Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 104: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:37:05
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ông lão ý kiến gì, nhận lấy ống tre và gật đầu.

 

Ngửa đầu húp một ngụm canh.

 

“Chậc, đúng là tệ!”

 

Uống một ngụm, miệng tràn đầy vị tươi ngon, còn một mùi thơm thịt khó tả.

 

Không là gì, nhưng dễ chịu.

 

Phúc Nha thầm: Đây là mùi vị của khoa học kỹ thuật đó ~

 

“Không tệ, tệ.”

 

Viên thịt heo miệng, ông lão rõ ràng thích hương vị hơn.

 

Viên thịt heo dai dai, hòa quyện với tinh bột, càng thêm đậm đà.

 

“Ngon chứ ạ ~”

 

Phúc Nha chống cằm, mỉm ông lão ăn, chút đắc ý.

 

Nếu thể lấy viên thịt công nghệ trong gian thì , chắc chắn sẽ ngon hơn nhiều!

 

những thứ rõ nguồn gốc thế , Phúc Nha thật sự dám lấy .

 

Đợi nàng lớn hơn một chút, lẽ thể mượn danh khác, nhưng bây giờ thì lẽ .

 

Với một tiểu nha đầu hơn một tuổi như nàng, đàm phán buôn bán với ai chứ?

 

Chẳng sẽ coi là ngốc ?

 

thử ăn, những xem náo nhiệt cũng kìm chen lên, ngươi một câu một câu hỏi: “Thế nào ?”

 

Ông lão đầu liếc bọn họ, “Này, tệ tệ , các ngươi thấy .”

 

Bà lão hì hì, đáp lời, chen nồi canh vuốt cằm.

 

Chẳng , thấy cũng thật lạ và mới mẻ.

 

“Món ăn tươi mới gì đây? Tiểu gia đến thử một chút.”

 

Nhìn theo tiếng , ồ, đeo một sợi dây chuyền vàng lớn.

 

Trên tay đeo đầy đủ các loại trang sức vàng.

 

Tóc búi cao ngất.

 

Phúc Nha trầm mặc một thoáng, trong mắt lóe lên vẻ mờ mịt.

 

Đây là… bản cổ đại của mấy “thiếu gia ăn diện” nhỉ?

 

Chưa từng thấy đứa trẻ bình thường nào công khai đeo nhiều vàng đường như .

 

Cũng sợ cướp.

 

Hắn nghênh ngang đợi nhường đường, tới xem.

 

Nhướn mày.

 

“Tiểu nha đầu, món nào ngon nhất?”

 

Ối chà, khách sộp đây .

 

Phúc Nha lập tức bắt đầu giới thiệu.

 

“Viên thịt heo ngon, củ cải cũng ngon, ngấm đầy nước dùng, còn thịt thỏ khô, thịt gà…”

 

Tóm , một tràng giới thiệu xong, cái gì cũng ngon!

 

Vị công tử ăn diện trầm mặc một chút, nhịn mỉm .

 

“Ngươi đúng là, khéo ăn .”

 

Thật lanh lợi, cách chiêu dụ khách cho nhà.

 

“Vậy , những thứ nàng , mỗi loại cho một xiên.”

 

Vị công tử ăn diện cũng dùng thực lực chứng minh thiếu tiền.

 

Hắn thản nhiên xuống một quầy hàng bên cạnh.

 

Khiến bà lão nhịn mở lời rằng bà và quầy bán món hầm bên cạnh là một nhà.

 

Hắn xua tay, “Cho một bát hoành thánh, thể chứ?”

 

Còn cả sự bất ngờ .

 

Nụ mặt bà lão càng thêm chân thật.

 

“Được !”

 

nhiều loại, ống tre đủ lớn.

 

Ngô lão tam dùng hai ống tre mới đựng hết.

 

Mang đến cho .

 

“Thiếu gia, thành huệ hai mươi chín văn tiền.”

 

Vị công tử ăn diện liếc mắt một cái, tùy tiện từ trong túi móc một tiền bạc, ném cho Ngô lão tam.

 

“Tìm cho hai mươi văn, đưa cho nàng, còn ngươi giữ lấy.”

 

Ngô lão tam dám nhận, vẫn đếm đủ trả cho .

 

Vị công tử ăn diện sững sờ một chút, nhưng gì.

 

Ăn mấy xiên, hương vị quả thật tệ.

 

đối với thì nhạt.

 

Cực kỳ tươi ngon.

 

“Lại cho mỗi loại ba xiên thịt nữa!”

 

Thêm món thêm món ~

 

Phúc Nha vui mừng đến mức nhảy cẫng lên.

 

Người tiền đó! Khách sộp!

 

Mỗi loại ba xiên thịt, là bốn mươi hai văn tiền.

 

là kẻ phá của.

 

Bốn mươi hai văn tiền thể mua hai cân thịt heo !

 

Phúc Nha cũng .

 

Kinh doanh mà, càng nhiều kẻ phá của như thì càng !

 

Thấy vị thiếu gia ăn ngon lành như , cũng nhịn đến mua một hai xiên.

 

Không nhiều, chỉ một xiên thịt một xiên rau.

 

Bất ngờ , thịt gà là thứ bán chạy nhất.

 

Hết mất .

 

Nhiều bọn họ chen chúc như , những ngang qua cũng nhịn mà đến xem rốt cuộc là bán món gì.

 

Sao náo nhiệt đến thế.

 

Kéo theo hai quầy hàng xung quanh cũng đông khách hơn một chút.

 

chen !

 

Chỉ còn chủ quầy hàng bên cạnh đang giận dỗi.

 

Hận thể xông lên cướp hết khách hàng về nhà .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-104.html.]

“Hương vị thanh đạm, nhưng vô cùng tươi ngon, đúng là chút cảm giác của thô cơm đạm.”

 

Vị công tử ăn diện ăn xong liền rời .

 

Một tiền bạc rốt cuộc vẫn tiêu hết.

 

cứ khăng khăng lấy , rằng cầm nhiều tiền đồng như mỏi tay.

 

Khiến Phúc Nha xông lên đ.ấ.m một cái.

 

Nói cái gì thế ?

 

Nói cái gì chứ?

 

Nàng cũng mỏi tay!

 

Bạc cứ thế mà ào ào đổ về phía nàng !

 

Mèo Dịch Truyện

Nàng chê mỏi .

 

Mặt trời dần lên cao, bọn họ vẫn bán hết.

 

Cầm quạt nan quạt mát.

 

Mặc dù bán hết, nhưng ước tính sơ bộ cũng kiếm mấy trăm văn tiền .

 

Điều khiến Huệ Nương trong lòng nóng như lửa đốt.

 

Một buổi sáng, mấy trăm văn tiền!

 

Mặc dù trừ chi phí…

 

thành vấn đề!

 

Ít nhất mỗi ngày cũng kiếm hai trăm văn tiền, một tháng là sáu lạng bạc!

 

Đây chính là sáu lạng đó!

 

Nằm mơ cũng dám nghĩ tới…

 

Trong nhà ngoài những khoản tiền bất ngờ nhờ việc thiện.

 

Số tiền kiếm quả thực là ít ỏi.

 

Ngày nếu ai hỏi, việc ngắn hạn nào mà một ngày kiếm hai trăm văn , nàng nhất định sẽ đang mơ giữa ban ngày!

 

hôm nay, thực sự bán mấy trăm văn tiền.

 

Cứ thế thì gia đình sẽ còn thâm hụt hàng tháng nữa.

 

Hai lạng bạc học phí của lũ trẻ hàng tháng, cũng thể chi trả mà vẫn còn dư dả.

 

Phúc Nha cầm một cành cây, xổm đất vẽ vẽ.

 

Miệng lẩm bẩm khẽ một .

 

Người khác rõ, chỉ nghĩ nàng đang chơi đất.

 

Thực , nàng đang nghĩ.

 

Một ngày chỉ kiếm đến hai trăm văn, trong nồi còn nhiều thứ bán hết.

 

Khi nào thì gia đình mới thể đạt tự do tài chính đây?

 

Nói thật, còn bánh ngọt ở đây trông như thế nào nữa.

 

Nếu một loại bánh ngọt độc đáo, lẽ thể kiếm bộn tiền.

 

thì bánh ngọt cũng hề rẻ.

 

bánh ngọt thì thể là “vô tình” phát hiện .

 

Món khó lắm.

 

Làm thế nào mới đây…

 

Chưa đợi nàng suy nghĩ kỹ, thấy từ xa vọng tiếng bước chân.

 

Ngẩng đầu lên.

 

Chà, một đám nam hài mặc trường sam.

 

Và bốn đầu

 

Chẳng là mấy trai của nàng ?

 

Phúc Nha đột nhiên thẳng dậy, ưỡn ngực.

 

Nàng , mang một chút đồ ăn cho các ca ca là sai mà!

 

Nhìn xem xem, khiến đám trẻ thèm đến mức, đều chạy đến tìm đồ ăn .

 

“Gia Nghĩa? Sao các con đến đây?”

 

Ngô Gia Nghĩa gật đầu, giới thiệu: “Đây là cha , , còn đây là các bạn học của .”

 

Là bạn học của con trai nàng…

 

Nụ mặt Huệ Nương càng thêm chân thật.

 

Nàng tính cách con trai , những thể chơi cùng nó chắc chắn phẩm hạnh tệ.

 

“Chào các con, Hổ Oa!”

 

Hổ Oa ngượng ngùng bước , chen đến những thứ còn trong nồi.

 

Có chút thèm.

 

“Cô ơi, đây là gì ạ?”

 

Trẻ con hỏi đây là gì, thường là ăn.

 

Huệ Nương mím môi : “Món ăn vặt nhà tự thôi, đến nếm thử xem , các con mỗi thử một xiên nhé?”

 

Mấy bé mặc áo xanh lắc đầu, từ trong túi móc năm đồng tiền.

 

“Cháu mua ạ!”

 

Bọn họ là những đứa trẻ vô lý, Hổ Oa thể ăn miễn phí là vì huyết thống.

 

Bọn họ gì cả, nhưng bọn họ tiền!

 

“Cái ,…”

 

Huệ Nương Ngô Gia Nghĩa, thấy gật đầu, lúc mới nhận tiền.

 

Chẳng qua là tặng thêm một xiên rau.

 

Tiếp theo, các hai xiên rau, cũng mấy xiên thịt.

 

Không ai giống ai.

 

Còn chia ăn.

 

Huệ Nương , khỏi mỉm nữa.

 

Nhờ phúc của bọn chúng, xiên còn vốn nhiều cũng bán hết.

 

“Thơm thật ~”

 

Cậu bé gọi mấy xiên thịt xoa xoa bụng.

 

No .

 

Bọn họ là ngửi thấy mùi đồ ăn của bốn , thèm đến mức chịu nổi.

 

Mới cố gắng tìm đến xem, cơm ở học đường cũng đến nỗi khó ăn.

 

Chỉ là ăn ngán thôi!

 

Ngày nào cũng ăn y như cũ, ai mà ngán chứ?

 

 

Loading...