Lần đầu tiên, Khương Bảo Lê thấy nỗi đau sâu thẳm trong đôi mắt luôn điềm tĩnh của Thẩm Dục Lâu.
“Bà ép lên máy bay, bà ... mưu sát.” Anh cố kiềm chế cơn run rẩy : “Những năm qua, vẫn âm thầm điều tra chân tướng, hiện giờ xác định hung thủ, nhưng... dù sự thật, vẫn chẳng thể gì cả, em vì ? Vì tay trắng, chẳng gì trong tay!”
Tim Khương Bảo Lê như một bàn tay lớn bóp nghẹt. Là từng lớn lên trong cảnh bắt nạt, cô thể thấu hiểu sâu sắc nỗi đau của Thẩm Dục Lâu.
“Hiện giờ, ai cũng thể thao túng , một lời của Tư Độ cũng thể khiến Thẩm Đình Sơn tước đoạt thứ của . Anh cả đời vô dụng như thế!”
Mê Truyện Dịch
Thẩm Dục Lâu nắm chặt lấy đôi vai gầy gò của Khương Bảo Lê: “Bé Lê , em nghĩ đưa em , trong lòng sẽ dễ chịu ! Lần đó Tư Độ chuốc rượu em, cũng hận, hận đến mức g.i.ế.c ! ?”
Khương Bảo Lê mặt , cửa kính màu.
Vầng hoàng hôn cuối cùng cũng tan biến.
Từng đợt chua xót dâng lên nơi cổ họng.
“Anh vùng dậy, bảo vệ quan tâm, dẫn em cùng vượt lên! Chỉ cần tập đoàn nhà họ Thẩm, chúng sẽ còn lo sợ gì nữa, sẽ ai thể bắt nạt chúng nữa! Bé Lê, em hiểu ?”
Khương Bảo Lê hiểu, tất nhiên là hiểu. Bao năm qua, sự nhẫn nhịn của Thẩm Dục Lâu, cô đều thấy trong mắt.
cô vẫn thể chịu nổi việc dâng cô cho khác...
Khương Bảo Lê lảo đảo lùi vài bước: “Em cần suy nghĩ.”
Thẩm Dục Lâu lao đến mấy giữ chặt lấy cô, gần như quỳ xuống cầu xin: “Bé Lê, chuyện với thật sự quan trọng, quan trọng…”
Khương Bảo Lê gần như nghẹn , gương mặt mà cô cẩn thận khắc ghi trong tim suốt bao năm.
Cô gương mặt ... trở nên đáng ghét trong lòng .
Bàn tay Thẩm Dục Lâu như móng vuốt chim ưng, siết chặt lấy cô: “Em nhất định đồng ý với . Đây là cơ hội nhất để vùng lên. Cả đời từng cầu xin em điều gì, chỉ thôi… Anh cầu xin em.”
Nước mắt lăn dài má, Khương Bảo Lê cảm giác như ngũ tạng bóp nát, giọng run rẩy: “Anh rõ em ghét đó, rõ em thích là …”
Nghe đến đây, trái tim Thẩm Dục Lâu như xiềng xích vô hình quấn chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bay-tinh-doc-chiem/chuong-81.html.]
dây cung giương, thể lùi bước, chuyện đến nước , tuyệt đối thể mềm lòng.
Anh bước tới ôm cô, nhưng Khương Bảo Lê đẩy , bật .
Thật là… t.h.ả.m hại quá!
Cô thêm nữa, lưng, như chạy trốn mà lao khỏi hội trường nhỏ bỏ hoang núi.
…
Trong ký túc xá, mảnh vụn của chiếc váy ba lê đen vương vãi đầy đất.
Cô nghĩ, chắc cần múa ba lê nữa .
Với Thẩm Dục Lâu, ngoài thất vọng vẫn là nỗi đau...
Cô thể thấu hiểu việc lớn lên trong ngôi nhà của kẻ thù g.i.ế.c , nhẫn nhịn thế nào, thèm khát tiền tài và quyền lực , càng khao khát mạnh mẽ đến nhường nào.
Và cô cũng giận bản , khi lời thỉnh cầu quá quắt , mà vẫn còn đau lòng vì .
Khi bình tĩnh , Khương Bảo Lê bắt đầu suy nghĩ đến cảnh của chính .
Nếu Thẩm Dục Lâu vững trong nhà họ Thẩm, nắm thực quyền, sớm muộn gì cô cũng sẽ đ.á.n.h trở về nguyên dạng. Chỉ cần một chiêu trò vụng về của Thẩm Chân Chân cũng thể khiến cô đuổi khỏi nhà họ Thẩm.
Họ là những con châu chấu buộc chung một sợi dây.
Cô còn mơ mộng gì về cái gọi là “mãi mãi bên ” mà Thẩm Dục Lâu từng hứa hẹn nữa. Bây giờ, điều Khương Bảo Lê chỉ là tự giành lấy một tương lai rực rỡ.
Đêm khuya, đôi tay yếu ớt của cô cầm lấy điện thoại.
Cô gửi tin nhắn cho ghim đầu danh sách WeChat:
“Em đồng ý tiếp cận Tư Độ.”
“Đây là cuối cùng em giúp .”