Gõ xong, cô gỡ khung chat của khỏi mục trò chuyện ghim.
Sau khi nhận tin nhắn đồng ý của Khương Bảo Lê, Thẩm Dục Lâu lập tức gửi cho cô mấy đoạn tin nhắn thoại, dặn dò kỹ càng.
Trước tiên, cô nhà họ Thẩm, tạm thời cứ ở ký túc xá trường.
Ngoài , trong trường cũng ít tin đồn về mối quan hệ " em" giữa hai , nên nhất là đừng gặp mặt ngoài đời, chuyện thì liên lạc qua điện thoại.
Cuối cùng, nhắc cô kiềm chế tính tình, đừng suốt ngày cau với Tư Độ.
Tính khí của Tư Độ thất thường, nếu thực sự nổi giận thì cô sẽ chẳng kết cục gì.
Nhìn chuỗi tin nhắn thoại dài dằng dặc mà Thẩm Dục Lâu gửi đến, trong lòng Khương Bảo Lê thấy thật chua chát.
Cô còn đang ngập trong nỗi đau vì “phản bội”, thì lập tức thu dọn cảm xúc, bắt đầu tính toán cho kế hoạch tiếp theo.
Thậm chí, còn dạy cô để quyến rũ đàn ông.
Tình cảm của cô, chẳng khác nào một trò .
Khương Bảo Lê vẫn luôn , trong lòng Thẩm Dục Lâu, quyền thế và địa vị luôn quan trọng hơn tất cả.
Tình yêu, chẳng đáng một xu.
Cô nghĩ thêm về nữa, chỉ nhắn đúng một chữ:
“Ừ.”
Thẩm Dục Lâu: “Ngủ ngon.”
Khương Bảo Lê tắt máy ngủ.
Thẩm Dục Lâu trằn trọc tới nửa đêm, thi thoảng cầm điện thoại lên xem.
Trước , những cuộc trò chuyện giữa và Khương Bảo Lê luôn kết thúc bằng lời nhắn chúc ngủ ngon của cô.
Anh “Ngủ ngon”, cô nhất định sẽ trả lời : “Anh ngủ ngon.”
Lần , Khương Bảo Lê còn trả lời nữa.
Anh , cô sẽ bao giờ chúc ngủ ngon nữa.
…
Vài tuần đầu, Khương Bảo Lê hành động gì, chút ý định tiếp cận Tư Độ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bay-tinh-doc-chiem/chuong-82.html.]
Không cô , mà là thực sự bắt đầu từ .
Mê Truyện Dịch
Trước cô tốn bao tâm sức để quyến rũ Thẩm Dục Lâu, tìm cách tạo những "vô tình gặp mặt" trong trường, nũng nịu, giả vờ thương, thậm chí nửa đêm còn leo lên giường …
tất cả những điều đó chỉ vì vì Thẩm Dục Lâu bao giờ từ chối cô.
Nếu cô dùng chiêu đó với Tư Độ, nghĩ bằng chân cũng đoán phản ứng của .
Nếu ch.ó c.ắ.n thì còn nhẹ, hậu quả tệ nhất là trùm bao bố, ném thẳng đại dương mồi cho cá mập, còn lấy một mảnh xác.
Nghĩ đến đây, Khương Bảo Lê rùng một cái…
Thôi kệ, cứ kéo dài thêm chút nữa cũng .
Dù thì Thẩm Dục Lâu cũng thừa hiểu rằng, cô đầy ba chữ “ tình nguyện”.
Vào thu, thời tiết bắt đầu se lạnh.
Trở về ký túc xá trường, Khương Bảo Lê cũng thấy nhẹ nhõm hơn, mỗi ngày chịu đựng sắc mặt của Thẩm Chân Chân.
Một ngày nọ, thời gian dài liên lạc, Thẩm Dục Lâu nhắn cho cô một tin:
“Tư Độ ốm, đến thăm .”
Khương Bảo Lê trong lớp, tin nhắn mà da đầu tê rần.
Xem kế hoãn binh còn tác dụng, chuyện cô hứa thì sớm muộn gì cũng …
Tan học, cô đến tòa nhà thí nghiệm Sinh học. Các đàn mặc áo blouse trắng quen mặt cô, còn :
“Đàn Tư Độ , mấy hôm nay đến phòng thí nghiệm. Dạo cúm A bùng phát, mắc , đang nghỉ ngơi ở nhà.”
Cô cảm ơn đàn siêu thị thực phẩm tươi mua một đống đồ: yến sào, a giao, viên bổ não, loại gì dưỡng nhan tăng lực cũng mua, thậm chí còn mua cả củ nhân sâm to tướng, định hầm một nồi canh gà cho uống.
Cô bắt taxi đến biệt thự Sơn Nguyệt Lư, trời mưa lất phất.
Quản gia Triệu cầm ô vội vàng đón, đống túi to túi nhỏ tay cô:
“Cô Khương, cô mang theo những thứ là…?”
Khương Bảo Lê nở nụ rạng rỡ như về nhà đẻ:
“Nghe đàn Tư Độ bệnh nên đến thăm. Lần ở Bahamas, cứu mạng , đến đáp lễ, thăm hỏi ân nhân một chút.”
Quản gia Triệu lộ vẻ khó xử: “Cậu chủ dặn từ là tiếp khách thăm bệnh, dạo ai tới cũng đều chặn ngoài cửa.”