những món bánh ngon đến .”

 

Tuy ngày nào cũng ăn, nhưng hề chán.

 

Có lẽ là do mỗi đưa nhiều chăng.

 

Giữ chút dư vị, nên càng ăn càng ăn.

 

“Hì hì, .”

 

Được khen, Phúc Nha cũng kìm nét mặt.

 

Cười hì hì tự khen .

 

Hai tiểu cô nương nhanh nắm tay , ngươi đều .

 

Trông vẻ chuyện hợp ý.

 

Lục Lệnh Quân cũng tò mò lắm chứ.

 

Thứ quả ngon lành rốt cuộc là hái từ .

 

Sao từ tới giờ từng thấy bao giờ ?

 

Đợi Lục Linh Cẩn chuyện xong với Phúc Nha, y mới hỏi.

 

“Quả ở mà tìm ? Ngon quá chừng.”

 

Ăn một quả hai.

 

Y l.i.ế.m liếm môi.

 

Rõ ràng dùng bữa no nê, thèm ăn nữa .

 

“Tìm núi đấy, nếu ngươi thích, tặng ngươi một cây con để trồng nhé.”

 

Cây dâu tây đó.

 

Không dễ nuôi sống nhé.

 

Cứ xem Lục Lệnh Quân nuôi thôi.

 

Vậy thì quá .

 

Lục Lệnh Quân nóng lòng gật đầu.

 

Có thể tự trồng, chẳng thể kết nhiều quả ?

 

“Đa tạ , thật sự là một .”

 

Vô duyên vô cớ phát thẻ , Phúc Nha .

 

Nàng còn từng thử trồng dâu tây.

 

Mấy thứ đó đều vứt gian tự sinh tự diệt cả.

 

Thật bất ngờ nuôi .

 

Lục Hằng Phúc Nha chơi đùa cùng hai đứa con của , trong mắt lóe lên ý .

 

Không kiêu ngạo cũng tự ti.

 

Tuổi còn nhỏ, tương lai rộng mở.

 

Tiếc là một nữ tử.

 

Nếu ...

 

Nữ tử?

 

Nhà hai nhi tử ư?

 

Ha!

 

“Công thức bánh kem của các ngươi hứng thú bán ?”

 

Lục Hằng đột nhiên mở miệng hỏi điều .

 

Khiến Ngô lão tam giật .

 

Công thức bánh ngọt là thứ họ đang dựa để sinh tồn.

 

Tạm thời sẽ bán.

 

"Gia đình dựa công thức bánh ngọt ..."

 

Mỗi ngày kiếm ba bốn lạng bạc.

 

Lục Hằng khẽ , "Ta , sẽ giành ăn với các ngươi ở Thanh Vân Trấn. Gia đình ở kinh thành và các nơi tửu lầu, điều là việc ăn khắp cả nước."

 

Thanh Vân Trấn, cứ để cho họ.

 

Một miếng thịt nhỏ nhoi, cần chuyện trở nên khó chịu.

 

Số bạc ba bốn lạng mỗi ngày của họ.

 

Trong mắt y chỉ là chuyện nhỏ nhặt.

 

Thứ y coi trọng là hàm lượng vàng của công thức .

 

Nếu , phân tán các nơi.

 

Số tiền kiếm , một ngày chỉ ba bốn trăm lạng.

 

Đó là lợi nhuận khổng lồ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-130-cua-hang-am-thuc-chuoi-toan-quoc.html.]

"Không chia một chín chứ?"

 

Phúc Nha đột ngột hỏi một câu, ánh mắt trong trẻo.

 

Khiến Lục Hằng cảm giác như cô bé thể chủ trì việc.

 

"Không ."

 

Lục Hằng phủ nhận.

 

Một chín thì ít, y sẽ ngốc đến thế.

 

Nếu thật sự là một chín, e rằng công thức nhà họ sẽ bán cho nhà họ Trần .

 

Thế thì thiệt thòi bao.

 

"Ba bảy."

 

Phúc Nha nhướng mày.

 

Các nơi đều tửu lầu.

 

Đó chính là chuỗi nhà hàng đó.

 

Người thể mở chuỗi nhà hàng khắp cả nước thì thực lực sẽ tệ.

Mèo Dịch Truyện

 

Mỗi ngày tiền như nước cũng quá đáng.

 

Chỉ là tại một thực lực hùng hậu như đến một nơi nhỏ bé nghèo khó quan phụ mẫu chứ?

 

Một chức quan nhỏ như hạt vừng, e rằng chẳng lọt mắt y nhỉ?

 

"Tử Kỳ đều chia bốn sáu."

 

Vừa còn gọi, đợi , đến chuyện chính.

 

Lại bắt đầu gọi Tử Kỳ .

 

Lục Hằng bật , hiểu đây là kéo chiến tranh giá cả.

 

Bất đắc dĩ : "Hắn đồng ý chia như , thể chia như , là vì tửu lầu nhà cũng chỉ ở gần kinh thành thôi."

 

Nói cách khác là: Tửu lầu nhà ở khắp nơi.

 

Dù là chia ba bảy, tiền kiếm chắc chắn vẫn nhiều hơn bốn sáu phần của nhà họ Trần.

 

Nếu y chia bốn sáu, tổn thất sẽ lớn hơn nhiều.

 

Ba bảy là kết quả khi y nhường lợi nhuận.

 

Biểu cũng đồng ý .

 

Có thể dính dáng đến gia đình Lục Hằng, đừng là ba bảy, một chín cũng tình nguyện.

 

Lục Hằng vẫn cảm thấy, nhường một chút lợi nhuận cũng .

 

Ai bảo cô bé khác thường chứ?

 

Quả dại mà nàng tìm .

 

Ám vệ của Lục Hằng lục soát khắp núi mà cũng tìm thấy.

 

Có thể thấy cô bé chút vận may trời ban.

 

Người đại khí vận, nếu thể trở thành đồng minh, thì nhân lúc nàng yếu thế mà trực tiếp trừ khử.

 

Nếu , đến khi nào sẽ trở thành mối họa lớn trong lòng.

 

Phúc Nha xòe lòng bàn tay .

 

"Ta về nhà hỏi ý kiến ."

 

Hoàn Lục Hằng đang nghĩ gì trong lòng.

 

Nếu trong vài giây ngắn ngủi đó Lục Hằng thể nghĩ nhiều đến , e rằng nàng sẽ cảm thán một câu.

 

Trong lòng chứa tám trăm tâm nhãn.

 

Toàn là lỗ hổng.

 

"Được thôi, nên ."

 

Lục Hằng khẽ .

 

Lời dứt, xe ngựa dần chậm .

 

Có vẻ là sắp đến nơi .

 

Kéo rèm , quả nhiên đúng .

 

Phúc Nha nhanh chân nhảy xuống .

 

Rồi chạy sân.

 

Ngô lão tam trầm mặc xuống xe ngựa.

 

Sao hết đến khác, đều mua công thức nhà y ?

 

Công thức nhà y, lẽ nào đáng giá ?

 

Có vẻ là đáng giá thật...

 

Nếu sẽ như .

 

"Tam Dương, lớn tuổi hơn ngươi, nên gọi ngươi một tiếng . Hôm nay các ngươi hãy suy nghĩ kỹ, điều kiện của đưa ."

 

Lục Hằng vỗ vai Ngô lão tam.

 

Ngô lão tam gật đầu tỏ vẻ hiểu.

 

Lòng nặng trĩu .

 

Lục Hằng dẫn theo hai đứa trẻ cũng .

 

Điều mà Lục Hằng ngờ tới là.

 

Không cần đến tối nay, Phúc Nha chuyện với Ngô lão bà tử .

 

Và còn một câu thấm thía.

 

"Bánh ngọt nhà chúng bán một tháng, gặp ít đến mua công thức ? Chần chừ buông, lợi nhuận bánh ngọt lớn, ai cũng đỏ mắt. Nếu tìm một chỗ dựa vững chắc, những đó thể sẽ liều liều đấy."

 

Một câu khiến đều cảm thấy rợn sống lưng.

 

Gia đình họ cũng chỉ là một hộ nông dân, tay vặn nổi đùi.

 

Xem , Lục Hằng với việc ăn khắp cả nước, lẽ là chỗ dựa nhất mà họ thể bám .

 

Lại Lục Hằng ý định tranh giành việc bánh ngọt ở Thanh Vân Trấn với họ.

 

Hầu như cần suy nghĩ đồng ý.

 

Việc ăn ba bốn lạng bạc mỗi ngày vẫn thể tiếp tục.

 

Bánh ngọt ở những nơi khác sẽ .

 

Họ chỉ cần đưa công thức, chờ thu tiền là .

 

Nghe trong tửu lầu, một miếng bánh ngọt bán tới một trăm văn.

 

Thật sự là lợi nhuận khổng lồ.

 

Lãi ròng hơn tám mươi văn.

 

Nhiều nơi như , thu nhập một ngày chỉ mấy chục lạng, e là mấy trăm lạng.

 

Chia về cho nhà họ, ít nhất cũng cả trăm lạng.

 

Trong đầu lạch cạch tính toán.

 

Càng tính càng đến rụng cả răng.

 

Ngay lập tức vỗ bàn đồng ý.

 

Chỉ là , tại gia đình Lục Hằng giàu đến , đến nơi quan.

 

Giàu như thế, tùy tiện nộp chút tiền, cũng đến mức phân đến vùng thôn quê hẻo lánh nghèo nàn .

 

Không ai , Lục Hằng là tự nguyện đến đây.

 

 

Loading...