Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 105: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:37:07
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Mẫu , chúng con xin phép về .”

 

10_Lại thêm đôi câu, cảm thấy thời gian còn dư dả, Ngô Gia Nghĩa đầu tiên cáo biệt.

 

“Chúng con cũng đây ạ ~”

 

“Ôi, .”

 

Huệ Nương vẫy tay.

 

Đưa mắt bọn họ rời .

 

Quay sang với Ngô lão tam.

 

“Tam Dương, chúng về nhà thôi.”

 

Ngô lão tam ừ một tiếng, đột nhiên nhớ viên thịt heo bán hết, gãi đầu.

 

“Huệ Nương, viên thịt heo hết , chúng còn mua ?”

 

, viên thịt heo bán hết .

 

Các loại thịt khác trong nhà đều , chỉ viên thịt heo là còn nhiều.

 

“Vậy chúng mua một cân .”

 

Đến chợ xem, còn nhiều thịt nữa .

 

Lựa chọn kỹ càng mua một cân rưỡi thịt nạc vai.

 

Gần đây giá thịt heo giảm, một cân hai mươi văn.

 

Ba mươi văn tiền đổi lấy chút thịt nạc.

 

Ngô lão tam cố nén xót xa, đếm từng đồng xu đưa cho bán thịt.

 

Xách thịt lên .

 

“Đói quá~”

 

Phúc Nha sờ bụng, nàng đói quá.

 

Đã giữa trưa .

 

Đói là .

 

“Nương mua cho con một cái bánh bao nhân thịt ?”

 

Chưa đợi Phúc Nha trả lời, Huệ Nương đến bên quầy bán bánh bao, gọi một cái bánh bao nhân thịt.

 

Chỉ cho Phúc Nha ăn.

 

Còn hai bọn họ, về nhà ăn.

 

Nếu thực sự đói quá, thì ăn một miếng bánh nướng.

 

Mấy cái bánh nướng thô từ sáng ở nhà.

 

“Nương ăn , cha ăn .”

 

Phúc Nha trong lòng Ngô lão tam, giơ cao bánh bao nhân thịt, đưa đến mặt Huệ Nương.

 

Huệ Nương đứa trẻ cho nàng ăn thì nhất định ăn, nếu nàng sẽ giận dỗi.

 

Đành cúi đầu ăn một miếng.

 

Nhân thịt khá đầy đặn, tệ.

 

“Cha cũng ăn , con tự ăn .”

 

Ngô lão tam xoa đầu nàng, bảo nàng tự ăn.

 

Về đến nhà, Ngô lão thái thái và những khác đợi từ lâu.

 

Đang sốt ruột đợi ở trong sân.

 

Không bán thế nào?

 

Liệu ai thích ăn ?

 

Có gặp rắc rối gì ?

 

“Ê, về , về !”

 

Ngô lão đại ngậm một cọng cỏ đuôi chó, xổm ở cửa.

 

Gãi tai gãi má.

 

Cuối cùng cũng thấy bóng dáng ba .

 

Nhanh chóng đầu .

 

Ngô lão thái thái vụt một cái dậy, nhanh chóng chạy .

 

Ngô lão tam và Huệ Nương thấy hai ở cửa nhà, bước chân cũng dần nhanh hơn.

 

“Thế nào ?”

 

Giọng Ngô lão thái thái nhỏ, hàng xóm bên cạnh cũng tiếng động thu hút.

 

Họ sang.

 

Ngô lão tam cúi đầu, nhỏ: “Về nhà .”

 

Một tiếng ‘rầm’, cánh cửa lớn đóng sập .

 

Dì Hứa ở nhà bên cạnh bĩu môi.

 

Ngoảnh đầu trong.

 

Đề phòng ai chứ?

 

“Thế nào ?”

 

Lâm Nương và Nhị Nương bước đến, sốt ruột hỏi.

 

“Bán hết cả .”

 

Ngô lão tam đặt đồ xuống, mở nắp giỏ , còn gì cả.

 

Ngô lão thái thái thở phào một dài.

 

“Thế thì , thế thì .”

 

Từ trong túi áo lấy tiền đồng.

 

Cả một túi đầy ắp, tiếng kêu lách cách vui tai.

 

“Ối cha!”

 

Ngô lão thái thái vỗ đùi cái bốp, cứ thế .

 

Vui đến mức tìm thấy phương hướng nào nữa.

 

Vội vàng trở bàn, mắt sáng rỡ đống tiền đồng đầy ắp bàn.

 

Lúc , cũng ai bận tâm, mấy trăm đồng tiền mang , nặng nặng?

 

Hiện tại trong đầu chỉ là tiền, tiền!

 

Mắt Phúc Nha cũng đầy ắp tiền đồng, cảm thấy đều mùi tiền.

 

“Ái chà!”

 

Ngô lão thái thái vỗ đầu một cái, phòng lấy một tờ ngân phiếu.

 

‘Rầm’ một tiếng đập xuống bàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-105.html.]

 

“Đây là tiền quan huyện thừa mua hoa quả, nửa giỏ hồng quả, nửa giỏ nho rừng. Đưa năm mươi lạng!”

 

“Mấy loại quả đều do và Phúc Nha hái, quên lấy .”

 

“Nhiều thế ư!”

 

Nhị Nương che miệng, dám tin.

 

Trời ạ, chỉ là quả rừng thôi ?

 

Có quý giá đến ư?

 

Lại tận năm mươi lạng!

 

Vậy đây bọn họ ăn mấy lạng bạc ?

 

Nhị Nương nghĩ đến việc ăn mấy lạng bạc mà tự nhiên.

 

Ngô lão thái thái gật đầu, thuận thế xuống.

 

“Quả rừng cũng hái lâu, chủ yếu là do chị dâu của quan huyện thừa thích ăn, tiền cũng kiếm lâu.”

 

Ngô lão đầu ‘ừ’ một tiếng, gõ gõ mặt bàn.

 

“Gia đình chúng trong một thời gian ngắn mà ngần bạc, đại thể đều là phúc vận do Phúc Nha mang đến, các con ghi nhớ trong lòng.”

 

Phúc Nha chớp chớp mắt, giả vờ ngây thơ vô tội đầu ngoài nhà.

 

Ôi chao, những lời , thật là ngại ngùng quá .

 

Lâm Nương mặt căng thẳng, thầm nghĩ bọn họ loại lợi còn bộ tịch.

 

Trước khi Phúc Nha, vận may của nhà tuy là quá tệ, nhưng cũng khỏi cửa là thể gặp quý nhân.

 

Trong chuyện rốt cuộc mấy phần trùng hợp cũng thể rõ, nhưng Phúc Nha thật sự là vận khí .

 

cũng ai cũng thể cứu tiểu công tử nhà huyện thừa, còn mang về cho gia đình hơn trăm lạng bạc tạ lễ.

 

, theo nàng thấy.

 

Hai loại quả đáng giá bao nhiêu mà thể bán năm mươi lạng một giỏ, là vì Phúc Nha cứu tiểu công tử .

 

“Cha, chúng con tự nhiên .”

 

, trong lòng chúng con đều cảm ơn Phúc Nha, mang đến may mắn cho gia đình chúng .”

 

Nhị Nương thuận thế tiếp lời, cúi xuống gạt nhẹ búi tóc sừng dê của Phúc Nha, vẻ mặt tươi , nhưng mang theo chút tiếc nuối.

 

Nếu con đời , lẽ Gia Hân thể sống sót.

 

Phúc Nha, là một mang đại vận khí.

 

Ai.

 

, chẳng trách Phúc Nha là cá chép Thần tiên nuôi trời hạ phàm mà.”

 

Ngô lão đại nịnh nọt, ngại ngùng gãi gãi lòng bàn tay.

 

Những lời như , vẫn quen .

 

Phúc Nha xổm đất, đôi mắt lanh lợi đảo quanh.

 

, nàng quên mất chứ.

 

Người nhà vẫn luôn là cá chép Thần tiên nuôi trời hạ phàm.

 

Nàng nên lấy cớ chuyện chứ!

 

Phúc Nha ôm đầu, giả vờ đau đớn.

 

“Ôi chao~ đau quá~”

 

Ngất .

 

Còn ngã chậm rãi xuống để đau.

 

Mặc dù diễn xuất khoa trương, nhưng Huệ Nương vẫn giật .

 

“Phúc Nha? Sao , còn đất thế.”

 

Gọi mấy tiếng, Phúc Nha từ từ mở hai mắt.

 

Trông như sắp .

 

“Nương, con mơ.”

 

Nhị Nương nghi hoặc: Nằm mơ?

 

“Ngắn ngủi thế mà cũng mơ ư?”

 

Phúc Nha:…

 

Ôi chao, hình như hợp lý thật ha!

 

“Con là mơ thấy gì?”

 

Ngô lão thái thái Phúc Nha, vui vẻ diễn cùng nàng.

 

Phúc Nha hầu như là do bà tâm chăm sóc, tiểu nha đầu mà m.ô.n.g vểnh lên là bà nàng đại tiện gì .

 

xem Phúc Nha thể chuyện gì.

 

Mèo Dịch Truyện

“Con mơ thấy một ông lão râu bạc, kể cho con một công thức bánh ngọt, hương vị mềm mềm ngọt ngọt, ngon lắm~”

 

Nghĩ đến cái bánh kem mà từng bằng nồi cơm điện ở nhà, Phúc Nha nuốt nước bọt.

 

Thấy dáng vẻ của nàng, Ngô lão thái thái nhất thời hiểu gì.

 

Đói đến mức , cũng giống dối.

 

Với ở huyện loại bánh ngọt thơm mềm thế ?

 

Không đều cứng đơ cả .

 

Tuy loại mềm, nhưng nhà bọn họ tiền mà mua!

 

Đứa trẻ từng ăn, thật như .

 

Thật sự là mơ thấy ư?

 

“Vậy con nhớ ?”

 

Ngô lão đầu nhỏ giọng hỏi, mặt thể tin tin.

 

“Con nhớ!”

 

Phúc Nha nghiêm túc gật đầu.

 

Thật nhớ rõ định lượng ước chừng, nhưng trong gian công thức mà?

 

Sợ gì tìm thấy?

 

Lần tìm Oden thì thấy món bánh kem kiểu gia đình.

 

Nhất định thể ~

 

“Cần sữa bò, trứng gà…”

 

Nghe Phúc Nha nghiêm túc kể tên nguyên liệu, Ngô lão thái thái đột nhiên cảm thấy đầu đau.

 

“Được , tạm thời đừng mấy cái nữa.”

 

Trời ạ, bà mà tìm sữa bò chứ?

 

Loại bò chuyên sản xuất sữa, đây?

 

 

Loading...