Ngửi thấy hương thơm hấp dẫn lan tỏa trong khí, khẽ cau mày.
Thấy bóng dáng cô gái bận rộn trong bếp, lạnh giọng hỏi: “Ai cho cô đây?”
Giọng khàn khàn, mang theo vẻ bệnh tật.
Quản gia vội bước lên giải thích: “Cậu chủ, cô Khương đến thăm bệnh đấy. Cô bận rộn trong bếp cả buổi , là hầm canh gà cho .”
Tư Độ về phía cô.
Chiếc tạp dề hoa nhã nhặn thắt quanh vòng eo mảnh mai, tóc cô búi lên lỏng lẻo, vài lọn rũ xuống bên tai.
Cô đặt muôi xuống, tít mắt với .
Trông cô chẳng giống đến thăm bệnh, mà giống đến xem trò vui thì đúng hơn.
“Ai cho cô đây?” Anh lạnh giọng hỏi .
Quản gia lập tức đổ hết trách nhiệm lên cô: “Là… là cô Khương lóc ngoài cửa, nhất quyết thăm . Không cho , cô sẽ quỳ ngoài cửa cầu nguyện cho . … thấy trời mưa to quá, đành cho cô thôi.”
Khương Bảo Lê: ?
Mẹ nó…
Tư Độ dường như truy cứu nữa, chỉ về phía Khương Bảo Lê.
Khương Bảo Lê thở dài, dùng giọng dịu dàng : “Đàn Tư Độ, bệnh nên đặc biệt đến nấu chút canh gà cho .”
“Nhân cơ hội bỏ t.h.u.ố.c đầu độc ?”
“Anh thật đùa.” Cô gái nhỏ đến nỗi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm. Đầu độc thì nhẹ quá , để c.h.ế.t như thế thì lời cho quá!
Cô nghĩ thầm trong lòng.
Tư Độ dựa khung cửa, gương mặt tái nhợt hiện lên nét giễu cợt.
Anh rõ nụ của Khương Bảo Lê giả tạo đến mức nào, cũng ánh mắt cô chứa đầy chán ghét.
Lần Thẩm Dục Lâu tặng một “món quà”.
Chắc “món quà” tự động gửi đến tận cửa .
Thật là, cô còn nổi nữa .
Vì sự nghiệp của Thẩm Dục Lâu mà nịnh bợ kẻ ghét cay ghét đắng, tình yêu cô dành cho Thẩm Dục Lâu… thật đúng là “nặng tình” quá sức tưởng tượng.
Anh tới xuống ghế sofa một cách lười biếng.
Gương mặt tái nhợt vì bệnh càng khiến toát lên một vẻ mong manh yếu ớt.
“Cô đang hầm gà ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bay-tinh-doc-chiem/chuong-84.html.]
“ , sắp xong .”
Anh khẽ lạnh: “Không ai với cô, chỉ ăn gà tươi g.i.ế.c ?”
Khương Bảo Lê chớp mắt, đầu : “Đây chính là gà g.i.ế.c mà.”
“Cái mà cô gọi là g.i.ế.c, với hình như khác chút đấy.”
Tư Độ sang quản gia.
Quản gia nuốt nước bọt, xác nhận bằng mắt với nữa.
Thấy Tư Độ dường như quyết, quản gia đành lệnh cho giúp việc bắt một con gà sống ở núi mang tới.
Khương Bảo Lê con gà trống to khỏe đang giãy dụa trong tay giúp việc thì mới hiểu …
Hóa cái gọi là “gà g.i.ế.c” là như ?
Mê Truyện Dịch
“Không chứ... đàn Tư Độ, hầm xong nồi gà , là gà hầm nhân sâm đó, bổ…” Khương Bảo Lê với vẻ khó xử: “Giờ g.i.ế.c thêm con nữa, cũng ăn nổi .”
Tư Độ lười biếng đáp: “Cô nấu gà cho ăn, thì hợp khẩu vị của .”
Khương Bảo Lê liếc con gà trống mào đỏ oai vệ , cảm giác huyết áp như tăng vọt.
Dù đùa giỡn cô, cố tình ép cô lùi bước…
Khương Bảo Lê cũng đều chấp nhận đối đầu.
Đã bước thì chỉ thể đến cùng.
Không còn đường lui.
Cô nhận lấy con gà trống, lễ phép hỏi quản gia: “Con gà … nên g.i.ế.c ở ?”
Quản gia sai giúp việc trong bếp đưa cô sân.
Mà Tư Độ tất nhiên bỏ lỡ cảnh tượng , bèn bước hành lang. Người giúp việc khiêng một chiếc ghế mây tới, tao nhã xuống quan sát.
Khương Bảo Lê nhận lấy con d.a.o từ tay giúp việc, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cô sợ máu, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh c.ắ.t c.ổ gà, m.á.u phun là cô thấy choáng váng.
Cô ngẩng đầu, dằn nén cơn tức Tư Độ một cái.
Anh đang xa ghế mây, đôi chân dài vắt chéo, thái độ ung dung sang cô.
Khương Bảo Lê nhớ những lời Thẩm Dục Lâu từng với cô.
Chỉ khi tương lai, cô mới chèn ép...
Từ ngày kéo cô khỏi cái làng chài nghèo khổ , phận của họ trói chặt với .