Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 119: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:37:21
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Món ăn mới?

 

Trong lúc hoảng hốt, Trần Tử Kỳ ném một thỏi bạc qua.

 

Không đếm kỹ, nhưng chắc chắn là đủ để mua đồ ăn .

 

Không ngờ món ăn vặt ở chợ ngon đến thế, còn rẻ, quả thực khiến khó mà tin .

 

Phúc Nha nhịn liếc xéo .

 

Nàng thầm nghĩ tên tiểu tử trông cứ như từng thấy đời.

 

Trần Tử Kỳ đang ăn thì cảm thấy một ánh mắt.

 

Nhìn qua thì thấy Phúc Nha đang lén lút .

 

Không nhịn bật .

 

thì cháu trai của cũng nhờ phúc của gia đình mà may mắn sinh .

 

khi thấy Phúc Nha, y cảm thấy một sự thiết khó tả.

 

“Ngươi ăn ?”

 

Phúc Nha lắc đầu, nàng ở nhà ăn đủ .

 

Không hề thèm.

 

Nàng thấy Trần Tử Kỳ khá là thèm ăn.

 

Trần Tử Kỳ thất vọng, nhưng gì.

 

Cứ thế tự ăn.

 

Lại thêm vài đến mua đồ ăn.

 

Bao gồm cả mấy thị vệ của Trần Tử Kỳ.

 

Xem đồ ăn nhà quả thực tệ.

 

Ngô lão tam trong lòng đắc ý.

 

Đồ ăn cũng bán gần hết .

 

Trần Tử Kỳ cho bạc quá nhiều, y dứt khoát đưa hết còn cho .

 

Bọn họ thu dọn một chút, chuẩn ngoài.

 

Ở cửa chợ sớm, Nhị Nương và Lâm Nương tay trong tay, giao bánh ngọt cho hai tửu lầu xong.

 

Các nàng chút ngơ ngẩn.

 

Sao thấy bên nhỉ?

 

Trước đó còn ở đây mà?

 

Hơn nữa, chỗ cũ một nam tử mắt chuột.

 

Trông bộ dạng gian xảo, khiến thích.

 

Hai khoác tay, ngóng trông, nhanh thấy Ngô lão tam vai đeo một cái gùi.

 

Trên tay còn xách một cái.

 

Bên cạnh là Huệ Nương, nàng đang ôm Phúc Nha trong lòng.

 

Còn một…

 

Nam tử áo gấm?

 

Là ai ?

 

Lại còn một nam nhân trông như thị vệ, bên hông đeo kiếm.

 

Chẳng lẽ là đắc tội với ai ?

 

Lâm Nương trong lòng giật thót.

 

Nàng chút lo lắng sang.

 

“Đại tẩu, Nhị tẩu.”

 

Ngô lão tam và Huệ Nương đồng thanh gọi.

 

Phúc Nha cũng nghiêng nghiêng đầu gọi : “Đại bá nương, Nhị bá nương~”

 

Lâm Nương nhịn sờ sờ cái đầu nhỏ của Phúc Nha.

 

Thật đáng yêu.

 

“Ngoan lắm.”

 

Ngay đó, nàng về phía Trần Tử Kỳ, trong ánh mắt chút khó hiểu.

 

Người là ai?

 

Trông giống chút nào!

 

“Đây là Trần công tử.”

 

Ngô lão tam giải thích thế nào, dứt khoát giải thích.

 

Hắn chỉ một tiếng Trần công tử.

 

Trần Tử Kỳ hì hì chắp tay.

 

“Các vị khỏe , là Trần Tử Kỳ. Tam Dương năm ngoái cứu tỷ tỷ và cháu ngoại của .”

 

Thì .

 

Lâm Nương và Nhị Nương bỗng nhiên hiểu .

 

Các nàng khỏi gật đầu.

 

“Chào ngài, chào ngài.”

 

Năm mươi chiếc bánh ngọt giao cho tửu lầu đều đưa hết.

 

Hiện giờ trong giỏ còn bốn chiếc.

 

Ngô lão bà tử .

 

Số còn sẽ đưa cho huyện thừa đại nhân.

 

thì cũng chi nhiều bạc để mua quả dại.

 

Mấy chiếc bánh ngọt vẫn thể đem tặng.

 

“Chúng đưa bánh ngọt cho huyện thừa đại nhân , đó hãy mua bột mì.”

 

Bánh ngọt?

 

Lại là món ăn gì từng tới?

 

Trần Tử Kỳ chút tò mò.

 

Y rướn tới gần.

 

Vừa ngửi thấy một mùi sữa thoang thoảng.

 

Đến gần một chút, mùi sữa càng thêm nồng đậm.

 

Thì là mùi tỏa từ các nàng ?

 

“Ấy, bánh ngọt là gì ?”

 

Tiểu công tử mặt như ngọc quan chủ động hỏi, Lâm Nương liền đáp lời.

 

“Một món ăn, do nhà tự .”

 

Nói đoạn, Nhị Nương nhanh chóng vén nắp đậy lên.

 

Vẫn còn bốn chiếc bánh ngọt màu vàng cam, im lìm trong giỏ.

 

Bởi vì động tác của Nhị Nương, chúng còn lắc lư hai cái.

 

Trông mềm mại và ngon miệng.

 

Trần Tử Kỳ hiểu , chút ăn.

 

Rõ ràng y ăn điểm tâm sáng, còn ăn món bún nấu mua ở chỗ Ngô lão tam.

 

Vốn dĩ nên đói.

 

chính là chút ăn.

 

“Ta mua một chiếc, ?”

 

Tiểu công tử lên tiếng, thì gì mà chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-119.html.]

 

cũng là đồ để tặng .

 

Chẳng qua là vấn đề nhiều hơn một chiếc ít hơn một chiếc mà thôi.

 

Nhị Nương trực tiếp đưa giỏ đến mặt y.

 

Bảo y tự vươn tay lấy.

 

Các nàng tự tay lấy, nhỡ tiểu công tử chê bai thì ?

 

Vẫn là tiểu công tử tự lấy thì hơn.

 

“Đa tạ!”

 

Trần Tử Kỳ cầm lấy một chiếc.

 

Lại ngắt một miếng nhỏ bỏ miệng.

 

Quả nhiên mềm mại đúng như tưởng tượng.

 

Hơn nữa quá ngọt ngấy.

 

Ngon.

 

Hương vị từng nếm qua, thật mới lạ!

 

Y mang về cho tỷ tỷ ăn, cho cháu ngoại nhỏ ăn.

 

Chỉ là cho ca phu ăn.

 

Ai bảo ca phu tranh giành tỷ tỷ với y chứ.

 

“Số còn , thể mua hết ?”

 

Trần Tử Kỳ thành khẩn, nghĩ rằng sẽ mua dễ dàng.

 

mà…

 

Lâm Nương và Nhị Nương .

 

Các nàng chút do dự.

 

Cuối cùng vẫn dứt khoát lắc đầu.

 

“Xin , những chiếc là để tặng huyện thừa đại nhân. Nếu công tử thích, ngày mai sẽ thêm một mẻ, mang đến cho công tử.”

 

Nhìn về phía Ngô lão tam, gãi đầu, coi như đồng ý.

 

Phúc Nha chống nạnh lớn.

 

Thứ nàng , chính là đáng yêu đến đó!

 

Nàng quả thực là quá lợi hại!

 

Trần Tử Kỳ chút vui, nhưng đây là điều bọn họ .

 

Y cũng chẳng cách nào.

 

Y cúi đầu Phúc Nha.

 

Cảm thấy nụ của tiểu nha đầu béo mà kiêu ngạo đến thế chứ?

 

Có chút véo má nàng.

 

“Chúng còn đưa đồ cho công tử của huyện thừa đại nhân, chúng đây.”

 

Dường như là sợ Trần Tử Kỳ tiến tới giật lấy.

 

Lâm Nương và Nhị Nương chạy nhanh như bay.

 

Ngô lão tam vớ lấy Phúc Nha, cũng chạy theo.

 

Huệ Nương thấy đều chạy , liền hướng Trần Tử Kỳ nở một nụ ngượng nghịu nhưng thất lễ.

 

Nàng nhấc chân chạy luôn.

 

Bỏ Trần Tử Kỳ ngơ ngẩn trong gió.

 

Sao , trông giống sẽ cướp đồ của khác ?

 

Từng một chạy nhanh như , là sợ y trực tiếp cướp ba chiếc bánh ngọt đó ?

 

Trần Tử Kỳ tức tối c.ắ.n một miếng bánh ngọt.

 

Ngon đến mức y sắp .

 

Hức hức.

 

Thật sự chút cướp mà.

 

Thị vệ nên lời, lẳng lặng xa tiểu chủ tử nhà một chút.

 

Tiểu chủ tử đây là…

 

Chẳng chút mưu mẹo nào cả.

 

Những tâm tư ít ỏi đều dành hết cho đồ ăn .

 

Ai!

 

Chạy thật xa, xác nhận phía còn Trần Tử Kỳ.

 

Bốn mới chậm bước .

 

Ngô lão tam đặt Phúc Nha xuống.

 

Vô duyên vô cớ trải nghiệm chuyến "xe" phóng như bay một .

 

Suýt nữa thì khiến nàng đến nôn mửa.

 

Nàng túm lấy quần của Ngô lão tam, cúi đầu nôn khan hai cái.

 

Ngô lão tam ngượng nghịu giữ lấy thắt lưng quần của .

 

Tuy xưa mặc trường bào, mặc cổ trang.

 

dân thường tầng lớp đa phần mặc áo cộc.

 

Tay Phúc Nha sức lực nhỏ, lát nữa quần thật sự kéo xuống mất.

 

Vậy thì sẽ mất mặt lớn.

 

“Được , thôi.”

Mèo Dịch Truyện

 

Phúc Nha nghỉ ngơi một lát, cảm thấy nguyên khí của hồi phục trở .

 

Nàng hùng dũng khí thế đằng bắt đầu dẫn đường.

 

tật mù đường của nàng dường như đến cổ đại vẫn chữa khỏi.

 

Nàng giữa đường, đôi mắt dần lộ vẻ mơ hồ.

 

Sao , cũng thấy quen thuộc thế ?

 

“Đi bên .”

 

Huệ Nương thấy Phúc Nha nữa, đoán rằng đứa bé lẽ đường.

 

Nàng bất đắc dĩ chỉ đường cho con.

 

“Được!”

 

Phúc Nha cũng chẳng đỏ mặt, vui vẻ phấn khởi về bên .

 

Nàng nhanh một mạch đến phủ của huyện thừa đại nhân.

 

A Đại ở cửa, vẻ mặt buồn rầu ủ ê, thỉnh thoảng nhón chân ngoài.

 

Cuối cùng, bao nhiêu nhón chân, cũng thấy thấy.

 

Hắn hận thể lập tức đốt hai tràng pháo để bày tỏ sự phấn khích của .

 

“Cuối cùng cũng đến , mau gọi công tử!”

 

Tiểu công tử ồn đến mức trong nhà gà bay ch.ó sủa.

 

Hắn sắp chịu nổi nữa !

 

Sau đó A Đại nhanh chân chạy tới, bộ dạng như thể bọn họ là đến đưa t.h.u.ố.c cứu mạng.

 

Phúc Nha giật .

 

Nàng nép lưng Ngô lão tam.

 

Nàng bé tí thế , vẫn nên né một chút.

 

Lát nữa A Đại đá bay thì xong đời.

 

 

Loading...