Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 121: --- Chia phân nửa bạc

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:37:23
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vác đồ về đến nhà, liền thấy Ngô lão gia đang giữa sân đan giỏ tre.

 

Thấy bọn họ trở về, lão liền dậy vẫy tay chào.

 

“Về đó .”

 

Hôm nay về khá sớm đó nha.

 

“Phải đó ạ.”

 

Ngô lão tam về bếp , đặt đồ xuống.

 

Vác một thạch bột mì về, cũng khá mệt mỏi đấy chứ.

 

Đặt bột mì xuống, phủi phủi lớp bụi .

 

Lau mặt qua loa bước .

 

Lấy tiền đồng kiếm buổi sáng đưa cho Ngô lão thái thái.

 

“Nương, đây là bạc bán món Quan Đông Trư lúc sáng.”

 

Ối chà, vẫn còn một lượng bạc đây .

 

Ngô lão thái thái hiếu kỳ cầm lên xem xét.

 

“Thế mà vẫn còn bạc cơ đấy.”

 

Huệ Nương lau cho Phúc Nha xong, bước thì câu .

 

Nàng gật đầu.

 

“Phải đó, là một công tử ca cho.”

 

Huệ Nương rõ là vị công tử giàu từng cho bọn họ bạc .

 

Đếm ba mươi văn tiền, đưa tay Ngô lão tam.

 

Bảo mang sang nhà bên cạnh đưa cho Ngô A Vĩ.

 

“Vâng ạ.”

 

Ngô lão tam cầm tiền đồng bước .

 

Phúc Nha đát đát đát chạy tới.

 

Nắm lấy tay Ngô lão tam.

 

“Con cũng !”

 

Đi chơi mà ~

 

Đến nhà bên cạnh, cửa đang mở.

 

Có thể thấy Ngô A Vĩ đang sảnh đan giỏ tre.

 

Không thấy Lưu A Bà, lẽ bà đang nấu cơm trong bếp.

 

“A Vĩ ca.”

 

“Ồ, Tam Dương, đến đây.”

 

Còn cả tiểu cô nương nữa.

 

Ngô A Vĩ từ phía sờ sờ nắn nắn, lấy một mặt dây chuyền bạc nhỏ.

 

Không còn mới lắm, trông vẻ vài năm.

 

“Đây, quà gặp mặt của .”

 

Ngô A Vĩ cúi véo véo má Phúc Nha, định đeo sợi dây chuyền bạc xỏ dây đỏ lên cho nàng.

 

Ngô lão tam kinh ngạc ôm Phúc Nha lùi vài bước.

 

“Ối chà, cái tiện chứ.”

 

“Không đắt , mới mua một lượng bạc thôi mà.”

 

Rỗng ruột, chỉ là một kiểu dáng thôi.

 

Ngô A Vĩ kiên quyết đeo lên cho Phúc Nha.

 

Phúc Nha chớp chớp mắt.

 

Xấu hổ .

 

Cái loại ngày tháng khác đuổi theo tặng tiền thế ...

 

Quả thực quá sảng khoái.

 

“Cái là...”

 

Ngô A Vĩ trầm mặc.

 

Nhanh chóng chuyển sang chuyện khác.

 

“Không , đến ?”

 

Nhớ là đến chiều tối mới bắt đầu việc mà.

 

Bởi vì lúc đó quá nóng.

 

“À, đến đưa tiền công ngày hôm qua cho .”

 

Lấy ba mươi văn tiền đồng.

 

Đặt lòng bàn tay Ngô A Vĩ.

 

“A Vĩ ca đếm thử .”

 

Ngô A Vĩ phất tay.

 

Có gì mà đếm chứ.

 

“Không cần , tin .”

 

Ngô lão tam trong lòng cảm động.

 

Cảm khái quan hệ giữa hai bọn họ vẫn như xưa.

 

“Vậy bọn đây.”

 

Phúc Nha vòng tay ôm cổ Ngô lão tam, giơ bàn tay nhỏ vẫy vẫy.

 

Tạm biệt nha.

 

Lưu A Bà tiếng, chậm rãi bước .

 

Vừa bước thấy Ngô lão tam đang ôm Phúc Nha .

 

“Ấy, ở ăn bữa cơm !”

 

Chăm sóc nhà bọn họ như , dù gì cũng nên để nhà bọn họ cảm tạ chứ.

 

“Không cần , cơm nhà cũng đang .”

 

Cái phát hiện là ở ăn cơm.

 

Da thịt sẽ đ.á.n.h đến bong tróc một lớp.

 

Mắt thấy nhà Lưu A Bà khó khăn như , còn đến chiếm tiện nghi.

 

Chiếm mãi đủ, đáng đánh!

 

Về đến nhà, Phúc Nha chống nạnh, đắc ý vòng quanh một vòng.

 

Trước đó cái mặt ngọc tiểu thư tặng cho nàng đeo.

 

Nói là trẻ con vững, coi chừng hỏng đồ quý giá.

 

Cái thì thể đeo chứ!

 

Nàng vẫn thích trang sức mà.

 

“Cái từ ?”

 

Ngô lão thái thái nàng đắc ý như , kìm bật .

 

xuống, nhặt chiếc mặt dây chuyền nhỏ n.g.ự.c nàng.

 

Kiểu dáng cũ kỹ, cũng giống đồ mới tinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-121-chia-phan-nua-bac.html.]

 

“A Vĩ ca cho đó, trông vẻ như...”

 

Phúc Nha phía thấy.

 

Vì lời hàm ý.

 

Chiều cao nàng đủ, rõ.

 

Chỉ Ngô lão thái thái xong thì thở dài một .

 

“Cũng thật đáng thương.”

 

Rồi đó gì nữa.

 

Đi chuẩn bữa trưa.

 

Hôm nay thu nhập hơn hai lượng.

 

Cả nhà vui đến quên cả trời đất, Ngô lão thái thái càng hào phóng vung tay.

 

Trực tiếp thịt một con vịt để ăn mừng.

 

“Gia đình chúng ngày tháng như hôm nay, Phúc Nha công lao nhỏ! Cho nên, thu nhập mỗi ngày sẽ cất giữ một nửa cho Phúc Nha, các con ý kiến gì chứ?”

 

Ngô lão gia thể một lòng ủng hộ Phúc Nha.

 

Lão gõ gõ mép bát, lớn tiếng .

 

Phúc Nha đỏ mặt, thầm nghĩ bất quá chỉ là tham khảo công thức nấu ăn trong gian mà thôi.

 

Không ngờ sự ngạc nhiên đến .

 

Mỗi ngày một lượng bạc, một tháng là ba mươi lượng, một năm là ba trăm sáu mươi lượng.

 

Trời ạ, nàng cũng sắp trở thành tiểu phú bà .

 

Giờ khắc , Phúc Nha quên mất bạc nàng cất trong phòng.

 

Kỳ thực nàng sớm là một tiểu phú bà .

 

Huệ Nương ngớ , chút hoang mang bất an.

 

Cái , tuy rằng đúng là phương t.h.u.ố.c do Phúc Nha nghĩ .

 

Ôi , lẽ là phương t.h.u.ố.c nàng mơ thấy.

 

thu nhập lập tức chia một nửa, quá nhiều .

 

Phúc Nha nhỏ bé, căn bản thể việc.

 

Đều là cùng .

 

Kết quả Phúc Nha chiếm phần lớn, lấy một nửa thu nhập.

 

Nàng sợ hai nàng dâu trong lòng vui.

 

“Cha, cần ạ, cần ...”

 

Ngô lão thái thái kéo Huệ Nương xuống ngay ngắn.

 

“Cái gì mà cần, đây là điều Phúc Nha nên hưởng, nếu con bé, đừng một ngày hai lượng bạc thu nhập, cho dù là tiền các con bán buổi sáng, một ngày hai ba trăm văn tiền cũng chẳng .”

 

Phúc Nha càng nhiều, má càng đỏ bừng.

 

Đây là phương t.h.u.ố.c của nàng...

 

Toàn bộ đều là kết tinh trí tuệ của đời .

 

Nàng chỉ là mượn dùng một chút, ngờ...

 

“Phải đó, Phúc Nha nên hưởng mà.”

 

Lâm Nương vỗ vỗ cánh tay Huệ Nương an ủi.

 

Nàng Huệ Nương là lo lắng bọn họ hai trong lòng thoải mái.

 

nàng nghĩ rõ ràng.

 

Nếu hai phương t.h.u.ố.c Phúc Nha đưa , gia đình sẽ những thu nhập .

 

Mèo Dịch Truyện

Vẫn cứ khổ sở cày cấy đồng ruộng.

 

Làm ăn vất vả, bánh ngọt cũng vất vả.

 

vất vả bằng việc trồng trọt?

 

Trồng trọt là dựa sắc mặt ông trời mà sống.

 

Ông trời vui, chẳng thu hoạch hạt nào.

 

Cả nhà c.h.ế.t đói.

 

Làm chút chuyện buôn bán đồ ăn uống ít vẫn thu nhập.

 

Nạn đói những năm vẫn còn rõ ràng mắt, nàng sợ rằng sẽ tái diễn.

 

hiện tại thể chút chuyện buôn bán đồ ăn uống.

 

Có bạc , cho dù nạn đói trở .

 

Cũng thể chống đỡ .

 

Sẽ còn xảy tình trạng con cái nuôi nổi nữa.

 

Lâm Nương khẽ cụp mắt xuống, đang suy nghĩ gì.

 

Ngô lão đại cũng , đây là điều Phúc Nha nên hưởng.

 

Bất kể thế nào, mặt cũng xem như chấp nhận .

 

Huệ Nương yên tâm Phúc Nha hết đến khác.

 

Đứa bé tuổi còn nhỏ mà cầm nhiều bạc như .

 

Cũng chẳng là phúc là họa.

 

“Dùng bữa .”

 

Trong bát của Phúc Nha đặt một miếng thịt vịt.

 

Vì hầm lâu.

 

Vẫn còn dai.

 

Không nhai nổi.

 

Nàng từ lúc đầu dùng đũa kẹp một cách ý tứ, đến đó thì hai tay cầm lấy mà gặm.

 

Ăn đến mức mặt mũi dính đầy dầu mỡ.

 

Mới vặn ăn hết nó.

 

Cảm giác ăn lâu .

 

Một miếng thịt mà nhọc công đến .

 

Ăn xong thấy đói.

 

Nàng sờ bụng, vùi đầu ăn ngấu nghiến.

 

Nhà bạc , điều thể hiện rõ nhất chính là ở khoản ăn uống.

 

Cơm mà cho nàng ăn đều là cơm trắng.

 

Song, bọn họ ăn vẫn là lương thực thô.

 

Cả nhà lớn nhỏ đều ăn cơm trắng, dù nhiều tiền nữa cũng chịu nổi phí phạm như !

 

Bởi thế chỉ chuẩn gạo cho mấy đứa trẻ, lớn ăn tinh tế bằng.

 

Phúc Nha nhai cơm chóp chép, một tay chống cằm bọn họ ăn.

 

Nàng thầm hạ quyết tâm.

 

Sau , nàng cố gắng kiếm tiền, để nhà thể bữa nào cũng ăn cơm trắng!

 

Ôi chao, thật thơm ngon.

 

“Ăn chậm thôi, xem kìa, mặt con dính đầy cả .”

 

 

Loading...