Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 107: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:37:09
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lưu A Bà
“Ê !”
Bọn họ cũng hỏi gì, thuận theo rời .
Dựa kinh nghiệm hôm qua, món rau cần một cây cải thảo lớn, loại cải thảo lớn hơn hai bàn tay Ngô lão tam.
Còn nhiều rau lá, hai ba củ cải trắng.
Các loại thịt khác cũng cần thái thành từng lát.
Khó nhất thực là món thịt viên.
Bởi vì cho tinh bột liên tục giã.
Mới thể vị mềm mại, dai ngon.
Vì trong nhà đều việc để , nên Phúc Nha phân công cạnh trông lửa.
Trong nồi đang nấu nước dùng lẩu Oden.
Phúc Nha trái , xác nhận đều đang việc của , chú ý đến nàng.
Duỗi tay mượn cớ cầm cái muỗng sứ bên cạnh khuấy một cái.
Lén lút bỏ mấy viên đặc chế.
Thở phào nhẹ nhõm.
Bỏ thêm hai viên, mùi vị sẽ ngon hơn chứ nhỉ.
Dù cũng nghiền nát, cũng .
“Con cẩn thận một chút, đừng nghịch, nóng sẽ đau đấy.”
Ngô lão thái thái liếc mắt thấy Phúc Nha cầm muỗng khuấy trong nồi.
Hơi lo lắng nàng sẽ bỏng.
“Biết !”
Phúc Nha nghiêng đầu, đáng yêu Ngô lão thái thái.
Khiến bà mềm lòng.
Nụ mặt càng tươi hơn.
“Ngoan ha.”
Nghe tiếng giã, tiếng ồn ào bên cạnh.
Phúc Nha nheo mắt .
Thật thoải mái.
Thật dễ chịu.
Sáng hôm , chỉ Ngô lão tam và Huệ Nương dậy sớm bán Oden.
Phúc Nha tự nhiên khi tỉnh giấc, lẽo đẽo theo Ngô lão thái thái.
Dưới đôi mắt to vẫn còn một chút quầng thâm.
“Tối qua trộm .”
Ngô lão thái thái nhéo nhéo má nàng, đầy vẻ trách móc.
Dù cũng một quầng thâm lớn như .
Phúc Nha ngại ngùng.
Chẳng là, nhất định một giỏ ?
Nàng chui gian hái dâu tây, hái nho, hái thật lâu.
Trên đường còn thèm dưa hấu, cắt một miếng xuống.
Ngọt ngào, thơm mát, đặc biệt ngon.
Vô tình ăn quá nhiều.
Trẻ con dày yếu, nên nàng xổm bồn cầu suốt một đêm.
May mà nàng tự bổ sung năng lượng.
Đã ăn chút thịt.
Bằng e rằng sẽ mất mạng ở đây.
Ngô lão thái thái cũng hỏi kỹ, dù đứa trẻ vẫn khỏe mạnh ở đây là .
Chỉ là cảm thấy nàng tiều tụy .
Lẽ nào thật sự trộm ?
Không , những vật quý giá nhất trong nhà đều ở trong phòng bà.
Không lý do gì tìm ở nơi khác.
“Nãi, con đói.”
Một câu của Phúc Nha phá vỡ những suy nghĩ lung tung của Ngô lão thái thái.
Nàng thực sự sợ Ngô lão thái thái lát nữa sẽ kiểm tra nàng từ trong ngoài xem trộm .
Nàng vệ sinh cả đêm, chịu nổi .
“Được , nãi hấp cho con một chén trứng chưng.”
Nói hấp là hấp.
Vài phút chén trứng chưng vàng óng trong tay, Phúc Nha do dự.
Vừa tiêu chảy xong, thể ăn trứng chưng ?
những giọt dầu lấp lánh bên .
Ăn thôi!
...
Đứng dậy, múc một muỗng cho Ngô lão thái thái, múc một muỗng nhỏ cho Nhị Nương, Lâm Nương và Ngô lão đại, Ngô lão đầu.
Chia cẩn thận.
Người trong nhà cảm thấy trong lòng ấm áp.
Chả trách con gái là tri kỷ.
là tri kỷ!
Chỉ một chén trứng chưng cũng chia cho họ một miếng.
Quá cảm động huhu...
Ăn xong cơm, nghỉ ngơi một lát.
Bụng còn căng nữa, Ngô lão thái thái liền dắt Phúc Nha, xách hai cái gùi, lên núi.
Còn dặn dò Nhị Nương nửa canh giờ nhớ đến giúp lấy quả.
Hai họ mang hết .
Nhị Nương đương nhiên từ chối.
Dù bây giờ mới thu hoạch lúa mì, đất còn cần nghỉ ngơi, việc nông nặng.
Cùng lắm là cuốc xới vườn rau, trồng thêm rau mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-107.html.]
Vì đối với việc chồng gọi đến lấy đồ, nàng hề .
Phúc Nha theo Ngô lão thái thái lên núi, xa hơn một chút.
Bởi vì Ngô lão thái thái bây giờ trong lòng vô cùng xác nhận vận may của cháu gái quả thật là vô cùng.
Chắc sẽ chuyện gì xảy .
Thực quan trọng hơn là nho rừng hái hết, nên xa hơn một chút mới thể tìm .
Bằng căn bản tìm thấy.
Chẳng mấy chốc, Ngô lão thái thái liền tự giác rời .
Nói là dạo một chút, bảo Phúc Nha một ở đây đợi cho .
Đừng chạy lung tung.
Phúc Nha ngoan ngoãn đồng ý mặt, trong lòng thì vô cùng phấn khích, quá .
Không cần tự tìm kẽ hở để kiếm cơ hội nữa!
Ngô lão thái thái , xác nhận còn ở gần đó, cũng ai nàng.
Phúc Nha tiên đổ nửa giỏ dâu tây cái gùi, đó cho dâu tây giỏ tre, lặng lẽ từng quả từng quả bỏ .
“ , hái nấm thôi.”
Tối qua một trận mưa, đến xem nhặt nấm .
Vừa trò chuyện lên thì thấy bên cạnh một cái gùi lớn một bé gái trắng trẻo đáng yêu đó.
Da phấn điêu ngọc trác.
Giật một lát.
Nhìn thấy khuôn mặt, bà lão yên tâm .
Cứ tưởng là yêu quái trong núi chạy , suýt nữa dọa c.h.ế.t bà lão.
Thì là con nít trong thôn.
“Con một ở đây ?”
Phúc Nha đề phòng, thấy bà hỏi cũng chỉ gật đầu.
Người , nàng quen.
Là ?
Hy vọng .
“Con đừng sợ, .”
Phúc Nha bà thêm một cái, vẫn gì.
Nghĩ thầm: Người là ?
Đừng đùa nữa.
“Nãi!”
Cô bé bên cạnh đột nhiên la lớn một tiếng, nàng giật .
Sau đó liền thấy tiếng bước chân vội vã, là một bà lão gầy gò.
Nàng nhận , đây là nhà Ngô Thủ Nghĩa.
Ngô lão thái thái tiến tới, thấy phụ nữ, ngạc nhiên.
“Mẹ A Vĩ? A, bà về ?”
Ngô A Vĩ, con trai của Lưu A Bà, mấy năm lính.
Lưu A Bà một ở thôn quê, sống khổ sở.
Con trai út ở huyện đón bà về sống cùng.
Không ngờ về.
Lưu A Bà hiền lành.
“A Vĩ nhà sắp về , nên trở về dọn dẹp nhà cửa.”
Ngô lão thái thái gật đầu.
“Chúc mừng bà nhé!”
Lưu A Bà ôn hòa gật đầu, bà đến đó, cô bé trắng trẻo đáng yêu giòn giã chào tạm biệt .
Lưu A Bà ánh mắt đầy vẻ ôn hòa, dường như.
Từ bi quá mức.
Phúc Nha trong lòng tò mò, nhưng hỏi kỹ.
Vì Lưu A Bà khóe miệng mang , mà quanh bao trùm một nỗi buồn man mác?
Nàng dám hỏi.
Thời xưa lính, thành tướng quân, thì là c.h.ế.t.
Không đúng, còn một khả năng nữa.
Phúc Nha nhịn đầu Lưu A Bà một cái nữa.
Bà đang cúi lưng, dùng đôi mắt già nua mờ mịt xem lá cây nấm .
Hoặc, bà thực sự đến để tìm nấm ?
Bị bệnh giải ngũ? Tàn phế?
Mới thể từ chiến trường trở về.
Mắt của Lưu A Bà, mấy năm mờ như , con trai lớn cũng mới hai mươi lăm, bà già cũng chỉ gần năm mươi.
Tất cả đều là do việc lên thành phố, do con dâu út gây .
Cứ khăng khăng bà ở nhà thể ăn .
Biết bà thêu thùa giỏi, liền bảo bà thêu thùa.
Sớm cũng thêu, tối cũng thêu, nên mắt mới hoa.
Mắt hoa , thêu nữa.
Lại A Vĩ sắp về.
bất đắc dĩ đành đuổi bà về.
“Đừng nữa.”
Ngô lão thái thái thúc giục Phúc Nha đầu, đừng cứ mãi chằm chằm khác như , thật bất lịch sự.
“Vâng ạ.”
Phúc Nha lặng lẽ theo, cũng lặng lẽ đ.á.n.h tráo lúc Ngô lão thái thái đang hái nho.
trong lòng vẫn ngừng nghĩ về Lưu a bà đáng thương .
“Nương, ở ?”
Là tiếng của Nhị Nương.
“Ở đây!”
“Đi thôi, xuống núi.”
Mèo Dịch Truyện
Phúc Nha đầu , thấy Lưu a bà , lòng đầy buồn bã rời .