Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 127: Biểu lộ thiện ý ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:37:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sáng sớm ngày hôm , Phúc Nha đúng giờ mặt bên bàn ăn.

 

Nhìn nàng dậy sớm mấy , bây giờ dường như cũng thể bình thản chấp nhận việc một đứa trẻ con mỗi ngày đều dậy sớm như .

 

"Con cùng chúng ?"

 

Huệ Nương khẽ cúi , véo véo má mũm mĩm của Phúc Nha.

 

Mềm mại, thật đáng yêu.

 

"Đi chứ."

 

Bán công thức nàng thể mặt chứ?

 

Đây chính là của nàng~

 

"Vậy con nhanh chóng dùng bữa ."

 

Nàng gật đầu, nhanh chóng dùng bữa xong.

 

Nắm tay ca ca lên đường.

 

Bởi vì Phúc Nha thật sự quá nhỏ, bốn ca ca phiên bế nàng.

 

tam ca, tứ ca mới sáu tuổi, thật sự dám để bọn họ bế nàng.

 

Sợ hãi run rẩy.

 

Thế là chỉ Ngô Gia Nhân và Ngô Gia Nghĩa bế Phúc Nha lên.

 

Đi một đoạn đường, đặt nàng xuống.

 

Chầm chậm, khi trời hừng đông, cuối cùng cũng đến cửa thành.

 

"Đi đây nhé."

 

Cõng chiếc hộp sách lớn, bốn đứa trẻ vẫy tay từ biệt Phúc Nha.

 

Phúc Nha cũng đáp một nụ .

 

Ngọt ngào quá.

 

Cảm thấy học cũng thêm động lực .

 

"Đi thôi."

 

Đi ngang qua bà chủ quán hoành thánh .

 

Gã đàn ông mắt chuột mấy ngày giằng co.

 

Cuối cùng cũng từ bỏ.

 

Hắn cho dù cải tiến thế nào, cũng tìm cách.

 

Có thể tò mò đến mua một hai xâu, nhưng nhiều.

 

Lại còn sự "chứng thực" của lão đại gia , phần lớn đều gã đàn ông mắt chuột nấu lòng lợn rửa sạch.

 

Do đó bán mấy chạy.

 

Một phần tư cũng bán hết.

 

Việc hòa vốn càng xa vời vô định.

 

Cho nên bán nữa .

 

Chỗ bên cạnh bà chủ quán hoành thánh trống .

 

Trong lòng bà cũng khó chịu.

 

Mấy ngày nay, vợ chồng Ngô lão tam trong chợ sáng bán đồ ăn.

 

Lại còn gã đàn ông mắt chuột ở một bên.

 

Khách đến cũng ít .

 

Điều khiến bà vô cùng hối hận.

 

Đêm đến giật tỉnh giấc đều nhịn tự tát hai cái.

 

Không chuyện gì gây chuyện!

 

Thành thật quản tranh đấu của khác chẳng hơn !

 

Bây giờ , chỗ bọn họ cũng nữa.

 

"Lâm nương tử, chỗ chỗ trống mà."

 

Bà chủ quán hoành thánh cam lòng, vẫn tranh thủ một chút.

 

Huệ Nương lịch sự mỉm , chỉ : "Không cần ."

 

Xoay liền chợ sáng.

 

Cháu trai Tùng Tùng của bà ngây ngô, kéo tay áo của bà nội.

 

"Tại đến chơi với con?"

 

Con thấy mà, hôm nay cũng đến mà!

 

"Ôi chao, chơi chơi chơi, chỉ chơi thôi!"

 

Bà chủ quán hoành thánh kiên nhẫn vẫy tay.

 

đang phiền lòng.

 

C.h.ế.t tiệt, voi đòi tiên.

 

Đã dọn chỗ trống cho bọn họ .

 

Còn điều như .

 

Chẳng chỉ là giúp khác một tay thôi ?

 

Bà chủ quán hoành thánh đầy lòng ấm ức, còn phẫn nộ.

 

Dậm dậm chân, chờ đợi khách.

 

May mà mùi vị món ăn của bọn họ quả thật tệ, nhưng ít nhiều cũng ảnh hưởng của gã đàn ông mắt chuột.

 

Bán mấy nhanh.

 

Hoành thánh còn mỗi ngày đều dần dần nhiều lên.

 

Trong lòng chua xót vô cùng.

 

"Con đến ."

 

Phúc Nha mười ngày đến, nay đến .

 

Bà đại nương bên cạnh vẫn còn nhớ nàng, trái .

 

Không gì ngon cả.

 

Từ trong rau nhổ một quả dại.

 

Đây là thứ bà ăn khi đói, đồ lót .

 

"Nào, quả dại , ăn ?"

 

Phúc Nha mấy ăn, nàng dùng bữa xong, bao xa.

 

Bụng vẫn còn no căng.

 

Nàng chút do dự về phía Huệ Nương.

 

"Đa tạ bà, đại nương, nhưng nữ nhi của mới dùng bữa sáng xong. Trẻ con bụng nhỏ, ăn nhiều đồ."

 

Phúc Nha gật đầu.

 

Không hổ là con, chuyện đều thể hiểu ý nàng đang nghĩ gì.

 

Quá .

 

"Vậy thôi, con đói thì cứ với , cho con ăn nhé."

 

Đại nương chút tiếc nuối, nhưng vẫn nhanh điều chỉnh tâm trạng.

 

Vui vẻ với Phúc Nha.

 

"Được thôi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-127-bieu-lo-thien-y.html.]

Phúc Nha gật đầu, b.í.m tóc nhỏ lắc lư.

 

Một già một trẻ, hiểu hòa hợp.

 

Rõ ràng mấy quen .

 

Huệ Nương và Ngô lão tam đặt đồ đạc từng thứ một ngay ngắn.

 

Liền một vị khách đến .

 

Nha dịch buổi sáng đến thu tiền đồng.

 

"Đại ca đến ."

 

Ngô lão tam thuần thục lấy một ống tre, múc một ít canh, chờ đợi câu tiếp theo của nàng.

 

, vẫn như cũ.”

 

Quan nha xoa xoa bụng, sáng nay ăn gì nên chút đói.

 

“Ê, .”

 

Một món mặn, hai món chay.

 

Rất nhanh xong xuôi.

 

Quan nha lẽ cũng đang vội thu tiền, ăn từng miếng một nhanh.

 

Hắn húp lấy húp để bát canh bỏ tiền đồng mà rời .

 

“Ta đây.”

 

Sau đó, từng một thu tiền đồng.

 

Phúc Nha chống cằm xổm bên chân Huệ Nương, vị quan nha việc.

 

Rõ ràng lương bổng cao, mà cứ dăm bữa nửa tháng ghé ăn một bữa quán ăn đường phố bữa sáng.

 

Xem cũng là một thích ăn uống.

 

Thường ngày, món quán ăn đường phố của họ nhiều tới ăn nhất là những kẻ tiền thì giờ, những lớn tuổi ăn đồ dầu mỡ.

 

Cũng những công tử nhà giàu rảnh rỗi tiêu tiền .

 

những phần lớn thích ăn đồ đậm vị.

 

Món thanh đạm như , thỉnh thoảng lắm mới ăn một .

 

“Ta một cái…”

 

“Được, giữ cho .”

 

“Thêm cho một cái nữa…”

 

 

Thời gian trôi bận rộn.

 

Chờ đến khi Nhị Nương và Lâm Nương đưa hàng về đến chợ sớm.

 

Họ mới bán một nửa.

 

Lại ngờ rằng họ mang Trần Tử Kỳ đến.

 

Vốn dĩ định bàn bạc với .

 

ngờ sáng nay đến .

 

“Các ngươi suy nghĩ kỹ ?”

 

Sắc mặt Trần Tử Kỳ chút khổ sở, điều kiện đưa quá .

 

Nhà ai mà kỹ thuật nhập cổ phần thể chiếm đến ba thành cơ chứ?

 

Mèo Dịch Truyện

Phúc Nha quanh, rón rén vẫy tay với .

 

“Ngươi đây.”

 

Trần Tử Kỳ hề do dự, thoắt cái bước tới.

 

Hắn xổm xuống bên cạnh Phúc Nha.

 

Thị vệ gì đó nhưng dám , đau đầu ôm lấy trán.

 

Ra thể thống gì nữa!

 

Công tử!

 

Sao thể giữa chốn đông như chứ!

 

“Ngươi tìm gì?”

 

Trần Tử Kỳ hiếu kỳ đ.á.n.h giá cô bé trông còn nhỏ .

 

Chẳng lẽ là tìm đàm phán hợp tác ?

 

“Bán công thức đó.”

 

Một câu nghiêm túc của Phúc Nha suýt chút nữa khiến Trần Tử Kỳ giật bật dậy.

 

“Ngươi?”

 

Chỉ là một tiểu nha đầu như ngươi?

 

Có thể lời giữ lời ?

 

họ đang bận, ngay cả hai dẫn đường đến cũng đang giúp đỡ…

 

Không thể xác minh rốt cuộc đây là lời đùa .

 

“Thật đấy, là .”

 

Phúc Nha gật đầu, nàng chẳng qua chỉ là còn trẻ một chút, thấp bé một chút… mà thôi?

 

Có gì mà dám tin chứ.

 

“Được, ngươi đồng ý ?”

 

Trần Tử Kỳ thật cũng để bụng, tùy ý hỏi nàng.

 

Không ngờ Phúc Nha lắc đầu.

 

Suýt chút nữa thì vỡ lẽ.

 

“Không đồng ý thì gọi tới gì!”

 

Hắn đường đường là thứ tử của một Quốc công phủ, xổm giữa phố thế thật là mất mặt!

 

Phúc Nha ấn tay xuống.

 

Ý bảo đừng quá kích động.

 

“Người trẻ tuổi, bình tĩnh một chút, chớ nóng vội.”

 

Trần Tử Kỳ: ?

 

Rốt cuộc là ngươi trẻ trẻ đây?

 

Lại thể cãi với trẻ con, khuôn mặt uất ức chút đỏ lên.

 

Cảm thấy trêu chọc.

 

Tức giận.

 

“Ngươi ngươi ngươi…”

 

Một cách khó hiểu, Phúc Nha cảm giác trêu ghẹo một lương gia phu nam.

 

“Không … là công thức bánh ngọt thì bán, cái khác thì bán, cũng ngon, các tiểu thư phu nhân chắc chắn sẽ thích ăn hơn.”

 

Đầu bếp chuyên món ngọt đích chứng nhận, sẽ sai .

 

“Là món gì? Có mang tới cho nếm thử ?”

 

Ngon thì nếm thử mới .

 

Hắn sẽ dễ dàng tin tưởng .

 

Hắn thông minh mà!

 

“Không , là, ngươi về nhà , bảo nương cho ngươi.”

 

 

Loading...